ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 59
Cuộc trò chuyện

“ “Bán kỷ cơ duyên hiện”... ?”. Hạo Dương thầm nói, vẻ mặt hắn cũng rất ngạc nhiên.

Trái lại, Thư Minh bĩu môi nhìn hắn, vẻ mặt khó lường:

“ Quả nhiên huynh là lần đầu đến đây mà, mấy chuyện đó cũng không biết nữa. Hứ… !”

Hạo Dương vỗ mạnh vai tên này, giọng mắng mỏ:

“Ta không phải người chính gốc đất Thăng Long, mong đệ thông cảm cho.”

Nói đến đây Thư Minh ngạc nhiên:

“ Ừ nhỉ? Ta quên vẫn chưa hỏi huynh là người xuất thân ở đâu. Trần Dương, huynh là người ở đâu thế?!”

“ Ta không phải người Xuyên Hồng miền động thiên, ta từ trên Trung du Bắc Bộ miền động thiên xuống đây. Sao… ? Đệ còn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy.”

Thư Minh nhíu mày:

“ Ui giời, gọi là Bán Kỷ Cơ Duyên hiện là thế nghe cho sang thôi, cũng tức là 50 năm cơ duyên lại xuất hiện. Trần Dương huynh biết mà, mảnh đất Thăng Long này lịch sử đã mấy ngàn năm, xứng danh là địa linh nhân kiệt. Lại nằm trên mỏ khí linh xưa cổ nên có rất nhiều cơ duyên chôn giấu. Ta nghe lão sư nói là cứ 50 năm là cơ duyên lại xuất hiện. Mà thực ra một chữ mệnh lộ của lão sư cũng đã là đại cơ duyên rồi, chỉ là ngài ấy nói rằng hơn trăm năm nay chưa hề có kẻ nào ngộ được. Mà cũng chẳng phải, kẻ tu hành khắp nơi cứ 5 năm một lần là lại thi nhau về bái kiến nhằm kiếm tìm cơ duyên. Mấy môn phái trong thành lại thi nhau tranh đoạt đệ tử, cơ duyên, đắc địa… ”

Hạo Dương nhẹ nhàng đáp lại:

“ Là vậy sao… . Vậy đệ có bao nhiêu chữ mệnh lộ?”

Thư Minh lắc đầu, nói thêm:

“ Ta không có chữ mệnh lộ nào cả, lão sư đã bảo ta mệnh khí vận vương gia thực không cần thiết đến tu hành nên không ban cho ta chữ mệnh lộ nào cả. Nhưng ta lại giỏi hơn sư huynh sư tỷ, họ hơn 20 mới gần chạm đến bước ba. Còn ta chỉ cần mấy năm đã có thể chạm đến cao thủ tam trọng cảnh.”

Hạo Dương ngẫm nghĩ từ khi nãy, giờ mới thấy thứ gì đó không đúng cho lắm, hắn cười ha hả. Thư Minh không hiểu vì sao hắn lại cười mình nên rất khó chịu, y nhướng mày nhìn khắp nơi rồi gằn giọng nói:

“ Trần Dương, mắc gì huynh cười như thằng hâm thế… ?!”

Hắn không quan trọng đến lời mắng vừa rồi nói:

“ Giờ ngẫm lại ta thấy đệ…, tu hành, tu đạo cứ như là vì mỹ nhân vậy. Thiên hạ người ta gọi đó là “dại gái” đấy!”

“ Hứ…, thì sao chứ?! Là nam nhân, kẻ trò của Văn Thánh há ai lại không biết văn vẻ tán gái. Huynh không biết đấy thôi, chứ lão sư ta dù không mang bận hồng trần tình ái, nhưng chỉ cần nói vài câu là có khối nữ nhân đã si mê rồi. Bảo ta nói vài câu văn vẻ tán gái cũng chẳng phải quá đơn giản sao?!”

Nghe tên này nói đến, Hạo Dương cảm thấy rất thú vị bèn hỏi:

“ Ồ… !!! Vậy lão sư của đệ nói gì mà lại khiến cho nhiều nữ nhân phải si mê đến thế? Mà đệ thử nói ta nghe mấy câu văn vẻ tán gái thử xem nào? Xem như chỉ giáo cũng được!”

