Chương 81
Công chúa giá đáo (3)
Duy Ninh công chúa mỉm cười nhẹ nói:
“Thực sự rất nghiêm trọng… !!!”
Khắc Ngọc bỡn cợt:
“Vậy có đến mức trời long đất lở, thiên địa sụp đổ không? Hay là yêu tộc tiến vào đất địa Đại Ngu, hay hơn cả là vua cha của muội muốn nhờ sư phụ ta việc gì đó hoặc là điều gì đó tầm thường hơn nữa?”
Nàng ta siết chặt tay lại, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sát khí. Duy Ninh đặc ghét bị kẻ khác coi thường, hơn nữa đây còn là danh dự hoàng tộc, đối với nàng bộ mặt là hơn thế.
Mà Khắc Ngọc hắn cũng chẳng phải dạng vừa, nếu gọi là chuẩn bị từ trước thì cũng không hẳn, nhưng nếu nói là sẵn sàng mọi lúc cũng không phải là không đúng. Ánh mắt của hắn đầy quyết đoán, nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, tâm hướng không một chút xao động.
Đúng là những lúc như này lại cần đến cái miệng giỏi ăn nói của Quang Liêm, không phải Duy Linh nàng ta ăn nói không giỏi, chỉ là đôi lúc khó hiểu, cảm giác sự gì cũng có hai mặt hết.
Duy Ninh lại âm thầm nói với Quang Liêm: “Hoàng huynh, không phân tư thù nhưng đây là việc mà cha bảo ta bắt buộc phải thành, sự không thể bỏ, càng không hỏi đến ý kiến rằng huynh theo hay không theo. Cái này là bắt buộc!”.
Quang Liêm hắn nhíu mày sâu, ánh mắt cục cằn nhìn lại. Đôi mắt Duy Ninh rất nghiêm túc, không hề có chút nào là đang đùa giỡn với hắn. Hắn bất lực thở dài, cũng chỉ đành nén lại sâu trong lòng, vẻ mặt trở lại bình thường nhìn Khắc Ngọc.
Hắn nói:
“Khắc Ngọc huynh đệ à… ”
Hắn chưa nói hết câu thì Khắc Ngọc đã nói rõ, ngữ điệu nhấn mạnh rõ ràng, như đang bài xích hắn, nhẹ hơn là đang chỉ cái ranh giới vô hình giữa hai kẻ không chung mục đích. Khắc Ngọc hắn nói nhanh:
“Ai là huynh đệ với hoàng tử… ?”
Quang Liêm nghe câu này thực sự trong lòng cảm thấy khó chịu, nó gờn gợn như những con sóng đập đến thành lòng, tâm trí vần vần cái sát ý. Hắn cố nuốt nó vào bên trong, lại điều chỉnh lại hơi thở xem như không so đo với những lời vừa rồi.
“Vậy ta gọi là huynh trường… . Khắc Ngọc huynh, chuyện này hệ trọng nên chúng ta mới cần gặp Dương đường chủ. Mong huynh khó lòng nhắc ngài ấy một cây giúp ta. Thật sự là chuyện hệ trọng mà đám tiểu bối chúng ta không thể nhúng tay vào.”
Khắc Ngọc bật cười, nụ cười rất giòn, giòn tan:
“Nếu thực sự là chuyện hệ trọng cần gặp sư phụ ta, thì đích thân bệ hạ phải đến nơi này giá đáo mới phải chứ? Đằng này lại để cho Duy Ninh công chúa đến thưa lời, dù công chúa thân phận cao sang quyền quý. Nhưng xét cho cùng cũng vẫn chỉ là một tiểu bối, mà tiểu bối thì làm sao có thể ngang hàng với sư phụ ta mà chuyện hệ trọng? Nếu xét đến thân phận, công chúa cũng chỉ ngang chúng ra thôi, không có chuyện hơn đâu!”
Câu nói như chọc thẳng vào lòng tự ái của Duy Ninh, nàng ta nghĩ thầm lời cay nghiệt: “Tên hạ trướng, dám ăn nói hàm hồ với người mang dòng máu vương giả. Ngu xuẩn!!! Còn…”.
