Chương 83
Mua táo
Hạo Dương hắn nhìn lên bầu trời buổi sáng, không khí trong lành tươi mới thoảng nhẹ qua đi vào trong. Một cái duỗi người, xương kêu lụp cụp đủ làm hắn cảm thấy tinh thần, cơ thể khoan khoái, nhẹ nhàng đi hẳn.
Vừa bước đi mà vừa tính ngày đến rằm tháng năm, tuy hắn không hiểu vì sao lại tổ chức làm bài thi kiểm khách ngày hôm ấy, cũng chưa hình dung được mấy câu chuyện ở nơi này, cũng chẳng biết được những toan tính sâu xa để đề phòng. Nhưng cũng đành thôi, vì dẫu sao từ lúc vào Văn Thánh ở đó một tháng thì mọi chuyện an nhàn suông. Không giống như cái lúc mới đến nơi này, nhiều kẻ luôn tìm cách tiếp cận.
Một chữ mệnh lộ là đại cơ duyên của thiên địa, nhẹ hơn là của bậc tiền nhân lão bối trao cho hậu nhân. Tuy Hạo Dương biết đó là lý do tranh đoạt chính lý, nhưng lại không hiểu chức vị Thành Chủ kia có gì mà lại khiến nhiều kẻ phải khao khát đến vậy.
Hắn nghĩ một hồi, cũng đoán già đoán non mấy điều vớ vẩn, hơn tất cả vẫn cần phải hiểu mục đích thì mới khẳng định được. Mấy kẻ đó đều liên quan đến triều đình, triều chính, vậy nên cũng chẳng tiện quan tâm cho lắm. Dù sao thì hoàng tộc, vương triều,... , đối với hắn cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Hạo Dương muốn tìm cha, nhưng hắn lại càng muốn giết Thiên Hoa hơn… . Nếu lẽ thường, hắn cũng sẽ không quá biểu lộ, thậm chí là cho qua đi, nhưng khi suy nghĩ đến nó lại chỉ khiến hắn căm phẫn hơn.
Nhiều khi nằm mà nghĩ, nghĩ ngợi trong suy tư sâu sắc. Hắn cũng không biết được là bản thân mình sống có mục đích gì nữa, trăm ngả trăm ngã rẽ, nửa muốn nửa không, bất đối.
Lúc đột phá Tam trọng cảnh, hắn từng muốn đi báo thù nhưng lại đau khổ nhận ra rằng mình căn bản không hề có chút nào manh mối liên quan đến Thiên Hoa. Cái bất lực len lỏi trong hắn.
Hắn ngày đêm suy nghĩ, ngày đêm tự hỏi, không thiếu những lần rơi vào bế tắc. Lại nghĩ đến gia đình, làm hắn nhớ đến cha, muộn tìm ông ta, muốn hỏi ông ta. So cả cũng không có quá nhiều manh mối, nhưng ít ra vẫn còn có chút thông tin. Mà hắn muốn báo thù cũng chẳng có chút nào là manh mối.
Lão Lục và lão Lý nói rằng đợi bao giờ hắn đột phá Tam trọng bát đại cảnh sẽ cho hắn biết nữ nhân kia ở đâu, cũng chỉ đành chờ đợi.
Hắn lâu dần thành quen, lâu dần cũng gác lại, lại tự vô cảm sống tiếp, rồi nhạt nhoà với cuộc đời.
Trong lòng luôn tự nhủ: “Ba năm trước ở làng Thổ Hà còn kinh khủng hơn nữa…”
…
Hắn đi dạo trên con đường quen thuộc, hôm nay lại được hai tiểu huynh muội chào hàng.
Vẻ mặt hắn cứ ngơ ngơ, tỏ ra không quen không biết, nhưng thực ra cũng đã chú ý tới từ hôm đón khách. Nhìn qua cũng lại cảm thấy thú vị, cũng có vài điều muốn hỏi, cũng có điều dị nghị trong suy nghĩ. Âu cũng tất phải, nhưng hầu hết không phải suy nghĩ xấu hay ác cảm, chỉ là những điều khó hiểu về nhiều mối. Cũng là nhiều lời cảm thán nhưng quy chung lại bị hắn gọi là dị nghị. Rất đơn giản, quan điểm của hắn rất rõ ràng: “Suy nghĩ về người khác dù tốt hay xấu cũng là điều dị nghị, nói sau lưng.”.
