Chương 14
Bốt điện thoại
Khoa đón Minh bằng một chiếc KIA Morning trắng, đây là xe cũ của Minh để lại cho anh ta. Phía trên đồng hồ đo Khoa vẫn giữ nguyên các vật trang trí của Minh - Một mô hình ụ rơm có con gà trống đang ấp trứng, một cái khung treo ảnh với tấm ảnh đã được lấy ra, vài thẻ bóng chày.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Theo như em dò hỏi thì địa bàn phía Thủ Đức không biết gì. Bọn bán tin thì úp mở rằng có vài sự xuất hiện bất thường ở khu Dĩ An, Bình Dương”
“Em hỏi thử Ếch chưa? Gần đây bọn họ cũng đang ráo riết củng cố lực lượng theo lệnh phía trên thì phải”
“Em không liên lạc được với Ếch, nhưng đám em quen bên đấy đều lắc đầu. Có lẽ tình huống xấu nhất đã xảy, Trang nó bị The Q bắt rồi anh”
Minh trầm ngâm nhìn mấy bồn cây trên con lươn phân làn. Cái nắng giữa trưa khiến màu sắc của những bông hoa giấy trở nên quá mức sặc sỡ.
“Nếu thực sự như vậy thì chúng ta phải gặp Q rồi”
“Anh à, không được! Giai đoạn này nhạy cảm quá. Người trong giới ai ai cũng thấy một cuộc chiến đang được chuẩn bị giữa The Planet và Q. Đối với The Planet, rõ ràng anh là một trong những vũ khí mạnh nhất, việc đi gặp Q sẽ khiến phía thượng tầng cuống cuồng lên. Họ có thể sẽ tìm mọi cách để trừ khử anh, tránh việc anh đầu quân cho Q. Mặt khác việc này sẽ đẩy cuộc chiến lên căng thẳng quá mức, thậm chí là châm ngòi cho nó bắt đầu.”
Minh thở dài, mở hộc găng tay ra, bên trong có vài cuốn truyện Conan và Shin cậu bé bút chì, chẳng biết nó đã phủ bụi trong đó được bao lâu rồi. Anh lấy lên một quyển, mở ngẫu nhiên một trang rồi bắt đầu đọc nhưng tâm trí chẳng để trong các ô tranh vẽ. Xe rẽ sang xa lộ Hà Nội, hướng về phía Suối Tiên.
“Vụ ông Phi thế nào rồi? Anh có tìm được thông tin gì của ông ấy không?”
“Anh ấy đang ở cổng trung chuyển Cao Lãnh, Đồng Tháp. Anh định tuần sau sẽ xuống đó.”
“Liệu có thể bỏ qua vụ này không anh? Nếu ông Phi mở được thỏi sắt đó, chúng ta sẽ không cần phải cố gặp Q để cứu Trang. Vả lại chúng ta cũng không biết liệu Trang có thật sự mở được nó không, và phải đợi bao lâu nữa.”
“Cũng tương tự với Phi thôi, không có gì chắc chắn cả. Võ Oanh Phong muốn đổi những thông tin trong thỏi sắt bằng sự an toàn của Trang, anh không nghĩ là có kẽ hở nào trong kế hoạch của Phong cả, anh ta là một người có đầu óc. Nên việc dạy Trang sử dụng được huyền thuật và mở thỏi sắt ra cho chúng ta, chính là kế hoạch chắc chắn nhất. Nếu Phi mở được nó trước, thì anh sẽ huỷ kế hoạch kia đi, tước năng lực của Trang và cho nó về làm một người bình thường. Nhưng cho đến lúc đó, Trang vẫn là lựa chọn an toàn mà chúng ta phải bảo vệ.”
“Vậy là anh vẫn quyết là gặp Q. Bằng cách dùng bốt điện thoại? Gần đây anh có dịch chuyển không?”
“Anh toàn đi bộ thôi, chắc không sao.”
“Cần tối thiểu 3 ngày không dịch chuyển bằng cổng của The Planet. Lúc này những dư âm liên kết còn tồn đọng mới thực sự hết. Gọi qua bốt điện thoại vào khi đó mới không bị bắt tín hiệu.”
