ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 57
Lục Thư Minh

[ Văn Miếu Quốc Tử Giám - Bàn cờ chính điện sảnh phòng Văn Thánh ]

Hai đại đầu của Văn Miếu vẫn ngồi thong thả đánh cờ tướng, một ván mới đã bày ra. Chưa một quân cờ nào xê dịch, chỉ lạ thay trên bàn cờ lại xuất hiện một quân cờ lạ manh chữ “Bất” - “bất” trong “bất biến”( bất biến trong số mệnh )

Văn Thánh đẩy quân pháo mà ông thạo nhất tiến đến gần quân “bất” kia, ông cười nói nói với vị Nho sĩ đối diện:

“ Quân cờ ta không biết, không thể thấu rõ, không thể tùy định, nhưng vẫn có thể thăm dò. Khi hiểu sơ vẫn có thể xem ngã rẽ ở một mai sau phiếm định.”

Vị Nho sĩ kia lặng gật đầu.

Cả khung cảnh như hút vào quân cờ đó mà xuất hiện khung cảnh nơi Hạo Dương đang nhìn.

Hắn nhớ lại hôm qua đứng ở Ô Quan Chưởng, ngồi trên cái gỗ chân ngắn ở quán nước ven đường mà uống trà + trà ngũ quả. Hắn nói chuyện cùng Thiên Tường, nhưng chủ yếu lại nhắc đến lịch sử, truyền thuyết xưa.

Hắn bước ra khỏi Hoa Phượng trọ, khung cảnh vẫn như thế chẳng có gì đặc biệt, cũng không có gì mới lạ.

Hạo Dương không biết hôm nay có gặp ai không, cũng không biết sẽ nói chuyện với kẻ nào. Hắn muốn tìm hiểu nơi này, người cũng đã gặp rồi, nhưng mà toàn nói chuyện phiếm hoặc là đi tìm hiểu danh lam thắng cảnh. Hắn không chủ ý coi việc thăm thú là chuyện phiếm, nhưng quả thực cứ đi chơi mãi cũng thật chán.

Khung cảnh xung quanh hoá ảo thực, giống như lần hắn đi lạc vào Thủy Mặc Hoá Cảnh. Chỉ có điều, mọi thứ trong nơi này vô định, không hề hữu thực khi hoạ đôi đường nét đen trắng giống Tôn lão đầu.

Hắn lập tức cảnh giác.

Một thanh kiếm phi nhanh đến, Hạo Dương giật thót mà vội vàng né đầu về sau. Thanh kiếm sượt nhanh ngang qua mắt, còn hắn thì lộn một vòng về sau vì mất thăng bằng.

Hạo Dương nghiến răng:

“ Kẻ nào, mau ra đậy!!!”

Hắn nhìn sang thanh kiếm vừa rồi, nét mực tan vào không khí, xung quanh nét kiếm như tan ra chứng tỏ người ra đòn là Nho Tu. Hạo Dương rút ra thanh kiếm, hắn chờ đợi kẻ vừa động thủ lên tiếng nhưng đáp lại hắn chỉ có một khung cảnh yên lặng.

Từ sau lưng, hàng trăm thanh kiếm hoạ bay đến. Hạo Dương nhanh chóng né đòn, nhưng thanh hoạ kiếm lao vun vút, khi đâm xuống mặt đất thì tan ra như làn nước trong. Dấu vết trên đó chỉ còn lại vệt mực loang lổ, khí nén còn sót lại ánh lên Nho Tu nhị trọng thập đại cảnh. Hơn nữa, kẻ đánh lén còn ít tuổi hơn…

Hắn cảm thấy khó chịu, cảm nhận sơ qua. Dường như nơi này cũng giống vậy, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Hắn mỉm cười vì quá hợp ý, không kiềm chế nữa, khí nén trong hắn bộc phát. Từng nhát kiếm mang theo khí nén mãnh liệt toán loạn khắp phía.

Kẻ ra đòn vừa rồi thấy vậy liền xin xỏ:

“ Huynh đệ, bình tĩnh… !!! Thuật huyễn hoạ của ta còn chưa thạo, xin huynh đấy!”

Hạo Dương siết tay, lập tức từng nhát kiếm khí nén vỡ nát tàn vào hư không. Hắn lạnh lùng nói:

“ Nếu ngươi không hiện thân, thì đừng trách ta vô tình.”

Khung cảnh trở lại dáng vẻ bình thường, từ đằng sau một kẻ thư sinh chính hiệu xuất hiện. Y phục kẻ này rất lạ, không giống với y phục truyền thống người Đại Ngu vương triều, đúng chất thư sinh.

