Chương 60
Lục Thư Minh (3)
[ Văn Miếu Quốc Tử Giám - phòng chính sảnh điện Văn Thánh ]
Văn Thánh ngồi đánh cờ từ nãy mà cứ ho mãi không ngừng, thật khó để thấy một người thanh cao tại thượng như ông lại có thể họ một cách sặc sụa như vậy. Cái ho như bị ai đó nhắc trúng tâm đen, ông hơi khó chịu vì đã bao nhiêu lần dặn dò học đồ của mình bớt bớt tém tém lại khoản lời nói.
Vị Nho sĩ ngồi đối diện thấy thế mà cười suốt, tiếng cười cứ khà khà rất thoả mãn. Ông đi nước cờ khai bàn mà không quên mỉa mai Văn Thánh:
“ Văn Thánh huynh có học đồ tốt thật đó, chuyện mấy nữ nhân đó mà cũng có thể đưa ra cho được. Kẻ ngoài muốn giấu mà kẻ trong cứ tuồn ra bên ngoài, quả thực muốn giấu cũng khó.”
Văn Thánh tặc lưỡi một cái:
“ Lão đầu à, ông muốn trêu chọc ta đến khi nào nữa. Ta có nói với Thư Minh nhắc về Trần Hạo Chí, chỉ là không ngờ nó lại lấy chuyện của ta ra mà nối vào. Cũng thật buồn cười…”
Nói rồi Văn Thánh lắc đầu cười nhạt mà tiến quân mã về phía trước:
“ Chỉ là ta không dự liệu đến chỗ gặp Lý tiểu thư, không biết lần này nó có hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho hay không. Thật khó để nói tiếp mà…”
Vị Nho sĩ nhìn lên trên lại nói, quân cờ trong tay ông bất giác rơi xuống mặt bàn như đánh động điều gì đó. Khuôn trạng ông trở nên nghiêm trọng:
“ Văn Thánh, hắn vốn không liên quan đến tranh đoạt lần này. Ngài tự ý đưa hắn vào hỗn loạn há chẳng phải là phạm ý hay sao, chưa kể còn liên quan đến bề trên thì há giải thích ra sao?”
Văn Thánh cười thầm, nhặt quân cờ vừa rơi đó ra khỏi bàn, để lại nguyên vào hũ đựng. Ông mỉm cười nói với vị Nho sĩ:
“ Nhân quả, luân hồi, tuần tự. Gieo nhân nào thì gặp quả nấy. Ta gieo xuống hắn một đại nạn, tất nhiên cũng sẽ trả cho hắn một cơ duyên. Thế là sai sao?”
Vị Nho sĩ phản bác, ông lắc đầu:
“ Ngài can dự vào con đường này, khó để nói khi hai lão đầu kia khiển trách. Dù sao cũng là kẻ được hai lão đầu kia coi trọng, lại rất tán thưởng. Cái túi trữ vật mấy trăm năm cũng có thể cho, cả cái nón làm nên thanh danh cũng thể buông. Văn Thánh, ngài hiểu mà.”
Văn Thánh cho tay lên miệng, ánh mắt trầm tư suy ngẫm thoáng qua, con ngươi liếc ngang liếc dọc thế cờ. Rồi mới nói:
“ Gần khó để lão đầu đó ra tay mà, quả nhiên một lần tính kế là nhiều năm yên ổn.”
“ Cũng là sách lược, là cơ trí…”
Văn Thánh nhíu mày:
“ Trưởng Tế, ngài có thể chuẩn bị đan dược thuần hoả cho ta không?!”
“ Được… “
Thư Minh tỏ ra cao ngạo:
“ Thế nào Trần Dương huynh, có phải lời văn rất hay hay không? Đấy, văn chương lai láng như vậy thì làm sao lão sư của đệ theo kịp chứ. Cũng có lời đồn đoán rằng Hạo Chí tiền bối là nam tử đa tình, phong lưu hào hoa thứ thiệt của thiên hạ. Ta nghe nói rằng là nữ nhân nào đã bị ông ấy chú ý tới, gần như đều sẽ bị chinh phục được hết thảy.”
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Hạo Dương tối sầm, ánh nhìn u ám toát ra đầy vẻ đáng sợ. Hắn từ lâu đã hờn ghét cha mình, nên khi nghe vậy lại càng căm ghét hơn. Hắn muốn tìm ông để hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện, nhưng càng có thông tin thì hắn lại càng ghét ông hơn.
Hạo Dương thở dài, lấy lại vẻ trầm ổn như thường tình của bản thân. Hắn nhướng mày nhìn về phía Uyên Thư mà cảm thấy rất kỳ lại, cũng tại vừa rồi nữ nhân này lại không tỏ ra vẻ ngại ngùng nào hết. Hắn rất muốn hỏi nhưng vì lười lại thôi.
