ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 113
Chương 113 : Chiến Trường

Nhận thấy tộc nhân mình bị cháy đen, còn có tình trạng lây lan sự cháy càng làm cho tên thủ lĩnh điên tiết hét lên:

“Ai cháy thì giết ngay, đừng để lửa lan."

Ngay tức khắc, có vô số kẻ bị giết chết tại chỗ. Ain nhếch mép cười khẩy, hắn nhìn lên phía tháp canh chỉ về phía khu rừng, nhận được lệnh, các cung thủ chuyển mục tiêu.

Lần này, tên thủ lĩnh còn tức giận hơn. Cháy rừng thì số quân của hắn coi như phế hơn phân nửa rồi, hắn gào lên tức giận:

“Mau chạy ra đi, lẹ lên, giết bọn chúng."

Những tộc nhân kia cố gắng tránh né khỏi những đám cháy mà chạy ra, nếu không sẽ bị những người khác đâm lao vào những kẻ đang cháy. Bọn họ tức giận mà xông tới phía trước.

Chỉ là bọn họ không ngờ, đang chạy tới thì bên kia làm một động tác quá bất ngờ. Các tộc nhân bộ lạc Lạc Việt vội ngồi xuống, nhóm người làm một cách đồng đều khá lạ.

Kẻ thù còn chưa hiểu thì phía sau, một loạt cung thủ bắn tên. Những mũi tên sắt cứ lao đi 'vun vút', mang theo tiếng gào thét của tử thần, càng làm cho những người kia cứng đờ cơ thể. Họ như những bia ngắm di động.

“Bụp."

Một loạt kẻ thù bị động lực của mũi tên đẩy ra phía sau một đoạn nhỏ. Tên thủ lĩnh thấy vậy liền hét to:

“Né đi! Mẹ nó, thì ra chúng nó đốt rừng có lý do. Xông lên giết bọn nó, kẻ nào chạy giết tại chỗ!"

Tên thủ lĩnh sau khi nhìn nhận lại tình hình thì mới nhận ra, nơi bọn họ chiến đấu là một mảnh đất trống. Chỉ cần đốt rừng phía sau thì bọn họ chính là những cái bia di động tập bắn cho bọn kia.

Hắn hét lên rồi xông tới mong muốn giết kẻ thù nhanh nhất trước khi quân của mình chết hết, chỉ là hắn chưa rõ điểm lạ đang xảy ra.

Hàng loạt bóng đen lướt nhanh khắp chiến trường. Đây chính là những thành viên ưu tú nhất của tổ đội Dao và Dơi. Bọn họ cứ như con cá trê, rất khó bắt nhưng cũng là một con cá sấu hung tợn khi chạm mặt kẻ thù.

Cứ mỗi nơi mà bọn họ đi qua là một cái xác để lại. Ở phía xa xa, hai hướng đông tây còn có những chiến kỵ lởn vởn tiêu diệt những kẻ thù ở ngoài rìa. Nhìn bọn họ cứ di chuyển lạ lẫm.

Nhưng nếu chú ý thì sẽ nhận ra những kỵ binh này đang thu hẹp chiến trường lại. Mục đích chắc chắn là không cho kẻ nào trốn thoát. Nhóm cung thủ trên tháp là những người nhận ra rõ tình hình chiến trường nhất.

Nhóm người cầm khiên thì chật vật chống đỡ những mũi lao đá. Ở đằng sau là nhóm người cầm giáo tấn công phụ trợ. Một tộc nhân trẻ cầm khiên vừa thoát khỏi một mũi lao đá đâm vào đầu mình.

Hắn hoảng sợ định lùi lại thì được một trung niên ở phía sau cầm giáo quát:

“Muốn chết à nhóc? Cầm khiên chắc vào! Mẹ, thời của tao đã trải qua biết bao trận chiến rồi. Trang bị hơn đối phương mà sợ mẹ gì không biết!"

Vừa nói, người trung niên ấy vừa đâm giáo một tên kẻ thù. Còn người cầm khiên thì cũng lấy lại bình tĩnh một chút, nhưng nỗi sợ thì vẫn còn, ai cũng muốn sống mà.

Ở phía sau, Ain nhìn thấy các nhóm nhỏ tác chiến của mình đã có dấu hiệu bị tâm lý. Nhìn lại khu rừng dù cháy đã to nhưng kẻ thù vẫn chạy ra quá nhiều. Hắn cắn răng nói với tay trống:

“Đánh hồi tấn công tự do."

Tay trống gật đầu, hai tay bắt đầu đánh những hồi trống. Ở khắp chiến trường, nghe hồi trống này thì mấy đứa nhỏ nhà Ain liền liếm mép, đặc biệt là Ry, nó chờ quá lâu rồi.

Tên thủ lĩnh kia vừa mới thoát những mũi tên. Bởi hắn đặc biệt nên được nhóm cung thủ trên tháp canh ‘chăm sóc’ kỹ càng. Hắn lẩn tránh giữa đoàn người đang tấn công một nhóm tộc nhân nhỏ.