“ Được…, để ta kể huynh nghe. Lần đó có năm hai sáu người ấy, họ đến Văn Miếu xin lão sư của ta thứ gì đó nhưng hình như người lại không đồng ý. Ta lần đó nghe lén nên nhớ y nguyên lời của lão sư: “ Ta có thể cho cô nhiều thứ nhưng có những vật lại không thể cho. Tình cảm không thể tự ép, tự cầu, càng bất quá lại càng hệt như việc gượng ép. “Tình ái” cũng có nghĩa riêng, “tình” là bao gồm tất cả thất tình mà “ái” lại nằm trong đó. Mà đơn giản hơn cũng giống như việc nói “quân tử gặp kẻ nguy nan sẽ hành sự tại thân hay hành sự theo ý ngoại nhân”, tóm lại “tình” hay “ái” cũng phải xuất phát tại tâm, tại thân một người. Hoàn toàn không thể tự mình đơn phương mà bám lấy một người không yêu mình.” Lão sư đã nói y nguyên như vậy, điều kỳ lạ là tất cả họ đều bật khóc. Sau này lại suốt ngày đến Văn Miếu chẳng để làm gì, chỉ muốn gặp mặt lão sư. Mà Thăng Long thành lúc ấy luôn đồn đại lão sư là Văn Thánh Nhất Văn Tự Văn Cầu Ái. Đến mức lão sư không còn hay tiếp khách nữa, nữ nhân nào đến gần như cáo bệnh.”

Hạo Dương cảm thấy buồn cười, tâm trí quả nhiên thanh nhẹ hơn rất nhiều. Hoá ra câu nói trong sách Nho ấy lại có thể tán gái, mà đến giờ hắn mới phát hiện ra. Thư Minh nói tiếp:

“ Mà lão sư lại rất hay bảo ta là “có hiếu với gái”, thật chẳng hiểu vì sao…”

Nói đến đây mà Hạo Dương cũng phải phản lời:

“ Vậy đệ tu luyện vì mỹ nhân không phải là có hiếu với gái à?”

Thư Minh lúc ấy dường như không để lời nói đó lưu vào tâm trí, mà tên này vẫn đang nhìn đi đâu đó. Bỗng chợt hắn lôi mạnh vạt áo của Hạo Dương hớn hở mà nói:

“ Trần Dương huynh, là Uyên Thư tỷ kìa chúng ta mau đến đó thôi.”

Tên này cứ thế mà lôi hắn theo, cũng chẳng cần biết Hạo Dương có đồng ý hay như nào không thì y vẫn cứ kéo mạnh hắn mà chạy đi ra chỗ của Uyên Thư. Hạo Dương thực không muốn đi, nhưng vì hắn vẫn chưa nhờ vả được tên này, nên cũng chỉ đành mà rảo bước chạy theo.

Chạy đến trước mặt, Uyên Thư nàng ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại.Hai người cũng chỉ nhìn sơ qua rồi liếc ngay đi nơi khác. Chỉ có Thư Minh trông bộ dạng bây giờ là rất giống một con cún thấy chủ mà liên tục nói:

“ Uyên Thư tỷ tỷ, tỷ có nhớ ta không? Còn đệ thì ngày đêm mong nhớ, sáng cũng nhớ mà đêm lại càng nhớ hơn. Mỗi khi nhìn lên trời cao, có muôn ngàn vì sao đang toả sáng đẹp đẽ nhưng ta lại chỉ thấy nơi đó xuất hiện bóng hình của tỷ. Bóng hình mà ta ngày đêm nhung nhớ, ngày đêm mơ mộng. Ta nhớ lắm, nhớ bóng hình tỷ đến mất ăn mất ngủ, nhớ đến sông cạn, núi mòn, nhớ đến mức không còn lời nào nữa để miêu tả nỗi nhớ. Uyên Thư tỷ ta nhớ tỷ.”

Hạo Dương hắn nghe đến đây mà tự nhiên ho sắc sụa, nổi hết cả da gà, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nghe được những câu nói sến súa đến vậy, mà hơn cả lại thoát ra từ lời của một nam tử. Hắn thầm tự hỏi: “ Khi si tình thì con người ta sẽ trở nên điên dại như vậy sao… ?”, hắn nghĩ mang máng sơ qua mà sau lại chẳng dám nghĩ nữa, thật sự đối với hắn điều này rất gì đó.

Hắn nghí có lẽ nữ tử nào mà nghe câu này lại còn là ở chốn đông người thì hẳn phải ngại lắm. Hạo Dương nhìn lên Uyên Thư, điều kỳ lạ là nữ tử này lại không tỏ ra mấy vẻ ái ngại. Mọi người xung họ cũng nhìn, cũng nghe, nhưng lại chỉ lướt qua mà mặc nhiên coi đó giống như một chuyện thường ngày. Hắn khó hiểu, nhưng cũng không muốn hỏi.

Nhưng Uyên Thư lại nhìn hắn, nàng ta mỉm cười nhẹ:

“ Trần Dương huynh, cớ gì lại ho mãi không thôi như thế?”

Thư Minh nghe ngữ điệu này rất ngạc nhiên, y lên tiếng hỏi:

“ Trần Dương huynh, huynh cũng quen biết Uyên Thư tỷ sao?”

