Chương 82
Chuyện cỏn con
Duy Ninh công chúa muốn yêu cầu điều kiện khi nãy, chỉ là chưa kịp mở lời thì đã có tiếng nói bên trong vọng đến, ngữ điệu già cỗi.
“Duy Ninh công chúa giá đáo! Thứ cho lão phu không thể tự thân nghênh đón, mong công chúa rộng lượng bỏ qua!”
Dương lão đầu từ trong gian chính điện bay đến, chân đạp khí công, phong thái ngút ngàn, nét mặt vô cùng cương nghị, dù nói là kẻ bề dưới nhưng thực có ý nào là như vậy cả. Giống một kiểu qua loa, chỉ mang tính chất thông báo cho kẻ khác.
Duy Ninh nàng ta tất nhiên cũng sẽ không vì một chuyện cỏn con thế này mà tức giận được, mà trái lại biểu cảm rất bình thường tự nhiên, chỉ có ánh mắt là sắc cạnh tỏ chủ ý sâu xa. Miệng nở nụ cười nhẹ dù không cong môi, nửa thực nửa ảo, cảm giác rất bí ẩn.
Nàng ta hạ người hành lễ:
“Dương đường chủ, tất nhiên tiểu bối cũng không dám so đo chuyện ban nãy. Huống chi sắp xếp thế này lại được đọ tài cùng Mỹ Huyền cô nương, làm ta cảm kích vô cùng. Há sao lại có thể mảy may điều gì trong lòng được kia chứ?”
Dương lão đầu cười khà, như đã hiểu tường. Không phải ông không biết chủ ý của câu nói, chỉ là thấy hậu bối này rất thú vị: “Lão phu gặp ngươi mấy năm trước, khi ấy chỉ là một đứa trẻ nhỏ bằng mấy thước, vắt mũi còn chẳng sạch trong hoàng cung, ấy vậy mà giờ đã lớn thành công chúa xinh đẹp thế này. Thật là mới thấy thời gian trôi nhanh thế nào…”.
Nàng ta cười nhẹ, thầm cảm tạ:
“Đa tạ Đường chủ đã khen ngợi, tiểu nữ tử tuy là công chúa nhưng thực sự cảm thấy tài chưa bằng người. Cũng không dám lấy đấy là cái hay mà để tự hào, hay làm gì.”
Dương lão đầu nhìn nữ tử này, lại càng thấy thú vị hơn, bèn thầm nghĩ: “Nhớ năm xưa hoàng hậu vẫn còn, ta mới thấy ngươi thực giống bà ta như thế nào…, cả cách ăn nói hành lễ… . Chỉ có điều là bà ta lại không mạnh mẽ như ngươi, cũng chẳng phải là nữ tử cứng rắn. Con hơn cha thì nhà có phúc, còn con hơn mẹ thì sao nhỉ? Một câu nói tưởng chừng như không có gì nhưng lại biểu ý sâu xa đến như vậy, rõ ràng trong lòng bất mãn nhưng lại cố ẩn giấu. Nói như đang chỉ tay thẳng mặt người ta mà lại cảm giác rất nhẹ nhàng, lời ăn tiếng nói độc thế này thì ta cũng phải nhìn tiểu nữ tử này bằng con mắt khác mới được.”.
Mỹ Huyền cùng Khắc Ngọc thấy sư phụ mình đi ra ngoài, bèn liếc nhìn qua ánh mắt. Liếc rồi hiểu ý ngay, tự thân cúi người hành lễ:
“Sư phụ, người xuất quan rồi.”
Tất nhiên là mấy người còn lại cũng chẳng mảy may điều gì, không phải không biết, chỉ là không muốn biểu lộ ra đến bên ngoài. Huống chi cái kiểu diễn này thật nhạt nhẽo, cho dù thế nào cũng phải giữ lại, không thể hạ màn.
Duy Ninh công chúa thấy thế, mi mắt giật chớp chớp cả, nàng ra hiểu bèn cúi đầu tạ lỗi:
“Mỹ Huyền cô nương, Khắc Ngọc huynh, vừa rồi là ta hiểu lầm hai người rồi. Trước mặt Dương tiền bối, xin cúi đầu tạ lỗi. Không biết hai vị có thể… ?”
Mỹ Huyền cùng nam nhân kia nhìn lại, thầm gật đầu, điệu cười hơi giả, kiểu giả tạo nhưng không đến mức lố quá. Họ rời đi ngay lập tức, nhưng kiểu cách này lại khiến Duy Ninh phải cười khổ trong lòng, cười một cách tàn tạ. Nàng thầm nghĩ: “Cái kiểu này là sao đây chứ… ? Sao thấy cứ giống như là ta đang sai thế nhỉ? Dù rất đúng mà lại cứ cảm thấy chỉ mình ta sai sai…”.
