ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Phòng quan sát

Tôi được dắt qua một dãy hành lang hẹp, đi lên một cầu thang, rồi đến một gian phòng lớn, tất nhiên là tay vẫn bị còng. Căn phòng có tường sơn màu sáng, với hệ thống đèn led dài âm trần. Ánh sáng của hệ thống đèn lờ mờ, chỉ vừa đủ để nhận diện cấu trúc thiết kế và nội thất bên trong. Toàn bộ căn phòng này bao quanh một nửa trên của căn phòng khác, như một cái bánh vòng xỏ qua một cây xúc xích. Họ đưa tôi đến giữa cái bánh vòng, và đi quanh bên ngoài bốn bức tường của căn phòng được bao bọc. Cả bốn mặt tường ấy đều có kính lớn trong suốt, đứng ở đây tôi có thể nhìn xuống tận mặt sàn bên dưới.

Mặt sàn của phòng bên dưới có 2 chiếc đệm, bốn bức tường xung quanh có bốn cánh cửa kim loại, ở ngay dưới những tấm kính mà tôi đang đứng. Căn phòng bên trên có lối cầu thang dẫn xuống một cánh cửa bên dưới.

“Dưới đó là nơi những phép màu diễn ra” - Gã đội đầu nai vỗ vỗ vào vai tôi rồi chỉ tôi ra một hàng ghế ngồi. Bên cạnh tôi là một gã đeo mặt nạ có hoạ tiết chấm đỏ hai bên má, đang chơi rubik. Gần tấm kính có một gã nữa đứng chỉnh âm thanh, mặt nạ có biểu tượng một bông hoa lài giữa trán. Cả hai đã ở sẵn trong phòng lúc ba tên kia dắt tôi vào.

Tôi không biết bọn chúng định cho tôi xem gì, nhưng có vẻ hiện tại vẫn chưa quá nguy hiểm đến tính mạng. Tôi chỉ biết vâng dạ, ngồi đó im lặng. Tôi nghĩ về mẹ và Như, tôi nhớ ra là chưa mua kẹo xí muội cho con bé. Trong tình cảnh chưa biết mình sẽ bị làm sao, liệu có còn gặp lại mẹ và em gái không, tôi bỗng thấy nhớ và lo lắng cho họ vô cùng, tôi thấy có chút tự trách những lần vô tâm và xa cách của mình. Tôi thường xuyên quên gọi điện thoại về cho mẹ, toàn bị em gái nhắc, nhớ đến việc đó lòng tôi thắt lại, buồn bã xen lẫn nôn nao. Hoá ra khi chính mình gặp nạn, mình lo lắng cho người thân cũng không khác gì những lúc mà họ gặp nạn. Có lẽ điểm chung của cả hai trường hợp chính là sợ không còn cơ hội để làm những điều tốt đẹp hơn cho họ.

Một tiếng ‘Tít' vang dài. Đèn trần chuyển màu xanh dương.

Những gã đứng cạnh tôi đều nhìn chằm chằm xuống căn phòng bên dưới, chỗ cánh cửa cùng phía tôi đã đi vào.

Cánh cửa đó mở ra như đáp lại sự chờ đợi của mười hai con ngươi, một cô gái trạc tuổi tôi xuất hiện. Cô ấy có mái tóc dài, nhuộm nâu, uốn bồng bềnh, khuôn mặt quý phái, thanh tao. Cô mang trên mình một chiếc váy nhung đỏ bó sát, tinh tế tôn lên những đường cong gợi cảm.

Cô nhìn quanh phòng rồi hướng lên các tấm kính, nhưng có vẻ đây là kính một chiều, cô ta không biết chúng tôi đang quan sát.

“Đây là một khách hàng thân thiết, cô ấy đã ghé ba lần rồi. Cũng như những khách hàng khác, cố ấy có các mong muốn khó đạt được, những vấn đề không thể giải quyết. Và cô ta sẵn lòng trả rất nhiều tiền để nhận được giúp đỡ từ chúng ta.”

“Có phải như trong truyện Bố Già không ạ?”

“Cái gì cơ?”