Hạo Dương tự tay vỗ ngực muốn dừng cơn ho lại, đợi một lúc sau mới nói:

“ Ta biết nhưng không quen, lại càng không thân. Thư Minh, giờ ta hiểu vì sao lại nói là Văn Thánh Nhất Văn Tự Văn Cầu Ái rồi, thực ra cũng không sai. Ta cũng chưa bao giờ nghe thấy hay chứng kiến một nam nhân tỏ tình nên cũng không biết, lại càng chưa từng nghe thấy văn vẻ sến súa tán gái như thế nên mới ho. Giờ thì xem như cũng là kẻ từng trải.”

Hắn nói vậy mà Uyên Thư nàng ta tự nở một nụ cười mỉm, rất nhẹ.

Thư Minh trên miệng nhếch lên một điệu cười nhạt, tỏ vẻ bất bình nói:

“ Văn vẻ của ta mà sến súa? Hư… . Vậy huynh chưa nghe đến lời tỏ tình của Trần đại nhân nổi danh khắp thiên hạ rồi.”

Hạo Dương khó hiểu, lầm bẩm hỏi lại:

“ Trần đại nhân… ?!”

“ Đúng không sai! Là Trần đại nhân, ông vua của văn vẻ, kẻ trên vạn người về lời văn tán gái. Phải gọi là Đệ Nhất Phong Lưu - Ông Tổ Đào Hoa không ai khác chính là Trần Hạo Chí.”

Hạo Dương ngỡ ngàng, sắc mặt hắn biến chuyển rõ nét, liền túm lấy hai bả vai tên này mà hỏi:

“ Thư Minh, đệ biết kiếm khách Trần Hạo Chí sao?”

Thư Minh nhíu mày lộ rõ vẻ ngơ ngác, lại lắc đầu:

“ Ta chỉ nghe danh, không quen hay biết ông ấy. Mà huynh có quen biết ngài ấy sao?”

Nói đến đây Hạo Dương lấy lại vẻ bình tĩnh, thở đều. Nhưng thái độ ban nãy của hắn đã lọt vào suy nghĩ của Uyên Thư, nàng ta bèn hỏi:

“ Trần Dương huynh có quan hệ với tiền bối Trần Hạo Chí sao?”

Hắn hiểu ý của câu nói này, rất biết hàm ý sâu trong. Nhìn nữ nhân này thoáng qua với con mắt nghi hoặc, hắn đáp lại:

“ Ta có đôi chuyện liên quan đến ông ta, nhưng thực lại không thể nói. Chắc Lý cô nương sẽ không bận tâm một tên vô danh tiểu tốt đâu nhỉ?”

Uyên Thư nở nụ cười mê hoặc nhìn hắn, nàng ta đáp lại:

“ Tất nhiên rồi, chuyện riêng của huynh thì cớ gì ta lại phải quan tâm.”

Thư Minh thấy bầu không khí có điều gì đó không đúng bèn chen ngang mà nói:

“ Được rồi! Trần Được huynh nghe văn tán gái của Trần Hạo Chí tiền bối đây: “Có phải tiên nữ từ chín tầng mây hạ phàm? Đôi mắt nàng như ánh trăng rằm, soi sáng cõi lòng cô tịch của ta. Những tưởng kiếp này ta đã dạo khắp thiên hạ, từng thưởng thức vô vàn cảnh đẹp trần gian, gặp biết bao người con gái tuyệt sắc. Nhưng khi ánh mắt ta chạm phải dung nhan nàng, mới biết trước nay những gì ta thấy chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.Nếu nàng là một đóa hoa, chắc hẳn là đóa hoa Quỳnh nở về đêm - kiều diễm và huyền bí. Ta như một lãng khách phong trần, lòng đã chai sạn với phong sương, chỉ nhìn nàng cũng khiến ta rung động. Chỉ không tường duyên phận kiếp nào trước, để kiếp này ta được gặp nàng đây? Nàng có muốn cùng ta ngao du sơn thủy, ngắm trăng đêm rằm, thưởng tuyết đầu đông? Để ta được làm người bạn đồng hành, cùng nàng viết nên một thiên tình sử? Nàng hỡi, hỡi tiên nữ của lòng ta ơi... ””

Hạo Dương nghe lời này xong còn hơn cả ho, hắn ho sắc sụa giống kẻ ho vì sặc nước. Nổi da gà vì ngữ điệu, rợn tóc gáy vì hình ảnh so kia, càng khó có thể hình dung khi nam nhân ấy nói lời này. Hắn ghê rợn vì câu nói sến súa, cảm thấy kinh tởm bởi mật ngọt kia.

Mà hơn hết, lại còn là bắt nguồn từ cha hắn, thoáng chốc lại càng căm ghét ông ta hơn.

Thư Minh nhìn hắn hỏi một câu như chưa hề có chuyện gì:

“ Trần Dương, thế nào?! Huynh thấy văn tán gái này với lão sư của ta như nào?!”

“ Cách biệt một trời một vực!”. Chính hắn cũng phải ngầm thừa nhận.

2

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.