ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 111
Chương 111 : Gặp Gỡ

Ain sau khi dò hỏi mọi thông tin thì hắn cũng đã xâu chuỗi được như sau: kẻ thù chỉ hoạt động vào ban đêm. Dù mới chỉ có hai lần kẻ thù tấn công, nhưng cơ bản các tộc nhân bộ lạc vẫn đề phòng vào ban ngày.

Chúng luôn có một đàn côn trùng đi theo. Việc chúng tỏa ra độc như thế nào vẫn đang được hai nhóm trồng trọt và trị liệu nghiên cứu. Hai nhóm cũng xác nhận với Ain rằng đây là loại côn trùng đã phá hoại khu vườn lần trước.

Chỉ là điều khiến Ain lo ngại chính là loại côn trùng này rất quen thuộc với hắn.

"Ruồi?"

Cầm lấy cái xác của chúng trên tay, Ain khó hiểu nói. Hắn chưa bao giờ nghe thấy ruồi có thể phát độc, hắn chỉ biết chúng có thể mang vi khuẩn, virus, ký sinh trùng có hại mà thôi.

Mấy tộc nhân đứng xung quanh nghe tộc trưởng nói thì mơ hồ hỏi lại. Bọn họ đã nghiên cứu cả tuần rồi mà vẫn chưa giải đáp được, ấy vậy mà…

“Tộc trưởng biết loài vật này à?”

“Uhm, không hẳn là ta từng thấy qua nó, chỉ là chúng đâu có thể phát độc và tấn công cây trồng?”

Ain nhăn nhó khuôn mặt. Hắn cảm thấy càng ngày kiến thức của kiếp trước càng không thực tế. Có lẽ hắn cần phải sắp xếp lại kiến thức mới.

Rồi Ain ở lại chỗ nghiên cứu thêm một lúc, nói về những kiến thức cơ bản của loài ruồi mà hắn biết, sau đó bước lên trên mặt đất.

Chỗ nghiên cứu được xây dựng dưới lòng đất, sâu hơn 5 mét, nằm gần khu vực ép dầu, bên trên được ngụy trang bởi một lớp cỏ khô. Ở bên dưới chỉ có hai căn phòng duy nhất.

Chỉ có bốn người được tuyển chọn tham gia việc này. Công việc của họ đặc biệt, do nhu cầu phát sinh trong chiến tranh, sức khỏe của những người này phải tốt.

Không những thế, họ còn phải có kinh nghiệm và kiến thức cao, chính vì vậy mà khâu tuyển chọn thôi đã khó khăn rồi. Nhưng kết quả lại khả quan, chính những nghiên cứu của họ nhanh chóng giúp chống lại chất độc.

Họ là những người thử chất độc rồi tự giải độc, sau đó quan sát các triệu chứng. Còn vấn đề đảm bảo an toàn thì đã có lão Quy lo, chỗ này nằm trong phạm vi lãnh thổ nên lão có thể đảm bảo.

Ain nhanh chóng quay về chỗ đồn trú để bắt đầu bàn bạc. Ở dưới mặt đất, một căn phòng được canh gác cẩn trọng. Bước vào căn phòng, Ain đã thấy những người liên quan.

Thấy Ain bước vào, những người trong phòng liền ngưng nói chuyện, giơ tay rồi đồng loạt nói:

“Chào, tộc trưởng!”

“Ừm, mọi người đang nói tới đâu rồi?”

Ain ra dấu cho mọi người hạ tay, rồi đi lại cái bàn. Trên đó là tấm bản đồ quen thuộc.

“Dạ thưa tộc trưởng, mọi người đang bàn về địa điểm của bộ lạc kia, nhưng cái khó là hiện tại các nhóm vẫn chưa xâm nhập được vào phạm vi lãnh thổ ấy.”