Thiếu niên trong lớp y phục trắng mỏng tiến đến, những vạt áo thừa trên ống tay trải xuống tận sát đất. Trên thắt lưng buộc một mảnh vải trắng xanh lam hờ, phần thừa còn lại nhét trong thân. Tóc kẻ này buộc gọn sau gáy nhưng lại để xoã xuống phần thừa, cơn gió thổi đến khiến tóc bay gờn gợn mà lay lay.

Vẻ mặt thiếu niên còn non trẻ hơn hắn, chỉ tầm từ 15 đến 17 tuổi. Hạo Dương nhìn mà cảm thán kẻ này, nếu năm xưa không có được đại cơ duyên thì tầm tuổi này hắn cũng không đạt được thực lực như thế. Hạo Dương thấy không phải, ít tuổi như này mà đã đạt đến Nho Tu nhị trọng thập đại cảnh, ngầm chứng rõ kẻ này có thân thế cực lớn. Hắn nhất thời tự thân nhẫn nhịn, không nên ra tay quá sớm( đối với một kẻ rất ghét đâm lén như hắn ).

Hắn nhìn kỹ lại thiếu niên đang tiến đến, khuôn mặt tên này cũng thật anh tuấn khi toát ra đường nét của một nam nhân chính khí, mặt rồng mắt phượng. Chỉ có điều biểu cảm của tên này không phù hợp cho lắm. Cái điệu cười của một kẻ tiểu nhân làm hắn rất không ưa.

Thiếu niên này bước đến, nở nụ cười vô vị:

“ Hề hề, huynh trường a. Vừa rồi đệ thấy huynh dáng người cao ngạo, khí cất bất phàm. Nghĩ huynh còn trẻ, thực lực ngang cơ nên muốn đọ tài. Không ngờ huynh lại là cao thủ, xin thứ lỗi cho đệ. Được không?!”

Hạo Dương nhíu mày sâu, hít thở đều, giọng nói nặng:

“ Ai là huynh đệ với ngươi?!!! Không biết từ đâu đến, danh không xưng, lời nói hệt như kẻ tiểu nhân… ”

Tên này có phần bối dối, lại chỉ thấy hắn cứ gãi gãi nơi thái dương, rồi nói:

“ Cái đó… , ta họ Lục, tên Minh, đệm Thư, tức Lục Thư Minh. Dám hỏi quý danh của huynh trường?”

Hạo Dương lầm bẩm:

“ Tên ngươi lạ thật đấy. Với lại cũng là lần đầu ta nghe thấy họ Lục, “lục thư” là một loại chữ thư pháp, “minh” trong “quang minh” có nghĩa là sáng. Mà ta nhìn tên ngươi cũng đâu có sáng lắm?!”

Thiếu niên nghe vậy mà nổi đoá, nhưng không quá mức, y bất bình với lời nói vừa rồi lên phản bác:

“ Huynh trường a, “lục thư” thì không sai nhưng chữ “minh” cũng có nghĩa là “hiểu thấu”. Giống như việc nét chữ tính người, dụng ý tên ta đẹp mà cũng lại rất có ý nghĩa. Huynh không thấy như vậy sao?”

Hạo Dương cười nhẹ:

“ Ồ…, là như thế sao?! Đúng nét thư sinh, văn vẻ ngươi cũng khá lắm.”

Tên này gãi đầu, tỏ ra ngại ngùng:

“ Huynh trường quá khen… . Vậy danh xưng của huynh là chi?!”

Hắn khoanh tay trước ngực dõng dạc nói:

“ Ta họ Trần, tên Dương, không có tên đệm, tức Trần Dương. Ngươi cũng hề trả lời câu hỏi của ta, còn không mau nói…”

Lục Thư Minh đến đây chắp tay hành lễ, lưng thẳng, biểu cảm đầy khí khách, trên miệng cũng không còn nụ cười hơi nét tiểu nhân đó nữa. Hai mũi tay chạm vào nhau, cách hành lễ hệt như một vị Nho gia, cái này Hạo Dương nhìn mãi cũng nhớ ra là mình từng gặp rồi. Rất giống với hai lão đầu ở làng Thổ Hà.

Kẻ này nói:

“ Tại hạ Lục Thư Minh, là học trò của Văn Thánh đời thứ chín - Hoa Lập Xuân. Mang danh là kẻ học đồ nhưng tại hạ vốn không thích mấy con chữ, lại ham mê so tài với người. Nay gặp Trần Dương huynh không nói không rằng mà đã động thủ, thất lễ rồi.”

Hạo Dương thích cái kiểu thẳng lưng nói chuyện này, lại cộng thêm khí chất khiến hắn rất tán thưởng, trong lòng thầm nảy sinh hào cảm với người này. Mà cũng tại vì tên này xuất thân từ Văn Miếu, dựa vào lời của Tôn lão đầu nên cũng chẳng cần bàn đến phẩm hạnh. Đáng để kết giao, hắn âm thầm cất đi cái lạnh lùng, khó chịu của bản thân. Cố tỏ ra thân thiện nhất, nhưng càng nhìn lại thấy điều gì đó sai sai:

“ Thư Minh, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Cất cái dáng vẻ Nho gia đi, ta biết là ngươi đang cố tỏ vẻ đúng không?!”