Dương lão đầu thấy vậy mới nói:
“Đón khách ngoài sân cũng chẳng đúng đạo hiếu khách, mời công chúa theo ta vào trong uống trà.”
Rồi ông ta quay ra nói với Quang Liêm:
“Hoàng tử, mời!”
Duy Ninh nàng ta thầm truyền âm đến hắn:
“Hoàng huynh, những kẻ đằng sau không thể vào được. Phụ hoàng không muốn để kẻ khác biết, đúng hơn là kẻ thứ ba!”
Quang Liêm mí mắt bỗng giật chớp, rõ ràng đây chính là đang làm khó hắn khi phải hành sự với cộng thêm nói khéo. Sắc mặt hắn khó coi quay lại nhìn đám người đi đằng sau, thầm ngẫm nghĩ, lại thở dài. Cho dù là gì thì hắn vẫn cũng sẽ nghe theo lời của vua cha, bèn cầm cây quạt phe phẩy chắp tay hành lễ:
“Dương tiền bối nhọc lòng rồi… ! Ta thực sự chỉ đưa biểu muội đến nơi này một chốc. Bây giờ còn có việc phải làm, xin được phép cáo lui. Cũng xin tạ lỗi trước với lòng tốt của tiền bối, sau này có dịp nhất định sẽ quay lại tạ lỗi.”
Dương lão đầu cười nhạt:
“Nếu hoàng tử đã có việc bận thì lão đây cứ mời thì quả thực làm khó ngài rồi! Còn nữa…, hoàng tử thân mang dòng máu thiên tử, hành sự cũng là vì đại cục thì há sao ta có thể hỏi. Ngài cũng không cần phải cảm thấy quá ngại, cũng không cần phải tạ lỗi.”
Hắn cười nói:
“Đa tạ Dương tiền bối đã thông cảm!”
Nói rồi hắn quay người rời đi, ánh mắt sắc lạnh khẽ quét qua toàn bộ nơi này, sâu trong trí nghĩ động tâm không ngừng. Hắn thầm nói:
“Biểu muội, ta đây là theo ý vua cha! Không phải theo ý muội, nhớ kỹ!!!”
Duy Ninh nàng không có biểu lộ mấy nhưng trong lòng vẫn thầm cười mà đáp lại:
“Hoàng huynh, không cần huynh phải nhắc thì ta cũng sẽ tự hiểu…”
Cả hai không ai nói gì…
Cái khó chính là đám người kia.
Tất cả âm thầm, lặng lẽ chứng kiến, nhiều kẻ không ưa cũng thầm có lời ra nói vào nhưng sâu kín, kẻ nhìn vào mà thầm hiểu qua ánh mắt. Chúng nhắm đến ngọc bội thành chủ nằm trong tay Duy Ninh kia nên mới theo đến đây. Nhưng giờ lại như này quả thật có đôi phần phân vân, không biết phải lựa chọn như nào. Đều là kẻ nhanh nhạy, thức thời nhưng riêng về việc cảm tính đặc biệt nhanh nhạy thì khó ai có thể vượt qua Lý Uyên Linh. Vì dẫu sao ánh mắt của nàng ta nhìn nhìn kẻ nam nhân cũng quá nhiều rồi…
Uyên Linh nàng không nói đến một lời, lặng lẽ theo sau bước chân Quang Liêm. Lúc này, Uyên Thư nàng cũng mới hiểu ra bèn lối gót chân mà bước đi.
Đám người lần lượt bước ra ngoài, dù trong lòng cũng không muốn.
Chén trà đầu tiên ấm miệng người, lại từ từ được đặt xuống.
Dương lão đầu bình tĩnh hỏi:
“Duy Ninh công chúa, có sự gì mà hôm nay người phải đích thân đại giá quang lâm đến nơi này như thế? Nếu ta đoán không lầm thì có lẽ liên quan đến việc đó nhỉ?”
Dương lão đầu nói nhỏ nhẹ nhưng hàm ý sâu xa trong nó như đang nhằm đến một việc nào đó, có thể là vẻ bên ngoài biểu cảm, hoặc là một điều gì đó không quá phần nổi bật.
Nhưng trái lại, thì nữ tử trước mặt ông lại điềm tĩnh, thản nhiên đến lạ thường. Khi chén trà trên tay ông đặt xuống rồi thì chén trà trên tay nữ tử này mới ở trạng thái mở nắp đậy, khi câu hỏi hỏi đến mới vào lúc nhấp môi. Thật sự rất lâu, điều này một phần khiến ông ta cảm thấy khó chịu, nhưng cũng chỉ đành nén giận mà lặng nhìn phong cách thưởng trà của công chúa. Gờn gờn suy nghĩ mà đánh giá.