Dio lên tiếng trước. Ain nghe vậy thì xoa cằm suy nghĩ. Mãi một lúc, hắn cứ gõ ngón tay vào chỗ trống, nơi chưa được vẽ hay chú thích gì trên bản đồ.

“Được rồi, mọi người cứ huấn luyện các thành viên như bình thường. Nhớ đề cao cảnh giác, có chuyện gì lạ nhớ báo cáo lại. Giải tán đi.”

“Rõ.”

Mọi người trong phòng nghe vậy cũng chỉ thở dài rồi hô to, từng người từng người rời khỏi phòng họp. Họ cũng thích ở trên mặt đất hơn, ở dưới đây có chút ngột ngạt.

Dù Ain đã làm nhiều ống thông khí cũng như hệ thống thoát nước, luôn đảm bảo dù mưa, gió, bão bùng gì thì ở dưới vẫn ổn. Đảm bảo không sập hầm luôn là tiêu chí đầu tiên Ain đặt ra cho nhóm xây dựng.

Pu đã không làm Ain thất vọng, chỉ là hắn đã nhận được báo cáo về việc Zun phản bội. Người này hắn cũng biết sơ qua là người chăm chỉ, nhiệt tình, cẩn trọng nên từng được Dio cân nhắc thế chỗ.

Chỉ là Ain đã chỉ định Pu thay thế. Dù có buồn nhưng Zun vẫn không làm cho Pu thất vọng. Mọi thứ hắn làm luôn khiến Pu an tâm, chính vì vậy mà khi Zun phản bội bộ lạc, Pu cũng không hề nghi ngờ.

Chính vì tính cẩn trọng nên mọi người không nghi ngờ gì. Chỉ khi người áo đen phanh phui ra sự thật thì các tộc nhân mới vỡ lẽ.

Nhìn Pu với một vết thương trên trán như tự nhắc mình vì sự ẩu tả của bản thân, Ain chỉ thở dài. Hắn hiểu Pu cảm thấy thế nào, dù biểu hiện vẫn tương đối bình tĩnh.

Chứ như Dio lần đầu làm đội trưởng chấp pháp thì khác, nó như kẻ bị kích động. Lần đầu thấy báo cáo, Ain cũng như thế nhưng hắn đè nén để xem Dio xử lý ra sao.

Kết quả là Dio làm vượt ngoài tưởng tượng của Ain. Phải gọi là thảm sát mới có thể mô tả khung cảnh đó. Nhưng đó là thứ Ain cần, một thứ có thể khắc sâu vào tâm trí của các tộc nhân.

Để họ phải nhớ rằng hành động phản bội sẽ phải trả giá ra sao. Nhưng vẫn có kẻ không sợ.

Quay lại.

Trong căn phòng hiện giờ chỉ còn Ain, Dio và Zua. Cả ba cứ im lặng nhìn tấm bản đồ, không chịu được nữa, Zua mới lên tiếng hỏi:

“Ain, giờ sao? Không lẽ cứ chờ bọn chúng? Nếu vậy thì lương thực của ta không đủ đâu.”

Ain không nói gì, chỉ gãi đầu vài cái, rồi ra hiệu cho hai thằng kia rời đi. Hắn ngả người ra ghế. Ain không phải là người từng trải qua chiến tranh.

Thứ mà hắn có chỉ là một cuộc chiến áp đảo bằng vũ lực, thậm chí có suýt mất đi hai tộc nhân. Hai người họ bây giờ sắp thành vợ hắn. Ain chỉ là kẻ tầm thường trong kiếp trước.

Ở thời đại này, hắn được ca tụng như thần thánh. Nhưng Ain hiểu đó chỉ là danh xưng hão huyền.

Hắn đang gặp khó. Trước một kẻ thù thông minh này, Ain dường như bị động.

Hắn chỉ mới trải qua vài cuộc chiến nên làm sao có thể đưa ra cách đối phó? Hắn chỉ có thể đưa ra giải pháp tạm thời. Ain vẫn không thể hiểu sao mà một người ở thời đại này lại biết cách nhấp nhả như vậy.

