ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 112
Chương 112 : Xác Định Được Ngươi Rồi

Lúc này, ở bên ngoài bìa khu rừng, bộ đôi Ngộ liền biến hình thành hai chú chim nhỏ, cả hai bay lên khỏi khu rừng. Trên bầu trời, một con chim to lớn đã đợi sẵn.

Cả ba con chim nhìn nhau rồi tản ra, bay về phía mục tiêu tình nghi. Bay hơn nửa ngày, hai con chim nhỏ hạ xuống một cành cây, biến hóa lần nữa thành hai người.

Tên ốm lấy ra một phần lương khô, vừa ăn vừa nhăn nhó, còn tên mập thì im lặng ăn luôn phần của đại ca kế bên. Thấy vậy, tên ốm nổi sùng, định tẩn tên mập.

Đúng lúc đó, ở dưới mặt đất, một vài kẻ mặc đồ lạ lẫm xuất hiện. Cả hai lập tức im lặng quan sát. Những kẻ kia dường như đang lần mò tìm kiếm thứ gì đó. Bỗng nhiên, mấy tên đó ngẩng lên, nhìn thẳng về phía họ.

Ngay lập tức, cả hai hiểu rằng mình đã bị phát hiện, vì ngay trước mắt họ có vài con côn trùng nhỏ bé. Tên ốm chỉ cười, vung tay giết sạch đám côn trùng trước khi chúng kịp tỏa độc.

Nhìn xác côn trùng rơi xuống, khói tím lan ra, tên ốm cười thầm rồi nhảy lên cao. Cả hai liền biến thành hai con ruồi nhỏ, bay thấp để tránh đám côn trùng đang lao tới.

Ở phía dưới, đám người kia còn ngơ ngác vì vừa thấy đối phương thoắt cái đã biến mất. Một tên trao đổi gì đó với con côn trùng nhỏ rồi bất ngờ thốt lên:

“Hả? Biến mất rồi! Nhanh quay về báo cho lão Vu!”

Mấy tên đứng xung quanh nghe vậy thì vội vàng rút lui, bầy côn trùng cũng biến mất theo.

Trên tán cây không xa, hai con ruồi kia quan sát cảnh tượng phía dưới rồi quay đầu trở về. Chỉ là lúc này, ở một nơi khác, có thứ gì đó khiến cả hai phải bận tâm.

“Hú….Hú….Gào…”

Tiếng kêu to đến mức dù ở xa, cả hai người nhóm Ngộ phải bịt tai. Cả hai nhanh chóng biến hình thành hai con chim lớn như Kins, rồi bay về phía tiếng kêu.

Bay được một lúc, cả hai thấy một con chim lớn đang bị bao vây bởi một đàn côn trùng đen nhỏ như hạt đậu. Chúng bám đầy trên người con chim, tỏa ra những làn khói tím.

Trên bầu trời, màu tím ấy cực kỳ nổi bật. Hai con chim lớn vội đập cánh, tạo gió thổi ngược làn khói kia đi. Tuy điều này sẽ khiến con chim trúng độc, nhưng đó là cách nhanh nhất để đuổi đàn côn trùng.

Kết quả như dự đoán, con chim Kins trúng độc, không tự chủ mà rơi xuống. Một con chim liền lao tới, vác Kins trên lưng bay về. Con chim còn lại nhìn đàn côn trùng vẫn đang tập hợp.

Sau cú quạt cánh, tuy một số con đã rơi xuống nhưng số lượng chúng vẫn rất đông. Con chim lớn nhìn cảnh tượng đó mà mỉm cười.

Chỉ trong chớp mắt, con chim lớn ấy đã biến thành tên ốm. Hắn hóp bụng lại, rồi ưỡn ra, phát ra một âm thanh chói tai:

“Réttttttttttttttttttttttttttttttttttt!!”

Tiếng hét với âm lượng khủng khiếp làm bầy côn trùng tan biến ngay lập tức. Ở một khu vực xa hơn, nơi đóng quân của bộ lạc, tiếng kêu ấy khiến các tộc nhân vội vàng chạy ra ngoài xem xét tình hình.

Nhìn cảnh nhốn nháo của tộc nhân, Ain nhíu mày. Hắn chú ý tới một nơi xa xa có bóng đen thoáng qua, liền cùng với Ichi chạy về bộ lạc. Dio nhìn thấy Ain lén lút cũng không nói gì.

Về đến nhà, Ain thấy tên mập đang ngồi thở dốc, kế bên là con Kins nằm bất động.

Sau một hồi dò hỏi, hắn tức giận khi biết rằng độc của bầy côn trùng có thể tăng cấp số nhân. Hắn liền tìm lão Quy để hỏi cách chữa trị, và nhận được cái gật đầu.

Chỉ là, để cứu Kins, phải nhấn chìm nó xuống đáy hồ để lão chữa trị. Ain nghĩ:

“Ủa? Chìm rồi, sao vớt nó lên lại nhỉ? Mà thôi, tình thế gấp gáp.”

