Chương 85
Thời khắc đến
[Kiếm Đạo Đường]
Chu đường chủ an yên trong toà Đạo Quán Chủ, ông ngày đêm say mê nghiên cứu mảnh da thú kia, thậm chí bỏ ăn bỏ ngủ để tìm ra cho bằng được lời giải. Cái dáng vẻ luộm thuộm, bê tha khi ấy hiện rõ trên thân trạng ông. Cặp mắt thâm với bọng mắt lồi to rõ rệt.
Cho đến hôm nay đã có kết quả…
“Chữ Khoa Đẩu viết Rồng, hoạ Phượng, tụ thành Lân, tán Huyền Quy. Tứ tượng giao thoa, khắc kinh nguyên tố trời đất hợp thành tứ tượng trận. Mà đây gọi là Tứ Trận Thánh Thú thượng cổ xa xưa… Hahaha!!!! Ta đã nói rồi mà! Ta chắc chắn tìm ra!!! Từ lâu đã biết ngươi chắc chắn là bảo bối!!! Nhưng tại sao không phải Giao Long? Là sai sao? Gahahahaha… !!!”
Chu đường chủ thích thú với phát hiện của mình, ông cười nên như một kẻ điên, mà kẻ điên phát ra nụ cười sau 20 năm, đằng đẵng 20 năm.
Những nếp nhăn xô lại, ánh mắt cùng toàn bộ cơ thể cứ run run liên hồi, chăm chú đến từng chi tiết. Rõ ràng là chỉ còn một bước nữa là thành rồi, chỉ một bước nữa. Ông không cho phép mình được run lên, càng không được kích động, mấy phần thần trí đều quy chung lại.
Chu đường chủ lấy một lưỡi dao lam nhỏ, lại dẫn khí từ lòng bàn tay khắc nên một đường nét chữ Khoa Đẩu còn khuyết thiếu. Mặt ông căng thẳng đến cực độ, mồ hôi trên trán chảy thành dòng, sau lưng ướt đẫm. Nhiều khi một tia lạnh thổi đến thấu sâu tận tủy xương. Lau đi những vệt mồ hôi trên trán chảy xuống, ông chầm chậm khắc nên nét chữ Khoa Đẩu cuối cùng với một hy vọng…
Nét nòng nọc cuộn tròn chỉ về phương Nam khắc lên trên tấm da thú cổ, cả thời không như dừng lại trong thoáng chốc.
Tấm da thú hiện rõ những đường văn lan tỏa đến tứ chốn, phát sáng lấp lánh trong căn phòng tối còn hơn một đống lửa lớn. Xung quanh căn phòng xuất hiện hàng trăm, hàng vạn, hàng ngàn chữ Khoa Đẩu cổ, thậm chí là những cổ tự mà kẻ đời nghiên cứu còn chưa thấy được hết.
Chúng lấp lánh ánh kim vàng, lúc lại chuyển đỏ, lúc đổi xanh lam hoàn xanh lục. Rồi lại bay quang, tụ lại như những gợn sóng đánh dạt con chữ đến khắp phương.
Mà cái cảm giác này, Văn Thánh không thể nào không cảm nhận ra.
Chu đường chủ nhìn mọi thứ ngỡ ngàng như không tin vào mắt mình, nét mặt cứng lại, mắt không chớp lấy một lượt, toàn thân run rẩy hơn nữa đến mức lưỡi dao lam trên tay ông cũng theo đà mà rớt xuống.
Từng con chữ như vạn ảo, vạn hoá biến chuyển, hư động không ngừng.
Những con chữ kết tụ lại thành những đường dài cắm vào thân Chu đường chủ, từng chút rút cạn khí linh trong ông. Ông ra ngỡ ngàng, lại kinh hãi, muốn thoát ra nhưng đối với sức này lại không thể phản kháng. Chỉ có thể để mặc cho mảnh da thú hút cạn khí linh trong ông, mà ngược lại chính ông cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Không gian, thời gian ngưng đọng.
Khung cảnh căn phòng thay đổi, toàn bộ bỗng biến thành một khoảng trắng vô định. Không có lối vào cũng chẳng thể thoát ra, từng luồng khí ở đây cũng lạnh đến kinh ngạc, nhưng sau cái lạnh ấy là cái trong lành của xưa cổ.
Chu đường chủ sau khi bị rút cạn khí linh thì cơ thể suy nhược đi thấy rõ, da teo lại, mất nước. Nhưng là một kẻ luyện quyền từng trải qua bao lần sinh tử thì bấy nhiêu thôi cũng chưa đáng là gì, vẫn có thể chứng khiến tất cả.