“Nếu như đúng, người ở thời đại này đã xông lên tổng tấn công mới đúng chứ. Tại sao?”

Ain đi đi lại lại trong căn phòng, nói lên suy nghĩ của mình. Hắn không sợ bị lộ bí mật vì có hai kẻ ở ngoài đã đảm bảo cho hắn. Ain đau đầu,

"Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng."

Nhưng hắn hiện không biết gì về đối thủ: địa điểm, số lượng, vũ khí...Ai mà biết bên kia có hơn 5000 người, rồi có súng hay gì đó. Càng nghĩ Ain càng sợ.

“Không lẽ là người giống như mình? Không được, nếu như vậy thì căng rồi…”

Ain lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ kia. Nếu thật như vậy thì hắn rất mệt mỏi đây. Nếu cùng là người cùng nước thì còn dễ thương lượng, nếu khác thì hắn coi như kiếp này bỏ.

Ain mệt mỏi hướng ra ngoài cửa nói :

“Ngộ, hai người vào đây đi.“

Hai tộc nhân bình thường bước vào phòng, nhưng khi xác nhận thì một tên búng tay, ngay lập tức bộ đồ của họ biến mất.

Thay vào đó là một bộ đồ đen, trên tay của họ là những vũ khí lạ, một người cầm gậy, một người cầm cái bồ cào, tên cầm gậy nhảy lên ngồi trên bàn rồi nói :

“Sao vậy, tộc trưởng? Có chuyện gì làm khó ngài à?”

“Thôi đi, hai người có tự tin để thâm nhập lãnh thổ kẻ thù không?”

Ain nhìn hai người này rồi nghiêm túc hỏi, tên cầm gậy xoa cằm nghĩ gì đó, rồi nhìn sang tên cầm bồ cào, cả hai nhìn nhau một lúc, tên cầm gậy quay lại nhìn Ain nghiêm túc nói :

“Được, nhưng thưởng lần này phải cao đó.“

“Được, chỉ cần không chết là được. Khi nào xác định xong thì báo tin, ta cho người tấn công.“

Ain nhìn vào mắt đối phương rồi chấp nhận yêu cầu, nếu thành công thì phần thưởng bao nhiêu thì hắn cũng chấp nhận, nếu đối phương đã chấp nhận nhiệm vụ thì có nghĩa họ chấp nhận cái chết.

Và Ain sẽ không quên một phần thưởng xứng đáng, cả hai liền cười rồi đi ra ngoài, ở bên trong căn phòng, Ain nhớ về lần đầu gặp hai người này.

Quay trở lại hơn hai năm trước.

Trước lúc hắn thành lập bộ lạc, trong một buổi đi săn một mình ở phía tây nam. Ain đang ngồi nghỉ trưa thì bỗng cảm thấy có ai nhìn mình, hắn nhìn lên cành cây.

Chăm chú một lúc thì hắn phát hiện ra một cặp mắt nhìn mình, hoảng hồn, Ain cầm lấy thanh Thuận Thiên Kiếm lên thủ thế, thấy bị phát hiện cặp mắt kia mới nhảy xuống.

Ngay khi tiếp đất, Ain mới nhìn rõ đối phương. Đó là một con khỉ – à không, một con người với cơ thể nhiều lông hơn bình thường. Ain quan sát đối phương, và bên kia cũng làm điều tương tự.

Mãi một lúc thì tên nhân loại kia mới lên tiếng :

“Trư đệ ra mặt đi.“

Nghe tiếng động, Ain ngay lập tức quay mặt ra sau, nhìn thôi đã khiến Ain cảm thấy số mình đã tận, đó là con heo rừng chúa mà Ain từng gặp trong khu rừng kia.

“Vì sao nó xuất hiện ở đây?”