Các cung thủ bị mất dấu liền dùng tên lửa tấn công chỗ đông đúc. Chỉ là bọn họ không ngờ, kẻ thù của mình lại lấy xác đồng đội để hứng tên. Tên thủ lĩnh cười lạnh.

“Con mồi đầu tiên."

Hắn cảm thấy thật sung sướng khi con dao đá của mình chuẩn bị đâm vào cổ một tên cầm khiên. Hắn lựa rất kỹ, chọn ở một góc khuất được tạo ra bởi những tộc nhân của mình.

Những gương mặt bất ngờ và hoảng sợ của đối phương càng làm cho tên thủ lĩnh thích thú. Chỉ là hắn không nhận ra còn có kẻ nhanh hơn mình. Một lưỡi rìu móc lấy thân thể hắn mà kéo ra.

Bất ngờ, tên thủ lĩnh theo quán tính mà văng ra xa. Hắn lộn vài vòng rồi vội tránh qua một bên, vì ngay chỗ đó đã có một lưỡi rìu vừa chạm tới. Hắn cảm thấy thật may mắn là bản năng còn tồn tại.

Tên thủ lĩnh nhìn lại người vừa dùng cây rìu kia. Là một tên cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Tên đó nhìn hắn mà mỉm cười. Tên thủ lĩnh nuốt nước bọt vài cái. Hắn chưa từng thấy ai có cơ thể to như tên này.

Đặc biệt là thứ tên kia cầm. Là vũ khí rất lạ nhưng lại sắc bén lạ thường. Nhìn chỗ kia có một vết lõm do chém nhưng không có phình to như lực tác động tới mặt đất mà mọi người tưởng tượng.

Nó rất bé, gần như vừa khít với lưỡi rìu vậy. Điều đó chứng tỏ Ry đã luyện tập cây rìu rất thuần thục. Nó nhìn kẻ thù trước mặt mà thích thú. Chưa có ai thoát khỏi chiêu đó của nó, vậy mà đúng như lời Ain nói gì mà "cao hơn núi"…Aiz, bỏ qua thôi.

Ry liếm miệng rồi xông tới. Tên thủ lĩnh thì hoảng sợ chạy trốn. Còn ở nhóm vừa bị tên thủ lĩnh kia tấn công, một người liền xuất hiện với cây lao sắt.

Là Dio. Nó liền giải vây cho cả nhóm rồi nói vội: “Độc lập!” Nói xong thì đuổi theo thằng Ry. Nhóm kia liền tách nhau ra hoạt động độc lập.

Cả chiến trường, không còn nhóm nhỏ cầm khiên nữa mà thay vào đó là tất cả đều hoạt động riêng lẻ.

Nếu như lúc ban đầu, nhóm nhỏ là một tấm khiên vững chãi không cho kẻ thù chạy qua, thì bây giờ trên chiến trường đã xuất hiện những kẻ khủng khiếp hơn. Đừng thấy ban đầu những người cầm giáo gây sát thương nhiều nhất mà lầm, càng về sau, cục diện sẽ đổi chiều.

Vì những tinh hoa của bộ lạc đều nằm ở chỗ những người cầm khiên. Mỗi người đều được trang bị tận răng, là những chiến binh thực thụ của bộ lạc, chỉ là tâm lý hơi yếu một chút.

Nhưng dần dần, họ bị không khí chiến tranh, mùi máu, tiếng la hét xung quanh thẩm thấu, từ đó, những chiến binh thực sự được thức tỉnh. Nếu không phải đều là những người được chọn, Ain nào dám đầu tư khiên và đao cho bọn họ?

Không như kiếm của Ain – cần độ thành thục cao và phức tạp – đao lại dễ làm quen hơn, đặc biệt là những kẻ có cơ bắp, họ càng thích vũ khí này. Khiên cũng không phải chỉ để trưng, mà nó còn có thể tấn công.

“Xin chào mọi người, chúng tôi là phóng viên tại chiến trường. Nào, hãy nhìn xem! Ở đằng đông có một kẻ vừa bị khiên nện vào mặt, rồi hắn ngất luôn! Chà, căng nhỉ? Ngất trên chiến trường thì coi như xong luôn nha mọi người.”

Ain đang đứng thì tự động nhớ đến lời nói của mấy phóng viên trên TV. Hắn thề rằng, nếu có phóng viên ở đây, bọn họ chắc đã làm được hơn chục cái phóng sự rồi. Ain lắc đầu, rồi nhìn sang phía tây.

Bỗng, hắn thấy một thứ thú vị. Ain rút thanh Thuận Thiên Kiếm, chạy về phía đó. Tên thủ lĩnh đang buồn phiền tìm đường chạy trốn. Hắn mạnh hơn hai kẻ phía sau nhưng lại bị áp chế về vũ khí.

