ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 84
Mua táo (2)

Hắn nhìn từ nãy, lại thấy cô bé nói rất ít, gần như không nói một tiếng nào. Quả thực ngẫm lại mới thấy có phần không giống so với độ tuổi. Nhưng nếu biết suy nghĩ từ sớm thì có lẽ cũng chẳng lạ lẫm, dù sao thì còn bé thế này đã đi bán táo kia mà. Hắn ngầm cho là vậy.

Hạo Dương nghì lại mới thấy là quên chưa hỏi tên tuổi.

“Tiểu muội muội, năm nay muội bao nhiêu tuổi rồi?”

Cô bé ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt trong veo không một gợn cảm xúc, vô hồn đến khó tin. Ánh mắt ấy đi đến khiến hắn cũng kiềm được mà liếc qua chỗ khác.

Cô bé cúi đầu, nói nhỏ:

“Muội họ Vũ Dương, tên Gia Linh. Còn bên cạnh là đệ đệ ruột của ta, Vũ Dương Hà. Năm nay ta vừa tròn mười tuổi, còn đệ ấy ít hơn ta một tuổi.”

Hạo Dương ngẫm lại, lại thấy rất kỳ quái, không khỏi tự hỏi mà nói:

“ “Vũ Dương Gia Linh” tên thì hay rồi! Nhưng cái tên “Vũ Dương Hà” có phải nữ nhân quá không… !”

Nói rồi hắn cười nhẹ:

“Thảo nào, ta thấy nhóc đanh đá không khác gì mấy đứa con gái. Ra là từ tên đã thế rồi!”

Thằng nhóc đặt phịch túi táo đang gói dở xuống quầy hàng, nó gân cổ lên mắng cho hắn một trận:

“Vậy huynh tên là gì? Huynh biết gì về nhà ta thì đừng có đoán năm đoán mười nhé! Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Hắn ngạc nhiên, miệng nhô lên

“Ô… . Thế là gì thế? Mà cũng xin tự giới thiệu luôn ta tên Trần Dương.”

Thằng nhóc chống tay trên hông, ánh mắt coi thường chẳng thèm đoái hoài ai, nó hằm hè:

“Trần Dương thì Trần Dương! Ta biết huynh là nam nhân chính khí rồi! Không phải bàn cãi, nhé!”

Hắn miệng hơi nhô nhưng không mấy biểu lộ, chủ yếu giống như đang chọc tức thằng nhóc.

Thằng nhóc thấy mình bị bơ như thế thì giận lắm, nó đập tay liên tục lên đùi mà gằn giọng:

“Bà ngoại ta nói một câu mười người sợ! Thậm chí đến ông ngoại ta còn sợ bà mất hồn mất vía, bà không thích mấy cái tên cứng quá, chỉ thích mấy cái tên nhẹ nhàng. Vì bà bảo như thế mới dễ uốn nắn! Đó… , đó là lý do mà bà đặt tên cho ta như vậy! Chứ huynh thì biết cái gì?”

Hạo Dương lẩm bẩm:

“ “Nói một câu mười người sợ” cơ à? Bà thằng nhóc này chắc khó tính lắm đấy nhỉ? Đến ông nó còn không dám phản kháng kia mà.”

Hắn nhầm nhủ mà không khỏi cảm thấy thú vị. Cũng vừa mới phát hiện ra rằng hai đứa nhóc cũng không phải là đi một mình bán táo. Nhưng hiếu kỳ trong hắn vẫn khá lớn nên đành hỏi:

“Vậy ông bà ngoại của nhóc đi đâu? Họ làm nghề gì thế?”

Thằng nhóc từ lâu đã thấy bất mãn với cách gọi của hắn, lần này nhân tiên cũng nói thẳng luôn:

“Trần Dương, ta rất khó chịu khi huynh gọi ta là thằng nhóc đấy! Có biết đấy là không tôn trọng trẻ con hay không?”

Hạo Dương cười nhạt:

“Một thằng nhóc mới 9 tuổi, không gọi là nhóc thì gọi là gì?”

Thằng nhóc khó chịu ra mặt:

“Nhóc cái đầu huynh ấy! Ta…”

Lời nói lại chưa hết câu thì một cú bạt tai giáng xuống gáy thằng nhỏ, nghe tiếng chát mà cũng thấy đau. Không ai khác lại là cô bé kia ra tay, đi kèm lời mắng lớn:

“Dương Hà, ta bảo đệ bao nhiêu lần là không được hỗn rồi?! Đặc biệt là câu đấy nhá! Ta rất ghét! Đệ nói câu nào, ta đánh câu đấy!”

Nói rồi lại thêm mấy phát nữa.