Nàng ta hỏi lại:
“Thế là không coi trọng người trong hoàng tộc?”
Khắc Ngọc hắn nhìn vào cái ánh mắt đầy sát khí này cũng hiểu, nhưng cũng chưa tiện đâm sâu thêm:
“Dưới vạt áo bào lộng lẫy kim tuyến,
Người ngồi cao luôn tự xưng thiên mệnh, bề trên. Nhưng khi trăng tỏ soi vào điện ngọc. Đâu khác chi bóng nước, huyễn ảnh vô thường. Một ngai vàng tráng lệ, muôn vạn kẻ quỳ rạp. Đến khi cõi trần khép lại, âm phủ nào phân biệt? Thiên tử hay thứ dân, cũng chỉ là bụi trần qua lại. Nhân gian mấy ai nhớ mặt, kẻ từng xưng là “thiên tử”?”
Duy Ninh siết chặt tay, ánh mắt lạnh như băng, sắc hơn lưỡi dao lam. Sát khí thoát mãnh liệt, tay phải đã nắm chặt chuôi ô, chậm chậm bước tới. Hét lớn:
“Ngươi xúc phạm thanh danh hoàng tộc khi trước ta còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua… . Nhưng ngươi lại dám rủa phụ thân ta, đáng chết… ! Đáng chết!!!”
Quang Liêm biết mọi sự đã không thể cứu vãn, hắn liền chầm chậm lùi bước về sau, vẻ mặt buồn chán lại không khỏi lắc đầu.
Duy Ninh vụt lao đến, bóng hình thoắt ẩn, lúc hiện, khó lường nắm bắt.
Nàng ta vận khí, nhanh hơn cái chớp mắt rút thanh kiếm sắc bén nhỏ từ phía dưới chuôi ô vung đến Khắc Ngọc.
Khắc Ngọc hắn từ lâu đã đề phòng, nên tất nhiên chẳng thể bị động.
Nhưng không ngờ, Mỹ Huyền còn nhanh hơn cả. Nàng rút thanh kiếm sắc bén chặn chốt trước mặt Khắc Ngọc, đánh gạt ra.
Tiếng đầu lưỡi kiếm va đến chói tai, thậm chí trong khoảng khắc cực nhanh đó hai lưỡi kiếm như bị uốn cong lại, một cảm giác sắc lạnh lan toả.
Gươm sáng phản chiếu khuôn mặt cùng đôi mắt sắc không thể nhầm lẫn, chiêu kiếm dạo vừa rồi đã khiến cả hai mất đi mấy lọn tóc may trên mặt.
Mỹ Huyền nói:
“Duy Ninh công chúa sao phải nổi giận như vậy? Không phải đang nói chuyện vui vẻ sao, mà giờ đã động thủ rồi! Ta chặn một chiêu kiếm này cũng là vì không muốn sư huynh mang danh “đàn ông đánh phụ nữ”, hay cao sang hơn là “nam nhân bức nữ tử”!”
Câu nói tưởng chừng như không có gì ấy thực ra lại ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, đặc biệt là câu cuối. Nó không hề giữ lại một chút nào thể diện, thậm chí coi thường.
Khắc Ngọc thản nhiên nói:
“Mấy năm trước ta gặp, công chúa vẫn là Kiếm Tu tạm trọng tam đại cảnh mà sao giờ vẫn chẳng có tý nào tiến bộ thế? Ra tay với hai kẻ nhị cảnh chúng ta có phải hơi quá?”
Duy Ninh nàng biết, cũng hiểu hai kẻ này thực ra đang che giấu thực lực, nếu không thì nữ nhân kia cũng không thể nào chặn lại đường kiếm kia một cách dễ dàng đến vậy.
Chưa đợi nữ nhân này nghĩ hết thì Mỹ Huyền đã nói:
“Thực ra chúng ta cũng không muốn làm khó công chúa điều gì hết, chỉ là sư phụ hay dạy: “Cao thủ đến làm khách nhất định phải giao đấu để hiểu tại thân nơi đâu.”. Thế nên chỉ cần công chúa thắng ta thì mọi chuyện xem như dễ hơn rồi…”
Nói rồi nàng ra nở một nụ cười bí ẩn như đang che giấu điều gì đó.