Chén trà trên tay Duy Ninh đặt xuống, không phải nàng ta không không nghe thấy, lại càng không thể không rõ ánh mắt của lão đầu này. Chỉ là phương cách, hay dù là thứ gì đi chăng nữa mà một khi đã ăn vào tính cách thì thật sự khó thay đổi nổi. Huống chi nàng thân mang danh, mang huyết nhục vương gia, lại càng không thể với lẽ người thường.
Nàng lấy ra từ vạt áo một viên ngọc nhỏ sáng lấp lánh ánh kim, vừa hay vô thưởng vô phạt tiếp lời:
“Dương tiền bối, sao tiền bối phải nóng vội như vậy chứ? Trăm sự ngổn ngang há nào vội, vài giây cuộc đời bé tí con…, thế nên sao lại không thể bớt chút thời gian mà ngồi bình thản thưởng trà kia chứ?”
Dương lão đầu thấy khó chịu:
“Công chúa văn sách thâm sâu, mảng này ta xin chịu thua! Nhưng vẫn mong công chúa nói thằng, tránh lòng vòng dẫn đến mất thời gian đôi bên.”
Nàng ta mỉm cười:
“Có vẻ như, Dương tiền bối đang rất bận, cũng có lẽ ta đã làm phiền rồi. Cũng phải, tiền bối vừa bế quan tu luyện kia mà…”
Duy Ninh buông giọng biểu lộ rõ ràng chủ ý bản thân, điều này càng chứng tỏ việc nàng ta đến đây không thể xem nhẹ. Dương lão đầu cũng hiểu, cũng không hề dám xem nhẹ chuyện gì. Cũng tại ông là con người sống phóng khoáng, thẳng thắn, không muốn mất thời gian vô ích nên một phần cũng hơi vội vàng.
Nàng ta nhìn bóng nắng ngoài sân, bèn nói:
“Dương lão tiền bối, thật ra lần này ta đến đây cũng không có chuyện gì để nói với ông cả. Người muốn nói là phụ hoàng, không phải ta.”
Dương lão đầu giật mí mắt, từ đó ánh ra một tia mơ hồ khó nói kèm theo đôi hướng không ngờ đến.
Duy Ninh nàng ta mỉm cười, đưa ngón tay lên miệng cắn một vết sâu. Lại ép từ đó một giọt máu chảy ra rồi nhỏ xuống viên ngọc ánh kim.
Dương lão đầu nhíu mày thầm nghĩ: “Lại là Âm Tín Nhất Huyết Châu, cũng coi là bí bảo âm luật. Thứ này chủ yếu dùng để ghi lại lời nói mà truyền đến kẻ được trao và dùng máu để phá giải, hoặc máu của người thân thích để phá giải. Cho dù lạc mất cũng sẽ không mất lời. Thế nên cũng được coi là bí bảo hoàng triều, mà như vậy thì… . Xem ra, lần này đức bệ hạ thật sự muốn thành toàn rồi… . Để ta xem xem ý ngài như nào?”
Duy Ninh nàng mút ngón tay vừa cắn kia, lại rụt vào trong vạt áo. Miệng mỉm cười nói:
“Dương tiền bối, ta phụng mệnh phụ hoàng đến đưa cho ngài thứ này. Việc đã xong, cũng xin cáo lui. Thứ cho tiểu nữ tử không thể ở lâu hơn.”
Dương lão đầu lúc ấy nhìn chằm chằm vào viên châu kia, hoàn toàn không để tâm đến mấy lời kia. Còn Duy Ninh thì lặng lẽ bước ra bên ngoài…
Hai người kia cũng nhìn thấy nhưng lại không quá quan tâm.
Duy Ninh cảm nhận được ánh mắt ai đó hướng đến mình nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên bước ra ngoài.
Thật không hiểu vì sao đám người kia lại có thể đứng ngoài chờ đợi, không phải không có suy nghĩ riêng mà là không thoát ra thành tiếng, hoặc là chờ đợi một điều gì đó xa hơn trên tất cả.
Cho đến khi Duy Ninh công chúa bước ra ngoài thì bầu khung cảnh lặng tĩnh như tờ bên ngoài mới chấm dứt.
Đám người nhìn một nữ nhân, ánh mắt đầy dị nghị, khó hiểu. Còn Duy Ninh nàng ta vẫn rất bình tĩnh, nhìn đám người mà nói:
“Việc ở đây có lẽ cũng đã xong, tiếp theo bổn công chúa sẽ đến Văn Miếu Quốc Tử Giám. Các vị sư huynh, sư tỷ, ai đi theo thì tùy, không đi cũng chẳng sao…”
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