Thằng nhóc đỏ mắt tưởng như đã khóc, nó ôm đầu đầy vẻ sợ hãi:

“Ta biết lỗi rồi! Hu hu ! Tỷ tha cho ta!”

Cô bé thấy người lớn đứng xem trước mặt cũng chẳng là điều hay ho gì nên dừng lại, nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ đáng sợ:

“Đệ cẩn thận lời ăn tiếng nói đấy! Cho dù ông ngoại ra đây cũng không cứu đệ được đâu!”

Thằng nhóc ngẩng đầu lên, tuy tiếng khóc vừa rồi của nó là giả nhưng nhìn khoé mắt hơi ươn ướt thì hắn cũng hiểu là mấy phát đấy phải đau cỡ nào. Thằng nhóc dụi mắt, xoa đầu nói:

“Mười tuổi là đã gọi là thiếu niên rồi, huống chi năm sau ta cũng sẽ đủ mười tuổi. Ít nhất huynh phải gọi là thằng bé chứ? Như tỷ ta sao huynh không gọi là “cô nhóc”?”

Khi đã đùa thì kẻ đùa tới bến cũng chính là hắn…

“Ta thích là được!”. Hạo Dương đáp lại.

Câu nói khiến thằng nhóc cay cú, không chịu một tý nào, nó như muốn nói gì đó nhưng lại cố nén vào bên trong. Dường như rất sợ tỷ tỷ mình nên mới như vậy…

Phải đợi một lúc, thằng nhóc mới nói tiếp:

“Ta không biết huynh gặp ông ta hay chưa nhưng có lẽ huynh cũng đã từng nhìn thấy rồi.”

Hắn ngơ ngác, mơ hồ.

“Ông ta là thầy bói hay đẩy sạp hàng đi khắp nơi dong duổi, lại hay nói nhiều nữa, mà nhiều khi lại nói linh tinh, không đâu vào đâu hết cả. Nhưng ông bói toán lại rất thật đấy, chỉ là cái tính bốp chốp như trêu ngươi người khác khiến nhiều người ghét. Ngay cả bà ta cũng không ưa mà.”

Hạo Dương nghe thế thôi đã thấy quen tai rồi, hắn nghĩ ngay đến lão già đầu họ Nguyễn kia. Nhưng để chắc chắn vẫn hỏi lại:

“Ông đệ tên là Nguyễn Hoàng Thiên Mệnh đúng không?”

Thằng nhóc giật nảy người, gật đầu lia lịa, nói:

“Đúng! Đúng! Đó là ông ta! Chắc huynh cũng gặp rồi đúng không?

Hạo Dương nhăn mặt, nó thấy thế hỏi lại hắn:

“Thái độ của huynh là gì thế? Không ưa ông của ta đúng không?”

Hắn đáp lại, rồi thở dài:

“Haizz… . Mới đầu nghe đệ nói: “... nói nhiều nữa, mà nhiều khi lại nói linh tinh, không đâu vào đâu hết cả. Nhưng ông bói toán lại rất thật đấy, chỉ là cái tính bốp chốp như trêu ngươi người khác khiến nhiều người ghét.” khiến ta còn hơi ngờ ngợ. Nhưng nghe xong phát thấy luôn cái hiểu rồi.”

Hắn lờ mờ đoán được bà ngoại của thằng nhóc này nhưng vẫn phải nghe nói hết…

“Bà của có cái biệt danh là “Hoa Tiêu”, nghe rất hay đúng không? Nhưng thực ra bà ta chẳng đẹp hay gì khi còn trẻ đâu! Mà cái danh đấy cũng là một cách nói kháy nữa! Vì bà ta bán hạt tiêu, lại chua ngoa, đanh đá, chỏng lỏn, mắng một thì sợ mười mà đã mắng ai thì đến ba đời nhà kẻ đó cũng không dám nói lại. Thế nên mới lưu truyền cái câu: “Lão bà Hoa Tiêu, tên đẹp như hoa, miệng cay hơn tiêu, mắng một câu thôi, ba đời còn hãi!”. Thế đó, ta họ Võ tên Thị Hoa.”

Hạo Dương gật đầu như đã lắng nghe, hắn nhớ lại mấy cái câu chửi mà lão bà này nói hôm ấy thì quả thực đúng là hãi hùng, “mắng đến ba đời còn hãi” thì cũng không phải là nói quá hay phóng đại tí tẹo nào.

Nhưng điều này lại làm hắn phải nhìn kỹ hai đứa nhóc này hơn, chúng nhìn rất đỗi giản dị tầm thường nhưng hoá ra lại có bối cảnh thân thế rất lớn. Chính điều này buộc hắn phải đề phòng…

Thằng nhóc nói rồi rồi cắm cúi gói lại táo cho hắn.