Duy Ninh ngẫm lại, trong lòng tức giận: “Nếu hôm nay không phải phụ thân chỉ đường, há nào lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này. Giao đấu thì cũng được thôi, nhưng kẻ được lộc cũng chỉ có mình ngươi.”
Nàng ta nhắm nghiền mắt lại, thở đều, điều chỉnh lại cảm xúc bên trong. Ánh mắt vô hồn nhìn về Mỹ Huyền, nói:
“Được! Chấp nhận! Nhưng điều kiện là gì?”
Mỹ Huyền nàng ta nghe vậy rất vừa lòng, mỉm cười nói:
“Ai cũng có thanh kiếm làm bạn của mình. Nếu kiếm gãy thì tiếc lắm, lát nữa dùng một loại kiếm xem ai đánh gãy kiếm của đối phương thì người ấy thắng? Thế nào, công chúa?”
Duy Ninh dù không muốn động tay đến kiếm nhưng suy cho cùng đây cũng là điều bắt buộc, nàng không thể từ chối.
…
Mà kể cũng lạ, những kẻ kia đi theo cũng chẳng sõi mục đích, lúc vào cũng chỉ cầu kiến qua ánh mắt rồi cứ đứng đó lặng yên. Không thoát ra nổi một tiếng động nhẹ, trông chẳng khác gì những cây bù nhìn có tâm tính. Mà trách cũng chẳng nổi, vì làm gì có kẻ nào ngu đến mức can thiệp vào chuyện không can dự đến bản, hoặc vì lý do nào đó mà không có lợi ích. Ai cũng có những tính toán, suy tư sâu lắng riêng của họ. Đối với tất cả thì chức Thành Chủ vẫn quan trọng hơn phần nhiều so với những chuyện không đâu vào đâu.
Hai nữ nhân đứng giữa nơi chính sân, họ đang xem lại độ bén của thanh kiếm, ánh mắt phản chiếu lại cũng sắc bén không kém.
Mỹ Huyền lên tiếng nhắc nhở:
“Công chúa, lát nữa đao kiếm vô tình. Nếu làm sao xin chớ trách…”
Duy Ninh xem lại lưỡi kiếm một lượt đáp lại:
“Tốt nhất thân ai nấy lo…”
Kết thúc bằng nụ cười…
Không gian tĩnh lặng bỗng vỡ òa khi hai bóng người bước vào, đối diện nhau trong tư thế sẵn sàng.
Mỹ Huyền, thân hình mảnh mai nhưng đầy sức mạnh trong bộ võ phục màu xanh đậm, mái tóc đen buộc gọn ra sau. Ánh mắt nàng sắc lẹm như chính thanh kiếm trong tay - một thanh kiếm mỏng, nhẹ nhưng linh hoạt. Đối diện cô là Duy Ninh, dáng người cao ráo, thanh tú trong bộ giao lĩnh thật đẹp, áo vải thừa lỏng vắt qua vai, tay cầm thanh kiếm toát lên sự uy nghiêm.
Không khí căng thẳng bao trùm. Tiếng gió rít qua khe cửa như thúc giục.
Đột ngột, Mỹ Huyền phá tan sự tĩnh lặng. Thân hình cô như một cánh én lao về phía trước, thanh kiếm vẽ một đường cong hoàn hảo nhắm thẳng vào vai phải của Duy Ninh. Đòn tấn công mở đầu mang đậm phong cách Lão Mai Quyền - nhanh, gọn và dứt khoát. Khí nén này là cao thủ Tam trọng tam đại cảnh, ngang ngửa với Duy Ninh.
Duy Ninh nàng ta hơi ngơ ngác vì đây là quyền trong kiếm, kiếm trong quyền
"Xoạt!" - Duy Ninh không hề nao núng. Thanh kiếm của nàng chuyển động, chặn đứng đòn tấn công với một sự chính xác đáng kinh ngạc. Tiếng kim loại va chạm vang lên lanh lảnh, vọng khắp không gian rộng lớn đủ để những kẻ chúng kiến nghe thấy.