Bất ngờ, một ánh sáng lấp lóe. Theo bản năng, hắn ngửa người ra sau, nhưng chưa kịp phản ứng tiếp thì đã phải ngã hẳn xuống đất. Lần nữa, bản năng cứu hắn, bởi ánh sáng kia xuất hiện từ dưới đất, chém thẳng lên cao. Tên thủ lĩnh lăn vài vòng, rồi bật dậy bỏ chạy.

Thấy kẻ thù bỏ chạy, cả ba – Ain, Ry và Dio – vội đuổi theo. Hắn lần nữa bị bao vây. Dù bị hạn chế khu vực di chuyển, hắn vẫn không từ bỏ, liên tục gây nguy hiểm cho cả ba.

Ain nhìn tình hình, cười lớn:

“Hai đứa bây thấy giống lần bắt con Bông không? Vẫn khó như vậy?”

Vừa nói, hắn vội né sang trái, bởi ngay đó có một con dao đá đâm tới. Ain phất nhẹ cánh tay phải, định "xin" luôn cánh tay của kẻ kia, nhưng vẫn chưa được.

Dio và Ry cũng trong tình trạng tương tự. Ry hứng khởi nói, tay cầm rìu chém mạnh về bên trái kẻ địch, lưỡi rìu vạch một đường cong chết người:

“Y chang thôi! Nhưng rồi cũng sẽ bị bắt thôi.”

Dio đâm mũi lao vào hông kẻ địch, bực tức nói:

“Tập trung đi.”

Tên thủ lĩnh vừa thoát khỏi án tử, hắn tức giận khi nghe ba đứa kia nói chuyện như thể đang đùa giỡn với mình. Nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn ngoài tìm cách thoát khỏi vòng vây này.

Ba người – Ain, Dio, Ry – dù đã lâu không tái hợp đánh một trận ra trò, nay có cơ hội rèn giũa thì làm sao bỏ qua dễ dàng. Càng đánh, tên thủ lĩnh càng nhận ra cả ba đang phối hợp ngày một ăn ý hơn.

Hắn hoảng loạn tìm đường chuồn, và cơ hội đến khi Ain vừa chém ngang sang trái, chưa kịp rút tay về.

Tên thủ lĩnh chớp lấy cơ hội ít ỏi này, xông tới tấn công vào bên trái Ain. Nhưng…hắn thấy lạ. Ain đang mỉm cười?

Chính xác là đang mỉm cười!

Tên thủ lĩnh lập tức nhận ra có điều bất thường. Một mũi lao bất ngờ xuất hiện, hất văng con dao đá của hắn. Cơn đau nhói từ bàn tay khiến hắn vô thức lùi lại.

Chưa kịp hoàn hồn, một lưỡi rìu bổ xuống đầu hắn!

Tiếng la hét xé toạc không khí. Máu bắn tung tóe khắp nơi, hai người đứng gần đó cũng dính đầy máu. Ain vội lấy tay lau đi vệt máu dính trên mắt, rồi trách móc Ry:

“Má! Máu dính tùm lum nè! Tanh vãi!!!”

Ry cười hề hề. Dio nhìn vào cái xác bị chém đôi dưới đất, chán nản nói:

“Tao chưa đánh đã nữa.”

Ain không thèm để ý hai đứa kia, mà chỉ tay về phía đám kẻ thù, nói:

“Thi coi ai giết được nhiều tên nhất không?”

Nói xong, Ain lao đi mất tiêu, bỏ lại hai đứa bần thần. Dio và Ry tức giận đuổi theo:

“Đứng lại, Ain! Mày ăn gian à?”

Ain nào thèm nghe. Hắn nhắm vào một tên đang chật vật đấu với một tộc nhân cầm khiên. Có vẻ cả hai ngang sức nên vẫn chưa phân thắng bại.

Tiếng động khiến tộc nhân kia quay đầu lại. Nhưng ngay khi hắn vừa nhìn, một ánh sáng trắng lóe lên, và đầu hắn đã rơi. Một đường kiếm tuyệt mỹ hiện ra.

Tộc nhân cầm khiên nhận ra tộc trưởng, liền vội vàng cảm ơn, nhưng Ain chỉ giơ một ngón tay lên, khiến hắn khó hiểu.

Sau hành động đó, Ain lại tiếp tục chạy đi, bỏ lại tộc nhân của mình trong sự ngơ ngác.

Phía sau, Dio và Ry vẫn đang đuổi theo, miệng không ngừng hét:

“Đứng lại! Mẹ mày, Ain! Ăn gian hoài!”

Tên tộc nhân kia càng ngơ ngác hơn, lẩm bẩm:

“Ủa? Bọn họ đang đi dạo à?”

Nhưng rồi hắn nhớ ra mình vẫn đang ở giữa chiến trường, liền vội chạy đi hỗ trợ các tộc nhân khác.

Thủ lĩnh đã mất, trận chiến cũng sắp đi vào hồi kết.

tấu chương xong

0

0

19 giờ trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.