Chương 58
Lục Thư Minh (2)
Thấy Hạo Dương bất động như vậy, Thư Minh thấy lạ bèn đứng lên khua tay trước mắt hắn nhằm đánh động.
Hắn đang suy tư với những suy nghĩ thoáng qua, có thứ gì đó phe phẩy trước mắt thì bất giác tỉnh lại. Thư Minh hỏi hắn:
“ Trần Dương, huynh suy nghĩ điều gì đó? Có phải là nữ nhân khiến huynh khắc sâu trong tâm trí đúng không?!”
Hắn chợt tỉnh, lại cười trừ, nhếch miệng nói:
“ Không phải…, ta vốn không nghĩ đến nữ nhân. Ta khác đệ nhiều điểm, nhiều phần. Bây giờ đệ có thể bay bổng nhẹ nhàng, nhưng mai sau cũng có thể khác, cũng có thể giống nhưng diễn tuyến bất biến thường lại có rất nhiều.”
Thư Minh nheo mắt, tự nhủ:“ “ Diễn tuyến bất biến” là gì chứ?”. Hắn khó hiểu bởi câu nói của Hạo Dương, mơ hồ không thôi, thầm tự hỏi mà cũng cảm thấy đau đầu. Hạo Dương thấy tên này như vậy chỉ đành thở dài một lượt, tuy hắn không giỏi nói đạo lý với kẻ khác, nhưng một khi đã nói thì cho dù là gì cũng sẽ lấy dẫn sự làm chứng, hơn nữa cũng sẽ rất trôi chảy.
Hắn nói:
“ Thư Minh, đệ từng nghe câu “hồng nhan hoạ thủy” chưa?”
Tên này gật đầu nhưng lại tỏ ra không mấy quan tâm, Hạo Dương cũng chỉ đành thở dài mà nói:
“ Nói sao giờ đây nhỉ?! Haizz… Nữ nhân ta biết so với nữ nhân ta chưa biết cũng rất nhiều. Loại đi nữ nhân ta chưa biết thì nữ nhân ta từng gặp cũng giống nhau, duy chỉ có vài người khác biệt. Suy nghĩ của họ thâm thúy khó lường, ta thậm chí không thể biết khi nào bản thân sẽ bị đâm lén từ sau lưng. Nhưng nói thế vẫn là quá rồi nhỉ! Cũng đúng! Từ ngữ ta dùng thật nặng. Khi đơn giản chính là lợi dụng, lợi dụng kẻ khác không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của bản thân. Hay như kiểu: “Nữ nhân giống như những con rắn độc. Mà kẻ nam nhân lại giống như chú gà, ai cũng nghĩ rắn sẽ giết gà mà ăn, nhưng không phải vậy. Một con rắn độc khôn ngoan tượng trưng cho nữ nhân sẽ biết khích lệ con gà đẻ trứng cho mình ăn, đến khi trở nên vô giá trị cũng chính là lúc con gà đó bị xơi tái.””
Hắn lấy nguyên y câu nói của Tôn lão đầu nhưng đã cải biên cho dễ hiểu, nhưng nhìn vào biểu hiện mơ hồ thứ thiệt trên mặt kẻ này thì hắn biết những lời vừa rồi thực vô ích. Sau cùng chỉ còn tiếng thở dài trong bất lực…
Thư Minh thì nghe lời nói dài dòng văn tự xong đầu chẳng hiểu gì, hắn tu đạo gần như dựa vào ngộ tính và niềm tin, it khi động đến con chữ. Văn Thánh cũng từng khiển trách nhưng so với ba đệ tử đồng trang lứa thì hắn vẫn là đồ trò sáng lạn nhất nên ông cũng đành thôi. Nếu để nói kẻ nào tu đạo vì tình thì tên này là nhân chứng đầu tiên.
Thư Minh khó hiểu hỏi lại:
“ Trần Dương huynh nói gì thế ta không hiểu…”
“ Đệ hiểu cũng được, không hiểu cũng được, chả sao cả.”
“Là sao?”
Hạo Dương kéo vạt áo Thư Minh mà bước đi về phía trước, hắn cũng không muốn để câu chuyện này tiến xa mà mục đích cuối cùng là thông tin về Thăng Long thành này.