Hắn thật ra không chú ý đến quá nhiều đâu, nhưng nhìn kỹ đôi huynh muội này lại có cặp mắt to tròn, sáng long lanh, khiến người nhìn phải để tâm. Mọi lần hắn thấy hàng táo mai rất đông khách, nhưng bây giờ lại rất vắng mà tự nhiên lại còn mời làm hắn cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhưng khi ngẫm lại mới thấy điều không đúng, giờ vẫn còn sớm, khách khứa thì làm gì có mấy ai. Chính hơn đây là gọi hắn vào mở hàng. Nhưng còn sớm như này đã đứng ở đây bán hàng, chào khách, thì cũng không khỏi khiến hắn phải cảm thán.
Ở làng hắn kiếm tiền bằng việc chép sách, hôm nào có đá dưới sông thì vớt lên, nếu không thích thì bán. Không nhiều nhưng cũng có đồng ra đồng vào, còn việc đứng đây chào mời bán hàng thì với hắn cũng là điều mới mẻ.
Hạo Dương tiến lại gần, nhìn cho kỹ hơn đôi huynh muội này, thật sự là cặp mắt to tròn kia khiến hắn phải chăm chú khá lâu.
Đôi tiểu huynh muội này còn là trẻ con, chắc mới tầm chín, mười tuổi thôi, nhưng đã đi bán táo bươn chải. Cặp mắt to tròn đầy vẻ lanh lợi, thông minh, khuôn mặt tròn chĩnh trông rất đáng yêu. Hai đứa cao chắc đến tầm hông của hắn, vị tiểu muội muội kia còn thấp hơn một tẹo nữa. Hơn tất cả là giọng nói trong trẻo như tiếng chim hót, mỗi câu từng chữ đều là vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Vì càng dễ thương như thế, hắn lại không thể nào không để tâm đến, đặc biệt điều hắn cảm thấy kỳ lạ chính là tuổi còn nhỏ mà đã đi buôn bán. Dù trông có dễ thương, vô hại đến mấy, thì hắn chẳng bao giờ là hết đề phòng. Chỉ là đối với sự này, hắn cũng sẽ nhẹ nhàng hơn chút so với kẻ trưởng thành.
Nhóc con kia thấy hắn đi đến bèn nói với muội muội mình:
“Vị ca ca kia đến rồi kìa! Hôm nay chắc huynh ấy sẽ mở hàng cho ta đấy! Nào mau lấy lá chuối bọc táo cho ca ca đấy, đi!!!”
Cô bé kia mỉm cười gật đầu.
Hạo Dương thấy hai đứa nhỏ nói thế vội nhắc ngay:
“Hai nhóc, ta chưa mua táo vội đến thế đâu!”
Thằng nhóc nghe xong bĩu môi, điệu mặt chán pha một chút hờn dỗi trẻ con khi nó vò cái lá chuối kia. Phải đến lúc này thì cái lém lỉnh, láu cá kia mới thấy được. Còn cô bé kia thì chẳng biểu lộ điều chi.
Hắn thấy thằng nhóc này hờn dỗi cũng phải nói lại ngay:
“Nè nhóc, ca ca nói chưa mua táo vội chứ có nói là không mua táo đâu mà phải giận dỗi đến thế?”
Thằng nhóc khoanh tay lại, vẻ mặt nghi ngờ lộ rõ. Nó nhìn hắn nói giọng hằm hè, gằn dở, như phán xét:
“Hư… !!! Quân tử nhất ngôn! Nói mua là mua, không mua là không mua! Ai đây lại đi lừa cả trẻ con bao giờ…”
Lần này hắn thực sự phải buồn cười, cũng không thể ngờ đến là thằng nhóc này lại láu cá, lém lỉnh đến như thế. Lại còn biết dùng dẫn chứng xa xưa xỉa xói người khác, khiến hắn thực cảm thấy thích thú mà cũng tự cảm thấy quen quen, dường như đã gặp ở đâu đấy.
Tuy thế mà cũng phải nhắc lại:
“Ê nhóc, sao ca ca thấy nhóc còn đanh đá hơn cả mấy đứa con gái thế?! Như tiểu muội muội bên cạnh đây này, hiền dịu thế kia mà…”
Thằng nhóc lại càng hờn dỗi hơn:
“Thế thì sao chứ?! Ta nói đúng thì tất nhiên là nó đúng! Đanh đá hay không đanh đá mà ta bảo không thì tất nhiên là không!”
“Vậy nhóc có đanh đá không?”
“Tất nhiên là không!!!”
Lần này đã khiến hắn thực sự phải bật cười, tiếng cười thoát thành tiếng, trong lòng cảm thấy rất kỳ thú, là lạ. Hạo Dương hỏi:
“Đệ như này không sợ có người không thích mình oánh cho à?”
Thằng nhóc này lấy ngón trỏ phải quệt nước mũi, lại chỉ xuống làm điệu bộ chê. Rồi nói lớn:
“Hư!!! Ta từ nhỏ chưa ai dám đánh, cũng chưa dám đánh ai! Chỉ là hơi hỗn một chút thôi! Hơn nữa chúa ghét người lớn không giữ lời!”