Ain nhẹ nhàng ôm Kins đặt lên mặt nước rồi thả tay ra. Thân thể con chim nhanh chóng chìm xuống…À không, bị lôi xuống mới đúng.

Ở trên bờ, Ain im lặng nhìn theo thân xác nó. Đến khi không còn thấy gì nữa, hắn mới quay về ngôi nhà của mình.

Vừa bước vào, hắn thấy tên ốm nằm thở hổn hển.

“Ngộ, ngươi mới vừa làm ra tiếng động kia à?”

“Ờ, có sao không?”

Tên ốm vẫn nằm dưới đất, thở dốc. Ain chỉ mỉm cười, nói tiếp:

“Không, ngươi làm tốt lắm. Rất tốt.”

Nói xong, hắn cưỡi Ichi quay về chỗ đóng quân, để lại hai tên nhìn nhau khó hiểu. Cả hai vội vàng đuổi theo Ain, mất vài phút mới kịp.

“Hả? Làm tốt là sao?”

Ain chậm rãi giải thích:

“Lúc ngươi hét lên, thần hộ mệnh bên kia đã phát ra thần lực dò xét. Nhờ vậy, lão già mới phát hiện ra chúng.”

Tên ốm nghe vậy mới vỡ lẽ. Hắn nhớ lại cảm giác lạ lúc đó, vì hoảng sợ nên mới quay về. Nhưng rồi hắn bỗng hoảng hốt nói:

“Khoan! Vậy chúng có dò ra vị trí của ta không?”

Ain lắc đầu, nói:

“Theo lão già, bọn chúng dường như vừa trải qua chiến tranh nên rất yếu. Nhưng cũng có thể đang giả vờ. Lần này, cháu lão sẽ ra mặt.”

Nghe đến đây, con chim nhỏ bên phải nghệt mặt ra, bất lực nói:

“Móa, lại là con rùa đó hả?”

Ain chỉ gật đầu. Con chim kia im lặng cho đến khi cả bọn gần tới chỗ đóng quân. Lúc này, nó cùng đồng bạn liền bay đi.

Ain xuống lưng Ichi, vỗ nhẹ vào người nó. Ichi quẫy đuôi rồi chạy đi kiếm ăn. Lúc này, các tộc nhân đã quay trở lại sinh hoạt bình thường.

Đây chính là điều Ain muốn thấy. Nếu sau này, chỉ vì một thứ gì đó mà tất cả bỏ dở công việc, thì hậu quả khó lường lắm.

Hắn đánh mắt cho Dio rồi đi xuống hầm họp. Dio ho nhẹ vài tiếng, ra hiệu cho mọi người bàn giao công việc rồi cũng đi theo.

Bước vào trong, Dio thấy Ain đang nhìn tấm bản đồ. Thấy hắn bước vào, Ain ngước nhìn rồi ra dấu cho cả đám ngồi xuống. Khi tất cả đã yên vị, hắn mới lên tiếng:

“Thần hộ mệnh vừa do thám xong. Địch có thể ở đây, hoặc chỗ này. Chúng cũng có thể đã phát hiện ra ta, nên khả năng cao sẽ tấn công vào tối nay.”

Ain vừa nói, vừa đánh dấu lên bản đồ.

Cả căn phòng trở nên phấn khích. Mấy ngày nay, ai cũng mệt mỏi vì liên tục cảnh giác. Giờ đã xác định được vị trí kẻ địch, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

Thấy nét mặt hớn hở của mọi người, Ain nhíu mày. Hắn không muốn thấy sự chủ quan này chút nào. Vì vậy, hắn nghiêm giọng:

“Và thần hộ mệnh còn nói thêm, lần sau sẽ không làm chuyện này nữa. Chúng ta phải tự đi do thám, đừng ỷ lại vào thần. Chỉ khi nào nguy hiểm thực sự, thần mới hiện diện.”

Mọi người sững sờ. Cả căn phòng chìm vào im lặng. Zua siết chặt tay, lần này là cảnh báo…Lần sau thì sao?

Zua nhìn Ain rồi cúi đầu đi ra trước, những người còn lại cũng cúi đầu rồi đi ra chuẩn bị cho buổi tối, chỉ còn hai thân ảnh quen thuộc, Dio mới nhẹ nhàng nói :

“Mày nói dối dở lắm đấy.“

“Vậy à.“

Ain chỉ nhìn Dio rồi cười nói, thằng nhóc cũng cười rồi hỏi lại :

“Thật, nhưng hồi nãy nhìn thấy mặt mấy đứa kia cắt không còn giọt máu mà vui ghê.“

Ain nghe vậy thì chỉ cười rồi lắc đầu nói :

“Lời hồi nãy của thần hộ mệnh, nửa thật nửa đùa.“

Nghe tới đây, Dio không còn tươi cười nữa, Ain vẫn mỉm cười nhìn Dio, nó chán nản rời khỏi căn phòng.