Một câu hỏi ngay lập tức hiện ra trong đầu Ain, nhưng tên nhân loại kia thì khó chịu mà nói :

“Mau biến hình lại đi, thằng nhóc sợ rồi kìa.“

“Vâng lão đại.”

Con heo rừng chúa mở miệng mình ra, rồi một cái chớp mắt thì một tên nhân loại mập mạp hiện ra trước mắt Ain. Hắn liền biết hai người này là ai, nhưng lại khá khác so với tưởng tượng của Ain.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi :

“Hai người là ai?”

“Bọn ta hả? Bọn ta là con cháu xa xăm, uhm xem nào, có lẽ là mấy ngàn đời của kẻ ngươi nghĩ.“

Tên nhân loại ban đầu cất tiếng nói. Những lời ấy khiến Ain chấn động, hắn nghĩ thầm:

“Không phải chứ, có cần trùng hợp vậy không? Mẹ chơi lớn vậy?”

Ain lấy lại bình tĩnh rồi hỏi :

“Ai bảo hai người đến đây?”

“A, hỏi nhiều thế? Tổ tông ta đưa qua thế giới này để hỗ trợ ngươi, lão còn nói là giúp rèn luyện tính tình gì gì đó.“

Tên nhân loại kia như chạm lấy dây thần kinh, hắn hét vào mặt Ain, xong thì ngồi lên một tảng đá bực tức nói, còn tên mập thì chạy lại vỗ vỗ vai hắn.

“Vậy hai người theo dõi tôi từ lúc đó?”

Ain ngập ngừng hỏi thêm lần nữa, hắn sợ đối phương nổi nóng rồi đó, tên kia chỉ nhìn rồi nói :

“Không, bọn ta mới tới đây tìm kiếm ngươi thôi, nhưng gặp luôn rồi.“

Ain nghe vậy thì thở phào, tên kia cũng mệt mỏi sợ Ain hỏi nữa nên nói luôn :

“Ngươi khỏi cần hỏi nữa, mau đặt tên cho bọn ta rồi giao nhiệm vụ đi, chán lắm rồi đó.“

Ain ngớ người, nhưng rồi cẩn thận nói :

“Vậy ta đặt cho cả hai là Ngộ trong ngộ Thiền Tông và Phật…Ài, xin lỗi chỉ là ngộ thôi, nhiệm vụ thì hiện tại vẫn chưa nên cả hai có thể lẩn tránh một thời gian tới khi ta cần.”

Ain định thao thao bất tuyệt thì nhìn thấy đối phương hiện đâu ra cây gậy liền ho hen lẫn đi câu nói trên, sau khi nhận được cái tên cả hai người liền biến mất.

Để lại Ain bần thần, nhưng hắn lại mỉm cười, trong lúc quan sát đối phương, hắn đã âm thầm liên lạc với mẹ để hỏi nhưng cũng chỉ nhận ba chữ: “Giúp đỡ bên ngoài.“

Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến Ain kích động rồi, hắn không rõ làm sao mà con khỉ kia có thể biết tới hắn và làm cho mẹ có chút bực tức nói việc này, hắn lười quản việc kia.

Ain chỉ biết nếu đối phương đã trao cho hắn thì phải làm sao tận dụng tối đa năng lực con cháu đối phương đem lại, hắn chỉ cần làm tốt việc đang làm thôi, còn sao này thì tính sau.

(sẽ có bạn nghĩ tui dịp lấy hình ảnh của một game nổi gần đây, nhưng đây là nhân vật mà tui đã nghĩ ra thêm vào truyện mình từ lâu. Cơ bản là đã nhá hàng từ rất sớm chỉ là không ngờ con game kia lại nổi, tui sợ mấy bạn nói tôi lợi dụng game để truyện thu hút hay gì đó, tui phải đính chính trước vậy.)

tấu chương xong

0

0

20 giờ trước

20 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.