Hắn vừa đi vừa hỏi:
“ Thư Minh, đệ là học đồ của Văn Thánh thật sao?”
“ Huynh không tin ta à?”
“ Không phải, chỉ là ta nghe nói để học tập tại Văn Miếu cũng không phải chuyện dễ…”
“ Đó là điều tất nhiên! Ta phải vượt qua tầng thứ hai khảo nghiệm của Văn Thánh đời thứ hai để lại, rồi mới bước chân vào Văn Miếu được. Nhưng giờ nhớ lại cũng thấy rất lạ đôi phần nhưng cũng đành thôi, cứ 5 năm một lần thì khảo nghiệm sẽ mở lại mà lấy tên là bài thi kiểm khách thì phải.”
“ Đệ nói thêm đi, ta nghe nói thực hiện khảo nghiệm của Văn Thánh có thể đạt được chữ mệnh lộ nữa đúng chứ?”
“ Đúng thế, chỉ cần vượt qua được khảo nghiệm tầng thứ nhất là huynh đã có cơ hội xin được chữ mệnh lộ, còn xin được không cũng tùy vào tâm trạng của lão sư.”
“ Vậy đệ biết về tế đàn dịch chuyển ở Văn Miếu không?”
“ Huynh muốn đến mấy miền động thiên của các vương triều khác đúng không?”
Hạo Dương đôi phần ngỡ ngàng khí tên này lại đoán ra mục đích của hắn, nhưng hắn không giả bộ nữa:
“ Mấy miền động thiên khác thì ta chưa nhắm đến, nhưng ta muốn đến Nam Bộ miền động thiên…”
“ Muốn dùng tế đàn dịch chuyển… ? Ta cũng không biết, có lẽ huynh phải đến tìm thầy của ta thì mới biết được! Ta từng nghe sư huynh nói rằng tế đàn đã mấy trăm năm chưa dùng đến, chuyện này huynh cứ để rằm tháng ba đến bái kiến đi.”
Hạo Dương rơi vào trầm ngâm:
“ Thú thực với đệ, ta cũng là lần đầu đến nơi này. Nên…”
“ Huynh muốn biết thêm về Thăng Long thành chứ gì?!... . Về dam lam thắng cảnh, tinh hoa làng nghề hay thứ gì?!”
“ Danh lam thắng cảnh ta cũng đi hết rồi, đệ kể cho ta về thế cục nơi này đi. Thú thực, ta thấy nơi này bề ngoài yên bình nhưng sâu thẳm vẫn đang ẩn chứa điều gì đó rất bí hiểm.”
Bất giác Thư Minh lỡ lời, mà hắn cũng không nhận ra là mình đã lỡ lời:
“ Nếu không phải lão sư kêu ta đến thì ta cũng không đi rồi. Được thôi nếu huynh đã muốn nghe… ”
[Văn Miếu Quốc Tử Giám - bàn cờ chính sảnh phòng Văn Thánh ]
Văn Thánh di chuyển quân pháo của mình gần quân cờ “bất” mà đã động tâm, tay ông run run, sặc mà ho khù khù. Ông lấy vạt áo lên che ngay miệng, ho đến mức chảy cả nước mắt.
Đối diện, vị nho sĩ kia vẫn cười khà khà, vui vẻ nói:
“ Văn Thánh, không phải ngài rất tự tin khi cử Lục Thư Minh thay vì Cố Thanh Nhạc đi hay sao?”
Văn Thánh điều chỉnh lại trạng thái, cơn ho cũng dần dứt đi, ông đặt tay xuống bàn cờ phong thái ung dung. Một tiếng thở dài nhưng không phải vì bất lực hay gì:
“ Lão đầu à?! Ta cử Thư Minh đi một phần cũng là vì cái tính bộp chộp của nó, nhanh nhẩu hơn người. Thiếu niên đó trầm tính, nhưng khi gặp bằng hữu hay muốn hỏi chuyện gì đó thì lại nói khá nhiều. Cho Thư Minh đi dù sao vẫn hợp tình hợp lý, hơn là cho Thanh Nhạc. Có điều… ”
Văn Thánh nhớ lại trước đó.