“À không có gì” - Tôi liên tưởng đến ông trùm Vito Corleone trong quyển tiểu thuyết Bố Già, sự hào phóng có mưu lược và những nhờ vả đầy toan tính. Phải chăng những kẻ này là một dạng khủng bố hoặc xã hội đen gì đấy. Thay vì súng ống, bọn chúng dùng huyền năng như một thứ sức mạnh vũ trang. Nhờ có nó, bọn chúng có thể thực hiện những điều phạm pháp như cướp bóc, bắt cóc, ám sát theo những yêu cầu từ kẻ có tiền. Nghĩ đến đó tôi bất giác rùng mình vì lo cho tính mạng của bản thân.

Căn phòng lại vang lên một tràng dài tiếng “Te”, đèn trần chuyển màu vàng.

Từ cánh cửa đối diện với cái mà người phụ nữ vừa vào, một tên mặc áo choàng trắng, đội đầu nai xuất hiện. Trông phục trang của hắn y như tên đứng cạnh tôi.

“Đấy là trái tim của hệ thống này, người bắt cầu cho những mong muốn và hiện thực. Nếu cậu có tiềm năng, cậu có thể vào được vị trí này. Lúc đó không khác gì với việc bước vào giới thượng lưu cả, tiền bạc trở thành thứ vô cùng dễ dàng.”

Phía bên này mặt kính, chiếc loa trên tường phát ra tiếng nói của người phụ nữ và gã kia, rõ như có người cầm mic đứng bên cạnh họ thu âm.

“Nghe giọng này có nhớ ra anh không? Cũng vài tháng rồi nhỉ?”

“Anh là người mà mấy lần trước tôi gặp?”

“Phải rồi, lần nào em cũng tái mét, mất cả một lúc lâu mới hoàn hồn được.”

“À vâng”

“Yêu cầu lần này của em khá phổ biến, có khá nhiều lựa chọn, nên anh sẽ chọn một cái nhẹ nhàng nhất cho em đỡ sợ.”

“Vâng, cảm ơn anh”

“Xem nào, không có sự thay đổi về yêu cầu, tiền cũng thanh toán rồi. Vẫn lưu ý như mọi khi là yêu cầu em nói ra phải đúng với nội dung ta đã cam kết, nếu không thì buổi hôm nay sẽ bị huỷ và chỉ hoàn lại 20% số tiền thôi đấy.”

Người phụ nữ gật đầu rồi ngồi xuống một cái đệm

“Được rồi, vậy thì bắt đầu nào” - Gã đội đầu nai ngồi xuống cái đệm còn lại, đèn trần trong phòng bên dưới vụt tắt, chỉ còn le lói một ít ánh sáng từ mấy đèn led ở chân tường.

Hắn vung vẩy hai tay giữa không trung, những vệt huyền năng đỏ vẽ nên các ký tự kỳ lạ. Miệng hắn xì xầm một thứ âm thanh dị thường, như thiết bị điện tử bị nhiễu. Rồi hắn nắm lấy các ký tự màu đỏ lơ lửng giữa không khí, như nhân vật trong phim khoa học viễn tưởng kéo thả các hình ảnh hologram. Khi hắn đặt chúng xuống sàn, một vòng tròn hiện lên với hai vòng tròn nhỏ bao quanh hai tấm đệm.

< Quỷ môn khế ước tam đẳng >

Một kẽ nứt xuất hiện, như có móng tay vô hình đang cào rách không gian. Gã đội đầu nai lấy trong áo choàng ra một thứ gì đó giống đồng xu, rồi ném vào kẽ nứt. Từ đó, một thứ chất lỏng đen kịt tuôn trào, bung nở, đan lại thành những nội tạng và thân thể với hình thù quái lạ. Tay chân tôi cứng lại vì sợ hãi, một sự đen tối, biến chất có áp lực khủng khiếp, ngay lập tức nhấn chìm cơ thể tôi. Tôi run rẩy, nín thở đợi cảm giác này qua đi, chân cũng vô thức bước lùi xa mặt kính. Đèn trần chuyển màu đỏ, một tiếng còi như xe cấp cứu rít lên.

Trong căn phòng bên dưới, giữa hai kẻ đang ngồi trên đệm, trước mắt tất cả những kẻ quanh tôi và chính tôi, ác quỷ đã xuất hiện. Nó to lớn, rùng rợn và toả ra một sự kỳ quái đậm đặc đến mức tôi không thể lý giải, không thể dung nạp. Từ ngày trước tôi đã nhiều lần nhìn thấy chúng, kể cả đêm gặp Minh ở cửa hàng tiện lợi, nhưng chưa bao giờ nó mãnh liệt đến thế này, ngoại trừ lần đầu tiên.