Thư Minh giờ thực sự trông giống một con cún đang cố quấn quýt bên cạnh chủ nhân, hắn nhìn qua lại thấy buồn cười, chỉ vì hắn chưa ngỡ đến được việc là nam nhân lại đi hạ thấp bản thân mà vì người mình thích như vậy. Chưa kể tên này còn hỏi một tràng dài, mà hắn cũng không biêt là hỏi làm gì, mà hỏi như thế có quan trọng hay không.
“ Uyên Thư tỷ, tỷ lát nữa có muốn đi ăn trưa cùng đệ không?”
“ Hôm nay tỷ đi dạo là vì chuyện gì thế?”
“ Uyên Thư tỷ tỷ…”
“ Uyên Thư tỷ tỷ…”
“ Uyên Thư tỷ tỷ…”
Hạo Dương nghe mà cảm thấy nổi hết da gà, sống lưng hắn cứ lành lạnh kiểu gì đó. Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy vui, phải nói là buồn cười đến cực điểm mới phải. Hắn thấy vậy không quên nói, nói như hỏi, hỏi lại như đang mỉa mai:
“ Thư Minh, ta thấy là Lý tiểu thư chắc phải hãnh diện về đệ lắm, tình cảm cậu dành cho Lý tiểu thư thắm thiết đến thế kia mà. Có phải không, hả Uyên Thư cô nương?”
Nói đến đây, Thư Minh như sửng cồ lên:
“ Này… !!! Trần Dương, huynh không được gọi tỷ ấy là cô nương. Ta không thích như vậy…”
Hạo Dương bật cười, thật sự là thấy bộ dạng tên này bây giờ làm hắn không thể kìm nén thêm nữa. Hắn buồn cười mà chầm chậm hình dung ra đây là cơn ghen, mà vì ghen nên hắn mới bật cười. Tuy thế vẫn rất tán thưởng, vì dẫu sao đây cũng là một dạng si tình. Hắn đồng ý ngay, lại gật đầu:
“ Được, được! Lý tiểu thư mãi mãi là “cô nương” trong lòng của đệ. Không ai được gọi như vậy ngoài đệ cả. Được hắn cứ cười lớn.”
Khi ấy lại không quên đánh mắt sang nhìn nữ tử kia, cái ánh nhìn phải gọi là thực khó nói. Uyên Thư nàng ta nghe cái điệu cười, lại bắt gặp thêm ánh mắt ấy nên cảm thấy có đôi chút không vui, vẻ mặt trầm đi trong thấy, rõ ràng là rất không vui vẻ hay thích thú gì.
Lúc ấy nữ tử ăn vận hắc y sau lưng nàng ta mới lên tiếng, giọng nói chua chát này cũng đủ cho ta thấy nữ tử này cũng chẳng vui vẻ gì, mắng miếc một tràng dài, hơn nữa giọng rất nặng nề theo kiểu chịu đè nén từ lâu, lại cay nghiệt:
“ Thư Minh, ngươi cảm thấy vui lắm à?!!! Nhìn xem tiểu thư có vui chút nào không, lần nào gặp cũng thế, lần nào cũng vậy. Lúc nào cũng mấy câu ngọt ngào như rót đường vào tai, khiến người nghe và chứng kiến cũng cảm thấy kinh tởm. Cả cái Thăng Long thanhf này mọi người quen rồi, nhưng nó không vui đâu. Nếu không phải tiểu thư không cho phép, lại thêm cái danh phận ngươi là học đồ của Văn Thánh thì ta cũng đã tiểu tử ngươi mấy cái bạt tai rồi. Nhìn mặt ngươi cũng đủ khiến ta cảm thấy phải khó chịu, loại nam nhân ở đâu mà không khác gì nữ tử, ta nói cái miệng cứ xoen xoét của ngươi đấy.”
Khung cảnh nơi ấy trở nên nặng nề, kẻ chứng kiến cùng kẻ trong cuộc cũng câm nín, không một tiếng động nào phát ra nổi. Nhưng người chứng kiến liền lập tức rời đi ngay, chỉ có Thư Minh vẫn đang đứng như trời trồng, cái mặt của tên này sững sờ đến tột cùng, đẫn đờ trong ánh mắt. Chính hắn cũng không thể chấp nhận nổi lời mắng miếc cay nghiệt này.
Hạo Dương là kẻ nửa vời, khi vừa lắng nghe câu chuyện xong lại không can dự đến nó. Hắn cũng chỉ có thể im lặng mà lùi lại về sau, rồi tiếp tục chứng kiến chuyện tiếp theo.