Ông vẫn ngồi tại chính phòng Văn Thánh như thường ngày, không có điều gì thay đổi. Bên dưới là Thư Minh đang ngồi quỳ bái kiến, hắn chẳng bao giờ động đến con chữ nên khi biết lão sư muốn cử mình đi đâu đó cũng lấy làm vui.
Hắn mặc dù chỉ đọc sơ qua nhưng ngộ tính rất cao, thiên phú về mảng hiểu thấu thông qua con chữ cũng phải gọi là thiên tài trăm năm có một. Văn Thánh nhặt hắn về đương lúc hắn cũng tuyệt vọng nhất, mất nhà, mất cửa, mất gia đình. Chính ra những học của ông đa phần là kẻ nghèo, hoặc là gia cảnh éo le, hoặc là chịu cú sốc gì đó rất lớn, Văn Thánh ngầm tự nhận mình có duyên với những học trò nghèo. Có người bảo Văn Thánh giống thầy giáo Chu Văn An, cũng có kẻ nói ngài giống Nguyễn Bỉnh Khiêm, nhưng họ đều là các bậc tiên sinh mà Văn Thánh kính trọng.
Trong mấy học trò thì Văn Thánh tự thấy có Lục Thư Minh là hoạt bát, sôi nổi nhất, khi so với những học trò khác. Có lẽ đây cũng là điểm đặc biệt làm ông luôn chú ý đến thiếu niên này.
Thư Minh thấy lão sư mình không nói gì cũng lấy làm lạ, suy nghĩ qua qua rồi cũng nói:
“ Lão sư, người cho gọi học trò là muốn giao việc gì ạ?!”
Văn Thánh thấy thế bèn đưa cho hắn một tấm hoạ đồ mà nói:
“ Con chưa thạo thuật Huyễn Hoạ đồ - Thủy Mặc Hoá Cảnh thì bức đồ sơ ta hoạ qua loa này sẽ giúp ích rất nhiều. Ta muốn con đến gặp một thiếu niên ở phố Mã Mây, nhà Hoa Phượng trọ. Con muốn làm gì thì làm miễn là kết giao được với thiếu niên đó. Đây cũng là cơ duyên ta tặng cho con.”
Thư Minh cúi đầu thành kính:
“ Vâng, thưa lão sư. Con nhớ lời người dạy rồi.”
Văn Thánh lại đưa cho học đồ của mình một mảnh vải quấn quanh bụng mà nói:
“ Học đồ ở Văn Miếu ta đi đâu cũng phải giữ đúng cái dáng vẻ, con đeo thứ này vào đảm bảo hành sự đúng nhẽ. Được rồi, mau đi!”
“ Vâng!!!”
Thư Minh nâng hai thứ trên tay một cách cung kính, rồi lặng lẽ lui ra bên ngoài, vừa hay lướt qua sư huynh Cố Thanh Nhạc đang đứng gần đó. Họ cười nhẹ, như đang chào nhau qua ánh mắt.
Đợi đến khi Thư Minh đi rồi, Thanh Nhạc mới chầm chậm tiến đến bái kiến lão sư của mình:
“ Lão sư, ta đến rồi. Người có gì muốn chỉ bảo học trò a?!”
“ Con có thắc mắc vì sao ta lại để sư đệ Thư Minh đi không?”
Thanh Nhạc điềm tĩnh lắc đầu:
“ Thầy cử con đi, hay cử sư đệ đi, vẫn giống như nhau, không có điều gì khác biệt. Người có cái lý riêng của bản thân, con dù có thắc mắc nhưng cũng sẽ không tự đặt câu hỏi. Đức tính của thầy là điều không phải bàn cãi, nên thân là sư huynh thì trò cũng không vướng bận đến mấy sự thiên vị hay coi trọng ai hơn.”
Văn Thánh mỉm cười, nụ cười ánh lên vẻ hài lòng:
“ Con nói rất đúng, rất hợp ý ta, thật đáng khen ngợi… . Thanh Nhạc, trò nói rất đúng! Trong tất cả học trò của ta thì con là người có tâm tính ổn định nhất, trậm mặc ví như núi đá, cơ tính như bể hải. Gọi trò hôm nay cũng có lý do muốn nhờ…”
“ Lão sư cứ việc chỉ bảo.”
0
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