Hạo Dương vốn muốn hỏi thêm mấy điều nhưng tự nhiên lại có một bàn tay nặng nề đặt lên vai hắn, nói cười vui vẻ:

“Tiểu hữu, ta lại gặp nhau rồi! Lần này cậu đến đây ủng hộ táo của cháu ta hả?”

Không cần đoán cũng chẳng cần ngẫm nghĩ thì hắn cũng biết sau lưng mình là ai, Hạo Dương cố tỏ ra bình tĩnh hết mức nói:

“Tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi! Ta cũng không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy đấy!”

Giọng nói cũng ngữ điệu này chứng tỏ rõ ràng là hắn không muốn nhưng lão đầu lại cố làm ngơ, tỏ ra như chưa nghe thấy mà nhiệt tình nói tiếp:

“Đúng! Đúng! Chúng ta rất có duyên! Chi bằng cân táo này đạo trưởng ta biếu cậu xem quà gặp mặt?!”

Hai đứa trẻ thấy ông mình đến liền chào ngay, đặc biệt là thằng nhóc kia không quên mách, đúng hơn là mách lẻo:

“Gia gia, lúc nãy tỷ tỷ đánh con! Cả vị ca ca này nữa còn trêu con nữa.”

Thằng nhóc vốn tưởng ông mình sẽ nổi đóa lên nhưng không, lão đầu này lại mỉm cười quay sang nhìn cô cháu gái thuận miệng hỏi:

“Gia Linh a, sao lại đánh đệ đệ thế con?”

Cô bê đáp lại nhẹ nhàng:

“Bà dặn con thấy đệ ấy hỗn láo với người lớn là phải dạy dỗ! Ông thấy con làm có đúng không?”

Lão đầu này nghe thế cũng chẳng dám nói gì hơn, chính ra ông ta còn sợ vợ hơn cả. Ông xoa đầu thằng cháu, nhắc nhở nhẹ:

“Dương Hà a, lần sau cháu không hỗn lão với người lớn nhé! Cho dù là bất cứ ai…”

Thằng nhóc thấy ông mình cũng không đứng về phía nó thì giận lắm, giọng hờn dỗi mà nói lớn:

“Gia gia, người!!! Hư… . Từ lâu ông vẫn sợ bà mà người ta trêu là ông không có uy thì hẳn cũng không sai mà!”

Nói rồi nó quăng bọc táo xuống, chạy đi. Ông lão định nói gì đó nhưng ngẫm lại đành thôi.

Hắn vốn cũng chẳng định nói gì đâu nhưng lúc này đột nhiên lại thấy thuận miệng nói:

“Ta thấy đệ tự hào vì sắp làm thiếu niên lắm kia mà?! Mà thiếu niên lại đi giận dỗi vì mấy chuyện lặt vặt thì quả không hay!”

Thằng nhóc hét lại:

“Kệ ta!!!”

Rồi nó chạy thoăn thoắt đi.

Hắn mỉm cười nhìn theo.

Cô bé đứng dậy, nhặt lại gói táo trên mặt bàn rồi cẩn thận từng li từng tí một bọc lại cho khách vô cùng cẩn thận.

Lão đầu này quay sang nhìn Hạo Dương nói:

“Trần Dương, để cậu phải chê cười rồi! Thằng bé nó còn nhỏ a, để mai ta về cho nó một trận!”

Hạo Dương nghe câu này đã thấy quen quen, tuy hắn chẳng muốn can dự gì đến chuyện nhà người nhưng để thằng nhóc bị mắng hay đánh vì hắn thì quả thực mang tiếng. Hắn nói với lão Thiên Mệnh:

“Đạo trưởng…, tùy ngài xử lý!”

Cô bé đưa bọc táo đến cho hắn, hắn cũng đưa lại cho cô bé mười đồng kim tệ.

Lão đầu này giữ cổ tay hắn lắc đầu, lại cười nói:

“Trần Dương tiểu hữu, đã nói là bọc táo này ta mời cậu cơ mà!”

Hắn rút tay lại, nhanh chóng đưa mấy đồng bạc cho cô bé nói:

“Đạo trưởng, đa tạ ý tốt của ngài nhưng ta có duyên với cô bé kia chứ không phải ngài! Mà ta cũng không muốn có duyên với ngài…”

Hạo Dương chạy biến.

Ông lão bực dọc nói nghiến:

“Ngươi… !!!”

Đợi một lát, ông lắc đầu thở dài mỉm cười:

“Có duyên với cháu ta cũng được! Dù sao cũng kẻ được mấy đại lão đầu coi trọng, kết giao mà thiệt cũng không đáng bằng lợi ích.”

Ông ta mỉm cười. Lòng thầm đắc ý.

0

0

4 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.