Hạo Dương mỉm cười:
“Vậy…, đệ có thấy ta đã hứa là sẽ mua táo chưa?”
Thằng nhóc cứng họng, không nói tiếp nữa. Nó loay hoay, gãi đầu, bứt dứt, tìm câu phản biện nhưng không tìm nổi. Nó lại quay sang nói gì đó với tiểu muội muội bên cạnh, lại còn liên tục chỉ trỏ Hạo Dương.
Hắn thấy vậy lắc đầu, nhíu nhíu mắt cười.
Cứ tưởng chuyện sẽ không có gì nhưng tiểu muội muội bên cạnh hét lớn, lại nhéo tai hắn:
“Đệ có thôi đi hay không? Ca ca đã nói không mua thì không mua! Sao cứ nói mãi thế?!”
Hạo Dương nghe thế mà cũng ngạc nhiên: “Cái gì…, ta tưởng đây là hai huynh muội chứ?”. Hắn thầm nghĩ, lại liếc nhìn.
Nhìn vào bộ dạng thì phải nói là cú véo tai đau khó tả nổi, thằng nhóc miệng liên tục xin tha, tay xua loạn xạ, tứ tung. Đau đến mức chảy cả nước mắt nước mũi cơ mà, mắt đỏ hoe. Tuy chưa đến mức khóc, nhưng giọng ngấn lệ như sắp khóc vậy.
Hạo Dương nghĩ lại, ban nãy thấy thằng nhóc này hơi hỗn nên bây giờ cũng muốn châm chọc vài câu, cũng không gọi là xỉa xói.
“Nhóc, quân tử không khóc! Nam nhi đại trượng phu lại càng không khóc kia mà! Sao nhìn nhóc như sắp khóc thế? Bị nữ nhân đánh không phải là…”
Thằng nhóc liên tục xoa cái tai đỏ rát, hờn giận nói:
“Kệ ta chứ! Việc nhà huynh à?”
Hạo Dương nghe vậy cũng không khoa chịu lắm, mà hắn lại vui thêm.
Thằng nhóc quay ra nói với tỷ tỷ:
“Tỷ, lát ta méc bà là tỷ đánh ta!”
Cô bé như đã quá hiểu đệ đệ mình nên cũng không…, chẳng thèm nói đến một lời. Hoặc là vì điều gì đó nên không nói…
Nhưng hắn cảm thấy rất kỳ lạ, vì cho dù là gì thì nam vẫn lớn chậm hơn nữ mà nhìn hai tỷ muội nhà này lại thấy không đúng. Hắn có suy nghĩ theo nhiều chiều hướng, sâu xa hơn, phức tạp hơn nhưng chốt lại cũng chỉ có hai chữ “ngoại lệ”.
Hạo Dương nhìn lại, dù sao đã đến đây thì hắn cũng không thể nào tay không đi về được. Hơn nữa nhìn táo mà hai đứa trẻ này bán cũng rất tươi ngon, mà cũng lâu lắm rồi hắn chưa ăn táo. Bèn hỏi:
“Ê nhóc! Khóc xong chưa? Nhóc bán một cân táo hết nhiêu?”
Thằng nhóc vẫn hờn dỗi, giọng gằn gằn…
“Nói mãi, nhắc nữa mà giờ mới hỏi mua…”
CHÁT!!!
Thằng nhóc chưa kịp nói hết câu đã bị tỷ mình cho ăn một cú bạt tai, hướng thẳng sau gáy, đau điếng. Cô bé quát lớn:
“Lại còn dám lớn tiếng với khách, ta không nhắc đệ là đệ hư ngay được mà! Nói thế nào! Nói lại ta nghe xem!”
Thằng nhóc ôm đầu, xoa lấy xoa để. Nghĩ lại vừa rồi, lúc cú bạt tai giáng đến khiến Hạo Dương phải vô thức chớp mắt kia mà. Đau khỏi phải bàn, nên hắn cũng không tả nhiều nữa.
Thằng nhóc từ đấy thì ngoan đáo để, cái hằm hằm thì dịu xuống, giọng cũng không đanh đá láu cá nữa. Nó đáp lại:
“Mười kim tệ một cân!”
Hạo Dương gật gật:
“Được!!! Vậy lấy cho ta một cân!”
Thằng nhóc lấy lại tấm lá chuối mới, bỏ từng chút rồi bọc cẩn thận. Cô bé bên cạnh đứng nhìn, săm soi từng chút, từng tí một.
Hạo Dương thấy vậy không khỏi bật cười, làm hắn nhớ đến cái câu: “Áp chế huyết mạch.”. Quả đúng không sai.
0
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