Khung cảnh hiện về một vùng quê xanh mướt bởi những cánh rừng, có tiếng gió thổi lá đưa tiếng thì thào, rào rạc. Có đồng cỏ, có rừng núi, có muông thú, có tất cả. Một cảnh tượng mà kẻ đời khó có thể chiêm ngưỡng, thực hơn là cả đời khó có thể tận mắt chứng kiến.
Một giọng nói vang lên…, mang theo cái trầm còn hơn cả xưa cổ, đúng hơn là cái tháng năm khó thể hình dung, lại càng không thể biểu đạt… . Từng câu từng chữ thoát ra cũng đủ một kẻ là Quyền Tu tứ trọng cảnh như Chu lão đầu phải kinh hãi, sợ sệt đến cực điểm… . Tâm trí như đóng băng, cái lạnh lẽo lan sâu hơn cả xương tủy.
“Đã mấy ngàn vạn năm, cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi, đất trời biến đổi thật huyền diệu… Tạo hóa sinh linh trời đất khởi nguyên hình thành phát triển đã mất trăm vạn năm. Kẻ trời Viêm đế Thần Nông, thân là đại năng tạo hoá thiên địa khai sinh tất cả. Cháu hai đời là Đế Thừa, cơ nghiệp tam vương giả thành lập đại nước, mà phương Nam toạ chốn gọi là Xích Quỷ. Cháu ba đời Viêm đế Thần Nông là Đế Minh, đến dãy núi Vu Lĩnh gặp con gái của Vụ Tiên, dòng dõi tiên tộc. Hai người kết đôi sinh hạ người con trai thứ tên Lộc Tục tức hiệu Kinh Dương Vương, cũng là thủy tổ của người phương Nam. Mà sau này là vua của Xích Quỷ, nước Xích Quỷ là nơi tụ họp của trăm tộc Bách Việt. Trong một lần dạo chơi ở hồ Động Đình, Kinh Dương Vương phải lòng Long Nữ - con gái Long Vương sinh ra người con tên Lạc Long Quân. Lạc Long Quân sau gặp được Âu Cơ - dòng dõi Phượng Hoàng sinh ra một bọc trăm trứng. Sau nửa phần về biển, nửa phân về núi, tức mảnh đất Phong Hiệp hay tên khác là Bạch Hạc thời bấy giờ. Tách khỏi Xích Quỷ, cùng tôn người con cả lên làm vua lấy hiệu Hùng Vương, lấy tên Văn Lang mà trường tôn đến thời nay. Tuy cùng chốn nhưng an cư lạc nghiệp khác nơi, tại nước Xích Quỷ cũ sụp đổ sau đó phát triển với người Hoa làm chủ thế. Vùng đất Phong Hiệp lấy nền móng vững chắc cho một dân tộc Việt trường tồn…”
Chu đường chủ lúc ấy như nín thở, đúng hơn là không thể thở khi trước mắt ông là hàng vạn năm phát triển cùng biến hoá của đất trời. Sâu trong biến hoá là ngàn vạn lần khí tức xưa cổ, mà khí tức xưa cổ ấy há có thể kẻ luyện quyền nhỏ nhoi chịu đựng nổi.
Ông ôm ngực, siết chặt nơi tâm huyết, mồ hôi lăn xuống hơn mưa nhưng vẫn cố lắng nghe tất cả. Giọng kia không xuất hiện nữa, chỉ còn một tiếng thở dài…
Uy áp xưa cổ khi ấy mới dừng lại, đủ lâu để Chu đường chủ được hít thở…
Giọng nói kia vang đến tiếp…
“Ta đã nhìn thấy rồi… . Cái mùi thời gian ngưng chảy thật khiến người ta phải xao xuyến bồi hồi…”
Chu đường chủ không dám thở mạnh, vì khi ấy phải chịu cái uy áp hơn cả ngàn vạn trượng núi xếp chồng núi đè xuống. Cả thân thể ông không ngừng run rẩy, huyết ứ tích tụ dưới da mỗi lúc một nhiều.
Dường như bậc sáng thần kia đã thấy, người này âm thầm đưa khí linh xưa cổ giúp Chu đường chủ chữa trị.