"Khá lắm," Duy Ninh khẽ mỉm cười, đôi mắt không rời đối thủ. Không để Mỹ Huyền có cơ hội lấy lại thế công, nàng lập tức phản đòn. Thanh kiếm của Duy Ninh vụt sáng kiếm khí trong thân thể bộc phát, vẽ nên một đường thẳng tắp - chiêu thức đầu tiên của Phá Lộ Kiếm: Lưỡi Kiếm Phá. Vừa mới bắt đầu đã bộc lộ kiếm khí, ý nghĩ rất rõ ràng - nàng ta muốn đánh nhanh thắng nhanh.
"Vút!" - Không khí bị xé rách khi lưỡi kiếm lao đi với tốc độ kinh người.
Mỹ Huyền linh hoạt xoay người, tránh đòn tấn công trong gang tấc. Kiếm của nàng vẽ thành vòng tròn liên hoàn, chuyển từ thế thủ sang công, nhắm vào hông Duy Ninh.
"Keng!" - Một lần nữa, tiếng kim loại va chạm vang lên, tóe lửa trong đêm tối.
Hai người như hòa vào một điệu múa. Mỗi bước chân, mỗi cú xoay người, mỗi đường kiếm đều được tính toán chính xác. Tiếng kiếm chạm nhau liên hồi - khi thì lanh lảnh như chuông ngân, khi lại trầm đục như sấm xa. Những luồng khí thừa lan toả nhưng sương đổ..
Gạch đá văng tứ tung, bụi từ những góc khuất của sàn đất bay lên, lấp lánh trong những vệt đường lưỡi kiếm. Hơi thở của hai người dần dồn dập, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt vẫn không hề giảm đi sự tập trung tuyệt đối.
Mỹ Huyền liên tục thay đổi góc tấn công, khai thác triệt để sự linh hoạt của Lão Mai Quyền. Thanh kiếm trong tay cô không còn là vũ khí đơn thuần mà trở thành phần nối dài của đôi tay - khi thì nhanh như chớp giật, khi lại mềm mại như dòng nước.
Duy Ninh vững vàng như núi, mỗi đòn đỡ đều chính xác, mỗi đòn tấn công đều mang theo sức mạnh áp đảo. Thanh kiếm trong tay nàng như có linh hồn riêng, mỗi chiêu thức đều khiến không khí rung động.
"Xoẹt!" - Một đường kiếm của Mỹ Huyền sượt qua vai áo của Duy Ninh, để lại một vết rách nhỏ. Vải trắng bên trong lộ ra, nhưng gương mặt Duy Ninh vẫn không hề biểu lộ cảm xúc.
"Chưa đủ đâu…," Duy Ninh khẽ thì thầm, lại nghiến răng, đôi mắt sáng lên một tia sắc lạnh. Nàng lùi lại hai bước, tạo khoảng cách, rồi bất ngờ tiến lên với tốc độ gấp đôi. Chiêu thức thứ hai của Phá Lộ Kiếm được thi triển: Nhất Kiếm Phá Chỉ.
Thanh kiếm trong tay Duy Ninh như biến mất, chỉ còn là một vệt sáng lóe lên dưới ánh trăng, nhắm thẳng vào trung tâm thanh kiếm của Mỹ Huyền.
"Choang!" - Tiếng kim loại vỡ vụn vang lên, thanh kiếm của Mỹ Huyền gãy làm đôi, phần lưỡi rơi xuống sân gạch, tạo một tiếng động khô khốc.
Mọi thứ như chìm vào tĩnh lặng. Mỹ Huyền nhìn xuống phần chuôi kiếm còn lại trong tay mình, gương mặt hiện lên sự không tin, rồi dần chuyển sang thán phục.
Duy Ninh nói nhẹ:
“Mỹ Huyền cô nương, cô thua rồi…”
Ánh mắt họ hạ dần xuống, đã không còn chút mối bận lòng nào…
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