Chỉ sau 15 phút rời khỏi căn phòng, bên ngoài đã sôi động, các tộc nhân tấp nập chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, ai cũng nôn nóng cuộc chiến càng nhanh càng tốt.

Đâu ai muốn sống không sợ hãi, không biết lúc nào chết, sống trong hồi hộp như vậy thà ra chiến trường chết luôn còn hơn, vì vậy mà ai cũng nôn nóng.

Đặc biệt là nhóm tân binh, bọn họ luôn trong tâm trạng bị đè nén cảm xúc suốt thời gian qua, giờ đây bọn họ sắp được xả những cảm xúc đó, những gương mặt trẻ đầy sự háo hức.

Càng làm cho nhóm người trung niên nổi nóng mà quát tháo khắp một vùng, các tộc nhân khác thì căng thẳng chuẩn bị từ tháp canh, đào hào đắp tường.

Sự chuẩn bị gấp gáp nhưng đối với các tộc nhân là vừa đủ, các tháp canh nhìn chằm chằm vào khu rừng, tháp canh cao 5m, có thang đi lên xuống.

Bên trên tháp có chỗ 3 người hoạt động cùng lúc, hoặc 1 ngủ, 2 hoạt động, còn có mũi tên được nhúng nhựa thông, sẵn sàng đốt trụi khu rừng trước mặt.

Vào khoảng 21 giờ theo kiếp trước của Ain, ở tháp canh thứ ba, phía đông nam, gần hướng biển một tộc nhân theo nhiệm vụ nhìn theo vào phía khu rừng, bỗng hắn thấy một thứ gì đó.

Hắn nheo mắt lại, để nhìn rõ hơn nhưng khi nhìn rõ thì hắn hoảng loạn đưa miệng thổi vào cái tù treo kế bên, sau khi thổi xong thì hắn lấy cây cung, căng dây tên sẵn sàng chiến đấu.

“Tuuuuuuuu.”

Tiếng kêu được truyền tới khắp nơi đóng quân, vô số tộc nhân vội vàng đứng dậy chuẩn bị thủ thế, ai cầm khiên thì đứng lên trước, kẻ cầm cung thì chạy ra sau.

Dù gấp gáp nhưng ai cũng trật tự chạy về đúng vị trí của mình, các kỳ binh thì chạy ra gần bờ sông thầm lặng chuẩn bị, Ain đi ra khỏi lều liền thấy Dio.

Thằng nhóc đang quát tháo mấy tộc nhân.

“Nào di chuyển trật tự coi, cầm khiên đâu lên trước, cung thủ gài tên đi, cận chiến kiểm tra trang bị lại, kẻ thù tới rồi.“

Ain nhìn ra khu rừng, có nhiều ánh sáng lập lòe hiện ra sau những tán cây thoáng, chúng đang di chuyển rất nhanh, Ain chỉ mỉm cười.

Hắn lấy cây Thuận Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, bước tới phía trước, các tộc nhân thấy tộc trưởng đi tới liền tách ra, hắn bước lên trên tất cả, Ain quay lại thì thấy.

Những người bạn của mình, từ thời thơ ấu nay đã thành mỗi người đều có công việc riêng, Ain chỉ cười rồi quay người lại hướng các tộc nhân, hắn im lặng một lúc, Ain có thể nghe rõ từng nhịp tim hồi hộp của mọi người.

Ain hô to nói :

“Giết!!! Sống sót trở về!!! Tấn Công!!!”

Dứt lời, Ain đã lao lên trước, dẫn đầu đoàn quân, ở bên trên các tháp canh, mấy tộc nhân liền bắn những mũi tên lửa về phía khu rừng.

Ain chạy được một phần ba đường thì mới thấy đối phương dần xuất hiện khỏi khu rừng, nhíu mày hắn giơ tay ra hiệu cho Dio ở phía sau, nhận tin nó liền ra hiệu cho tay trống kế bên.

Tay trống ngay lập tức bắt đầu đánh lên những hồi trống, cả đoàn người bộ lạc Lạc Việt điều hiểu, tốc độ tiến công liền chậm đi.

Rõ ràng, đây không phải lần đầu tiên bọn họ tập luyện chiến thuật này, nhìn kẻ thù bỗng chậm lại, bên tấn công càng hăng máu hơn, tên thủ lĩnh hào hứng hò hét, cổ vũ cho đồng bọn.

Tiếng khỉ kêu truyền tới tai Ain, hắn khó chịu nhưng ánh mắt chỉ tập trung vào kẻ mạnh nhất đang chạy kia, Ain đưa tay lên rồi hạ tay xuống, nhận tin tay trống đánh một hồi trống khác.

Một nhóm cung nghe trống liền dừng lại, giương cung, một nhóm khác đốt tên giúp họ, ngay tức khắc khi lửa được đốt lên là mũi tên đã bay đi, những tiếng hét bắt đầu truyền tới thủ lĩnh kia.

tấu chương xong

0

0

19 giờ trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.