Lục Thư Minh khom mình, cất đi cái khí phách ban nãy, quả nhiên những thứ cố gồng cũng chỉ được một thời gian. Hắn nở một nụ cười nhẹ, nhưng đã không còn hơi hướng tiểu nhân:

“ Ta năm nay vừa tròn 16. Sư phụ luôn dạy: là kẻ nho sĩ, lưng phải thẳng, mắt phải hướng về xa xăm, phải có khí chất hơn một bậc vương giả. Nhưng ta làm không quen, rốt cuộc vẫn để Trần huynh nhìn thấu rồi…”

Hạo Dương an ủi tên này, không phải tự nhiên mà hắn lại an ủi một phần cũng bởi chủ ý muốn kết giao. Hắn nói:

“ Lục đệ à… . Không ai phải ai cũng có khí chất ngang hoặc hơn vương giả đâu, còn tùy người nữa. Ta thấy đệ như thế thật chẳng đúng cách.”

Thư Minh vui vẻ hơn, dường như cũng nhận ra hắn chấp nhận mình. Y nói:

“ Huhu… . Nếu biết trước nho gia sau này sẽ thoát khỏi hồng trần, thì ta thề sẽ không chọn tu lộ này.”

Hạo Dương khó hiểu:

“ Là sao, ta không hiểu… ”

Nói rồi tên này chắp tay tròn vo lại, vẻ mặt đờ đẫn, mơ mộng:

“ Hồng trần cũng có trong tình ái đó. Huynh chắc cũng chưa gặp Lý Uyên Thư tỷ, tỷ ấy đẹp như tiên nữ, phải gọi là tuyệt sắc giai nhân, nghiêng nước nghiêng thành. Tỷ ấy là nữ nhân trong mộng của ta, năm xưa vì đã hứa sẽ trở thành cao thủ đứng trên vạn người cho hợp gia thế mà ta đã theo tu lộ này. Hờ…(tiếng thở dài). Chỉ là…, lão sư luôn nói tu đạo là để thoát ra khỏi bóng bồng trần, nhìn thấu nhân sinh bản chất mà tay chạm trời, chân đạp đất tức thoát tục.”

Hạo Dương nhíu mày sâu, cảm thấy có điều gì đó sai sai bèn nói:

“ Sao đệ nói mà ta thấy cứ như đang nghe Phật pháp giảng dạy thế, rất giống Phật pháp. Tình ái đúng là có liên quan đến hồng trần, nhưng nếu đệ không buông thì ai dám bắt buông?”

Thư Minh nghe đến đây như sáng mắt ra, nhưng vẫn chưa đồng ý hoàn toàn mà lại rơi vào vẻ suy tư:

“ Cũng đúng…, để đệ về hỏi lại lão sư. Chưa nói hết…, Lý Uyên Thư tỷ ấy là người đêm ngày trong mộng của ta, phải nói là tuế nguyệt nhung nhớ. Đệ tu đạo cũng là vì tỷ ấy!!! Huynh nói xem, rất ngạo nghễ đúng không?!!!”

Tên này nói đến đây mà khiến cho hắn phải bật cười, lẩm bẩm:

“ “Tuế nguyệt nhung nhớ?”, lại còn “đệ tu đạo cũng vì tỷ ấy… ”. Thật buồn cười mà… ! Thư Minh, đệ yêu người ta từ bao lâu rồi?! Có chắc sẽ được đáp lại không?!”

“ Đệ thích tỷ ấy từ năm 10 tuổi. Chắc chắn chứ, tỷ ấy bây giờ không thích, sau này chắc chắn cũng sẽ thích ta. Dù sao ta cũng đã lấy danh dự của một nam tử để tuyên cáo với thiên hạ rồi?!”

Hắn cười nhạt, thầm nghĩ:

“ “Danh dự của một nam tử để tuyên cáo với thiên hạ… ?” Hư… . Buồn cười thật đấy.”

Cái suy nghĩ này làm hắn nhớ lại ngày xưa.

Thư Minh tự nhiên hỏi hắn:

“ Trần Dương, không có người con gái nào làm huynh rung động sao?”

Hắn nhớ đậm nét hơn cái năm 15 tuổi ấy nhưng lại rất thoáng qua. Hắn tự lẩm bẩm: “Rung động…” mà trong ký ức lại khiến hắn nhớ về người con gái vừa gặp mấy tuần trước. Tuy không dài nhưng đủ để hắn nhớ trong thoáng qua, rồi tan biến theo suy nghĩ. Hắn tự hỏi mà cũng tự trả lời… vì sao…

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.