Uyên Thư tỏ ra phẫn nộ với nữ nhân đi theo mình, nàng ta quát lớn:
“ Thu Điệp, quỳ xuống!!! Ai bảo em nói những lời này??? Hả… !!!”
Thì ra nữ tử này tên là Thu Điệp, hắn cảm thán. Cả thân hình mảnh mai là thứ duy nhất hắn thấy cùng với đôi mắt biếc, nhưng trong ánh mắt ấy lại toát ra vẻ căm giận. Đường như cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nên nữ tử này quỳ ngay, hắn cảm nhận được vẻ cứng cỏi trong cô.
Thu Điệp không đáp lại.
Thư Minh đờ đẫn, lùi lại về phía sau, vẻ mặt hắn đã có đôi chút mếu máo như đứa trẻ vậy. Chưa kể toàn thân thể mỗi chốc lại thoáng run rẩy, ánh mắt kinh hãi nhìn tất cả. Mọi thứ với hắn như đang sụp đổ, hắn nhận ra rằng những thứ mình tự hào hoá ra lại chẳng là gì trong mắt kẻ khác. Thư Minh run rẩy hỏi lại, ánh mắt đỏ sọc từ khi nào cũng không biết.
Hắn ấp úng hỏi:
“ Uyên… Thư… tỷ, ta thật sự tệ hại đến thế sao??? Có phải nam nhân trong mắt tỷ, không mang bộ dạng như ta đúng chứ?”
Uyên Thư nàng ta muốn đáp lại, nhưng ánh mắt rõ ràng lại biểu lộ rằng đáp án đó không sai. Thư Minh hắn nhìn sâu vào lòng mắt nữ nhân này, cũng dần hiểu ra, lại chầm chậm lùi lại về sau. Cười đau khổ:
“ Trước kia ta luôn đọc mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình…, mà thực ra lại chẳng giống chút nào. Thực tại và lời văn vẫn mãi là hai trường phái đối lập thôi…”
Hạo Dương không có quá nhiều cảm xúc, hắn còn thầm nghĩ rằng sau lần này thì Thư Minh sẽ mất niềm tin rồi…
Nhưng hắn lại cười lên, càng quyết tâm không bỏ:
“ Vậy từ bây giờ ta sẽ phấn đấu trở thành nam nhân mà tỷ hằng mong muốn, để một lúc nào đó tỷ sẽ thực sự tự hào, hãnh diện về ta.”
Hạo Dương xoa trán, vò đầu bứt tóc, nhắm nghiền mắt, lại lắc đầu, rõ ràng là chính kẻ ngoài cuộc như hắn cũng chán nản. Ngoài lề, một giọng nói vang lên:
“ Lục sư đệ a…, nam tử tốt như đệ sao cớ lại cứ đâm đầu vào nữ tử không thương mình. Muội muội ta không thương đệ, thì cứ để tỷ thương đệ. Không phải tốt hơn sao a… ?”
Một nữ nhân bước đến, hắn nhìn thoáng qua lại thấy rất giống Uyên Thư, mà vừa rồi nữ nhân này tự xưng là tỷ thì có lẽ là tỷ muội với Uyên Thư. Để so nhan sắc thì nữ tử này với Uyên Thư cũng phải một chín, một mười. So với Uyên Thư, thì vẻ đẹp của nàng ta lại càng nổi bật hơn ở vẻ khiêu gợi, quyến rũ, điều đó làm hắn cảnh giác hơn với nữ nhân này.
Nhìn sang Uyên Thư, ánh mắt của nàng ta khi nhìn thấy sư tỷ của mình xuất hiện, cũng khẽ chút động tâm nhưng sắc mặt vẫn rất an yên, bình thản.
Thư Minh cúi đầu hành lễ:
“ Lý Uyên Linh tỷ, lâu rồi mới gặp. Tỷ vẫn hay trêu ta như thường ngày mà. Bây giờ đệ có việc nên xin phép cáo lui trước, sau này lại gặp hai người.”
Thư Minh có lẽ chưa vượt qua nổi cú sốc ban nãy mà chạy vụt đi, tên này cúi chào với cả hai mà cũng rời đi. Hạo Dương ngỡ ngàng, dù sao thì hắn vẫn chưa kịp hỏi thêm hay nhờ vả, nên cũng đuổi theo luôn. Không quên hành lễ tạm biệt với hai nữ nhân này, rồi gọi với:
“ Thư Minh đợi ta với… !”
Lý Uyên Linh chạm mặt muội muội cũng chẳng mảy may điều gì, ánh mắt còn hiện rõ vẻ căm ghét, xa lánh, mà đúng hơn là hai tỷ muội họ cũng chẳng ưa gì nhau.
Vừa xuất hiện mà đã vội rời đi.
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