“Lần cuối anh dịch chuyển là sáng sớm thứ 6 tuần trước, từ cổng trung chuyển Quận 3 về nhà. Đến giờ là chiều thứ 2, cũng đã hơn 3 ngày. Chắc an sẽ toàn thôi.”
Chiếc xe rẽ hướng qua cao tốc Tân Vạn, quẹo phải đường Châu Thới. Trên đường mù mịt cát bụi từ những chiếc container khai thác đá. Khoa đánh lái vào một khu dân cư vắng người và đỗ trước cửa một tiệm tạp hoá. Anh với tay kêu hai lon bò húc ướp lạnh, một ống hút.
“Anh định sẽ mở lời như thế nào, anh Minh?”
“Anh quen một tên cấp cao bên đó, anh sẽ yêu cầu một cuộc trao đổi. Những gì anh biết về công cuộc chuẩn bị chiến tranh của The Planet, đổi lấy thông tin việc Q đang lần mò theo dấu vết Oanh Phong, bao gồm cả tung tích của Nha Trang.”
“Vậy làm sao để cứu Trang ra?”
“Đó là cuộc trao đổi thứ hai, khi biết được Q đang giữ Trang, anh sẽ đưa ra một đề nghị khác nữa. Khi cuộc chiến diễn ra, anh là người được The Planet giao nhiệm vụ ám sát thượng tầng của Q. Anh sẽ yêu cầu họ đổi Trang để giữ lại một số mạng người bên đấy.”
“Liệu bọn chúng có chấp nhận không? Thứ bọn nó cần là thỏi sắt Oanh Phong để lại, mà Nha Trang đã đưa cho anh rồi còn gì?”
“Không, bọn nó không cần thỏi sắt đó, chỉ có anh là cần nó thôi. Bọn chúng truy tìm thông tin về Oanh Phong là vì một thứ khác.”
Khoa nhăn mặt khó hiểu, nhìn chằm chằm vào khung ảnh trống trên thảm taplo, trong đầu hiện lên muôn vàn suy luận và thắc mắc. Thấy vậy, Minh chậm rãi giải thích tường tận mọi chuyện.
Khi nghe xong Khoa không nói gì, ngửa cổ uống hết số bò húc còn lại trong lon. Minh cũng vét cạn những giọt cuối cùng bằng ống hút. Anh ta lấy trong ba lô ra chiếc mặt nạ trắng có hình mặt trời đỏ giữa trán, hoạ tiết các tia sáng kéo dài qua hốc mắt. Minh đeo chiếc mặt nạ lên. Luồng huyền năng mờ ảo phủ lấy khắp người, anh đẩy cửa xe bước xuống, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt của Khoa. Khoa cầm lấy quyển Conan trên thảm taplo, hạ lưng ghế, ngửa lưng và bắt đầu đọc. Máy lạnh của chiếc xe cũ hoà với cái nắng chiều khiến anh ta càng thêm nôn nao, trong đầu anh nghĩ ngợi về những chuyện mà Minh vừa kể cho mình.
= = =
Ở một góc xóm vắng hoe, nhà nào cũng đóng cửa im ỉm, duy nhất chỉ có một căn cấp bốn xập xệ có biển “Mát xa người mù” là mở hé một bên cửa kéo. Bà cụ hắng giọng, khạc đờm xuống đất. Tay bà phe phẩy cái quạt nan, chốc chốc lại vỗ xuống đùi để đuổi ruồi. Chiếc võng bà đang nằm chắn ngang cửa căn nhà, nhìn vào trong tối om không rõ hình thù nội thất. Đôi mắt đục mờ của bà nhíu nhíu, lơ đãng nhìn vào khoảng không vô định, hầu như chỉ còn phân biệt được đêm hay ngày.
“Hôm nay không mở cửa” - Bà nói bằng chất giọng miền Trung khó nhận ra mặt chữ.
“Cháu muốn gọi nhờ điện thoại” - Minh đáp lời.
“Đây không có điện thoại”
Minh chỉ đứng yên, không thốt ra nửa lời. Ánh chiều rải lên mái tóc dài của Minh những hạt bụi vàng nặng trĩu. Sau tầm nửa phút, bà cụ ngoái vô nhà gọi lớn:
“Thằng út đâu, dắt anh này vô nhà gọi nhờ điện thoại.”