Những năm cuối cấp hai tôi rất hay nán lại lớp trễ với bạn bè. Vào một buổi tối tập văn nghệ cho ngày nhà giáo Việt Nam, khi cùng bạn ra nhà xe đạp, tôi đã lần đầu nhìn thấy ác quỷ. Lúc đang bàn luận về tập phim Slam Dunk chiếu trên kênh HTV3, tôi đã thấy hai cây cột màu đen rất cao ở phía xa, cao hơn cả mái tôn của nhà xe. Khi rời khỏi nhà xe tôi đã ngoái lại và chết lặng. Hai cây cột đó là chân của một người đàn ông cao kều, gầy gò mặc vest đen. Khuôn mặt ông ta rực cháy một ngọn lửa xanh lá, sau lưng thì mang đôi cánh trắng như tuyết, đang dang rộng che khuất cả một dãy lớp tầng hai. Khoảnh khắc đối mặt ấy, tôi biết rằng thứ đó cũng đang nhìn mình, tim tôi thắt lại vì sợ hãi tột cùng và thời gian được kéo dãn đến vô hạn. Khi thằng bạn tôi tát vào mặt và hét lên, ngoái lại nhìn theo tôi thì thứ đó đã biến mất. Từ đêm hôm ấy trở đi, thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp ác quỷ, tôi không kể với ai vì biết rằng chỉ có mình nhìn thấy. Bọn chúng mang muôn vàn hình thù, kích thước, và luôn độc nhất, riêng biệt. Dẫu vậy, có một điểm chung rằng bọn chúng đem lại một cảm giác rất xấu xa, cằn cỗi, biến chất và không hề thuộc về thế giới này. Hầu như bọn chúng chẳng tương tác gì với tôi, nó khiến cho nỗ lực phớt lờ chúng đi của tôi thành công, như một mảng rêu trên bức tường trong xóm.

Lần này thì tôi không thể phớt lờ, cảm giác sợ hãi kinh khủng trào dâng y như lần đầu tiên. Gã đầu nai bên cạnh vỗ vai khiến tôi giật bắn mình, hắn lẩm bẩm:

“Cảm giác rất đáng sợ phải không? Khác hẳn mấy lần cậu nhìn thấy ngoài đường là cái chắc. Thường thì khi mới triệu hồi lên, chúng sẽ mang lại một cảm giác rùng rợn như vậy đấy. Dần già sẽ quen thôi.”

“Thứ đó… thứ đó có phải là ác quỷ không?”

“Đúng vậy, đó chính là ác quỷ. Cậu đã từng nghe đến bán linh hồn cho quỷ dữ, giao dịch với ác quỷ, hợp đồng địa ngục, hoặc những thứ đại loại như vậy chưa? Nó có thật đấy, nhưng không dễ để thực hiện đâu, cả đời người hầu như chẳng thể bắt gặp, chưa nói gì đến việc giao dịch. Và công việc của chúng ta là triệu hồi chúng lên, giúp những người túng quẫn kia có cơ hội giao dịch với chúng. Chúng ta là cầu nối, là kẻ dắt mối, ngoài xã hội kia là hàng tá người sẵn sàng trả một núi bạc cho chúng ta để có thể gặp được ác quỷ.”

Tôi ậm ừ, nuốt khan. Lúc đó tôi đã bắt đầu hiểu ra, những ác quỷ mà Minh, Khoa và anh Phong phải tiêu diệt, những ác quỷ nhởn nhơ đi lại ngoài đường mà tôi bắt gặp từ trước đến nay, những thứ không thuộc về thế giới này, tất cả đều là do những kẻ này đã rước đến, đã triệu hồi lên, chỉ vì tiền.

Khi người phụ nữ đồng ý với yêu cầu của ác quỷ và bắt lấy tay hắn, đèn trần trên đầu tôi chuyển sang màu xanh lá, tiếng còi như xe cứu thương cũng dừng lại. Ác quỷ chậm rãi lướt xuyên qua cô ta và rời đi bằng cánh cửa bên trái cửa vào. Đèn căn phòng bên dưới được bật lên, gã đội đầu nai tiến đến dìu người phụ nữ đứng lên. Tôi cũng được đưa khỏi chỗ quan sát đó, về lại căn phòng trải chiếu ban đầu.

1

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.