Cảm giác thân thể ông ta cũng đã nhẹ đi rất nhiều…
Tiếng thở dài biến mất theo sau là giọng nói đầy vẻ trầm tư…
“Ta… đã thấu đạt năm tháng… thật nhớ nhung năm ấy là bao… . Mảnh đất Phong Hiệp bây giờ lại mang danh nghĩa khác là Vương triều Đại Ngu, còn mảnh đất Xích Quỷ cũ lại chính là Vương triều Đại Lý. Không gian…, thời gian… biến chuyển nhiều quá… . Đến mức quên đi cái hình bóng ấy…”
Chu đường chủ vận khí trọng nội tức, đa phần là vì muốn lợi dụng khí tức xưa cổ để chữa thương cho bản thân, cũng là để rửa tai lắng nghe… . Ông có thắc mắc, nhưng không dám lên tiếng…
Bậc sáng thần nói tiếp:
“Khí tức trong tiểu bối như ngươi chưa đủ khiến ta thức tỉnh hoàn toàn, thật sự thiếu rất nhiều… . Nhưng mà không sao, ta vẫn có thể nói thêm vài điều rồi lại chìm vào giấc ngủ thiên thu.”
Chu đường chủ thở dốc, lặng chờ đợi.
“Ngươi đã tìm ra Thiên pháp Tứ Hoạ Tứ Linh Trấn Đồ Trận. Tứ linh khai sinh bởi Viêm đế Thần Nông là Long - Lân - Quy - Phượng, một trận tiêu hao đủ để trấn áp một kẻ 300 năm cảnh giới, chí ít là vậy. Tuy không hiểu vì sao Tứ Linh trận thời giờ lại là Long - Giao (Giao Long) - Quy - Phượng…, nhưng cũng có thể hiểu đây là biến thể qua năm tháng. Nhưng biến thể này cũng chỉ phát huy được ba phần Tứ Linh trận thực thụ, quả là bất đáng. Nay ta là tàn hồn hậu nhân của Viêm đế, tỉnh lại cũng là muốn chọn kẻ truyền thừa. Vừa hay ngươi lại là kẻ hữu duyên… . Nhưng thật buồn thay…, ngươi lại không có Ngũ Hành Linh Căn hay thời này gọi là Ngũ Hành Căn Nguyên(căn tố). Thực không thể kế thừa cái tinh hoa… . Thực quả đáng tiếc, muôn phần đáng tiếc. Nhưng đã gặp, tức là hữu duyên. Ta tỉnh lại cũng là nhờ số khí linh ít ỏi trong ngươi, nếu ai có khí linh nhiều hơn có lẽ cũng đủ để ta tìm ra truyền nhân. Số linh khí xưa cổ ban nãy ta truyền vào ngươi xem như cơ duyên đi, nếu ngươi có thể giúp ta tìm ra hậu nhân thích hợp. Cho dù không thể lấy Thiên pháp này thì cũng có thứ tốt cho ngươi làm quà cảm tạ…”
Mảnh da thú lấp lóa ánh sáng rồi tắt hẳn, nó rơi bệt xuống đất.
Khung cảnh vô định kia vụt tắt về lại căn phòng.
Chu đường chủ cả người bò trên mặt đất, hai con mắt nhìn kỹ sàn đất mà thở hổn hển, cái cảm giác uy áp ấy như kiến châm chích vào da thịt khiến ông không ngừng run rẩy.
Vừa nãy không phải là không suy nghĩ, mà chính xác hơn là suy nghĩ của ông như bị đóng băng, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Chu đường chủ ngồi vào thế thiền vì bây giờ có suy nghĩ gì đi nữa thì cũng phải lo thân trước, huống chi vừa ban nãy phải chịu cái uy áp cố xưa kinh khủng, khủng bố ấy. Nếu không phải đấng sáng tạo đó ra tay thì ông cũng đã chết rồi…
Cảnh tượng tia sáng vụt lên khỏi trời như thế ít nhiều cũng đã bị nhiều kẻ sở hữu Siêu Nhãn nhìn thấy, Chu đường chủ cũng cảm thấy lo nhưng chính ông bây giờ lại không suy nghĩ được nhiều như thế. Chỉ có thể chuyên tâm điều tức lại khí trong cơ thể.
Phó đường chủ Tôn Thái Sơn đã thấy tất cả, từ ngoại thành mà tức tốc đi vào trong nội thành…
Không chỉ riêng ông nhìn thấy được, mà nhiều kẻ khác cũng đã thấy, trên khoé miệng là nụ cười sâu xa, nơi ánh mắt ẩn chứa bao nhiêu suy nghĩ. Trong lòng có trắc ẩn hay không, hoặc là bao nhiêu toan tính lấp đầy một vựa…
Không ai hiểu, cũng không ai biết…
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