Từ khoảng không tối tăm như hang động của căn nhà, một người đàn ông béo mặc áo ba lỗ và quần đùi bước ra. Cái áo hắn mặc ẩm mồ hôi, rão ra, lấm tấm mấy vết kim đâm. Còn quần đùi thì rộng thùng thình, phần thun ở lưng quần đã giãn quá mức. Duy chỉ có dải khăn đen quấn chặt quanh mắt là gọn gàng, vào nếp. Minh lách qua đầu võng, bước theo hắn vào bên trong.
Căn nhà ẩm thấp, bí khí, kết cấu được xây theo kiểu nhà hộp, kéo dài qua các gian phòng được ngăn bằng tường nhôm. Chiếc đèn huỳnh quang ở tường chỉ làm không gian thêm phần u ám. Gã béo đẩy kệ bìa cát tông ra, để lộ một cánh cửa sắt ở góc gian bếp tồi tàn, lỉnh kỉnh toàn chai lọ. Thao tác của hắn thuần thục và chính xác như thể đã quá quen với việc bị bịt mắt.
“Thanh toán ngân hàng hay tiền mặt?”
“Ngân hàng” - Minh đáp lời
Gã béo mở cặp tài liệu được giấu sau tủ bát, lấy ra một quyển vở học sinh. Hắn lật một trang gấp góc giữa một loạt các trang gấp góc khác, rồi giơ cho Minh. Trên đó có ghi một số tài khoản. “Năm triệu” - Gã béo nói. Minh rút điện thoại ra bấm số và chuyển khoản. Điện thoại trong túi quần gã béo đổ chuông. Sau khi nghe máy và ậm ừ vài câu, hắn chạm tay lên cánh cửa sắt. Từ tay hắn chảy ra một thứ chất lỏng màu xanh, sáng màu neon, lan toả khắp bề mặt kim loại. Tiếng bật chốt đanh tai cất lên, cánh cửa dần mở.
Bên trong là một gian phòng với tường ốp gỗ và sàn được trải thảm nhung. Trần có một bộ đèn chùm pha lê, toả ra thứ ánh sáng vàng dễ chịu. Cả căn phòng được bài trí ghế bành, bàn uống trà, kệ sách. Toàn bộ nội thất quý phái mang phong cách châu u. Tất cả đối lập hoàn toàn với căn bếp tăm tối, xập xệ, bầy bứa toàn rác bên kia cánh cửa. Giữa phòng là một bốt điện thoại kiểu Anh màu đỏ, bên trong hoàn toàn trống trơn chẳng có lấy một chiếc điện thoại nào. Minh bước vào, cầm lấy tay nắm và khoá cửa lại. Khoảnh khắc cánh cửa chạm vào khung, một dòng điện chạy từ tay nắm xuyên qua người Minh.
Trước mắt Minh là một khoảng không vô tận, rộng lớn thăm thẳm, chứa muôn vàn những chấm sáng đầy vàn màu sắc. Mỗi chấm sáng cứ chốc chốc lại phóng ra những tia chớp đến những chấm khác. Nhìn như thể một mạng lưới neuron thần kinh khổng lồ. Minh hít sâu, chọn đích đến, dòng huyền năng trong anh ta thay đổi tần số, phóng anh đến một chấm sáng.
“Vui lòng nói tên và mục đích” - Giọng nói vang lên trong đầu Minh là của một người phụ nữ lớn tuổi miền Bắc.
“Gà Trống Trắng từ The Planet. Tôi muốn gặp Xương Rồng.”
= = =
Khoa đã đặt quyển truyện tranh xuống từ lâu, anh đang đọc một bài viết về sự khác biệt giữa thiền quán và thiền định trên điện thoại. Giao diện những trang web này như thể là từ hàng chục năm trước, Khoa thầm phàn nàn. Nhưng anh ta vẫn hết sức căng mắt để đọc, cặp kính cận gọng tròn của anh dày cộp, phản chiếu ánh sáng từ màn hình điện thoại. Bỗng một cuộc gọi từ số lạ xuất hiện. Khoa chần chừ rồi bắt máy, phía bên kia đầu dây là một giọng nữ.
1
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
