ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 55
Thế cục (2)

Tôn phó đường chủ cất tiếng gọi:

“ Kiều Vân, lên đây.”

Giọng nói của một nữ nhân kiều diễm vang đến:

“ Đồ nhi lên ngay.”

Nữ nhân nghe lời gọi của sư tôn mình, liền một thân kiếm bay lên toà Đạo Quán Chủ. Nàng ta tên Vương Kiều Vân, 18 năm trước vẫn còn là đứa trẻ ăn mày sống lang thang ngoài thành Thăng Long. Rồi may mắn gặp được Tôn phó đường chủ, họ kết nghĩa sư đồ.

Tôn phó đường chủ năm ấy cũng không hề chú ý đến đứa trẻ này, chẳng qua sau mấy lần tình cờ gặp ông phát hiện ra cô có khả năng cảm thụ kiếm rất tốt. Một thân ông nuôi cô bé từ khi 7 tuổi, nếu chỉ nói là nghĩa sư đồ thì vẫn không phải phép, mà giữa họ còn có điều gì đó gắn kết hơn cả.

Nữ tử này không phải thanh cao, cốt ngọc, càng không phải tiểu thư cao sang quyền quý. Mà nàng ta lại toát ra khí chất hơn người, dù nói như thế nhưng dung mạo vẫn đẹp hơn phần nhiều so với nhiều nữ nhân trong thiên hạ. Đôi mắt toát ra phong thái u nhã là điều khó có người thứ hai.

Nàng ta đi đến gần Chu đường chủ, cách chuẩn chỉnh ba bước chân mà bái kiến:

“ Vân Nhi, bái kiến đường chủ. Từ lâu đệ tử đã nghe sư tôn nhắc nhiều đến người, nay mới được thấy ngài thực hơn lời kể.”

Chu lão đầu không bận tâm đến mấy lời mà kẻ khác nói về ông, chỉ có điều ông rất tò mò vì sao nữ đệ tử này lại được đệ đệ của mình coi trọng. Chu lão đầu dùng kiếm nhãn soi thấu Kiều Vân, thái độ của ông lập tức thay đổi khi thấy trong người nàng ta lại có Si Kiếm Ý Cảnh.

Kiếm Tu muốn đạt được những cấp bậc cao hơn trong trời đất, một là bước qua ngưỡng cửa Ngũ trọng cảnh, hai là sở hữu đại cơ duyên về kiếm đạo. Ý Cảnh kiếm đạo cũng nằm trong số ấy, kẻ có thể lĩnh ngộ ra ý cảnh riêng mình cũng là một trên vạn người, chỉ kém khi so với Mệnh Lộ Văn( chữ mệnh lộ) và nhiều thanh thánh kiếm.

Ông thấy thế bèn mở lời khen ngợi:

“ Không tồi, đệ tử này của đệ xem như hơn người. Mắt nhìn của đệ khá lắm, 23 năm cuộc đời đã đạt đến Kiếm Tu nhị trọng thập đại cảnh đỉnh phong. Một bước ngắn nữa là sẽ đột phá được Kiếm Tu tam trọng. Khá lắm, không tồi.”

Tôn phó đường chủ ra hiệu cho đệ tử, Vân Kiều nàng hiểu ý liền hành lễ:

“ Đệ tử cảm tạ đường chủ đã tán thưởng.”

Chu lão đầu chẳng phải là kẻ bủn xỉn gì, ông lấy từ trong ngực áo một bộ kiếm pháp đưa cho nữ tử này rồi nói:

“ Lần đầu gặp mặt, ta cũng không biết tặng quà gì. Kiếm Pháp Cổ Nhân ngươi chắc cũng luyện đến tam chuyển rồi. Đây là Huỳnh Long Độc Kiếm, là kiếm pháp của thủy tổ họ Vũ truyền đời sau này, ngươi có thể mang về tham ngộ.”

Kiều Vân cúi đầu nhìn qua sư phụ của mình, ông ra hiệu như bảo nàng hãy nhận lấy nó. Lúc ấy nữ tử này mới nhẹ nhàng, khuôn phép nhận lấy cuốn công pháp trên tay Chu đường chủ. Nàng cảm tạ:

“ Đệ tử xin nhận công pháp Đường chủ ban cho. Chắc chắn sau này sẽ tham ngộ thật tốt.”

Chu đường chủ xua tay nói nhẹ:

“ Được rồi! Đi đi… ”

“ Đệ tử xin phép cáo lui.”

Nói rồi ông nhìn qua đệ đệ kết nghĩa, thấy sắc mặt Tôn Thái Sơn vẫn như thế nhưng sâu trong ánh mắt lại phảng phất ưu phiền, sầu não khó tả. Ông nhận ra điều bất thường trong đó, liền hỏi:

“ Sư đệ, ngươi có chuyện gì thầm kín về đệ tử của mình sao?! Ngươi có thể giấu được cảm xúc của mình nhưng không thể giấu ta được sự phiền muộn, sầu não. Nào, nói ta nghe xem.”

Tôn phó đường chủ lúc ấy dẫn khí đến lòng bàn tay, một ý niệm kéo nguyên bộ bàn ghế ra bên ngoài hiên cửa. Cả hai lão đầu cùng ngồi xuống, chẳng biết từ đâu đã biến ra một ấm trà. Tôn phó đường chủ rót một chén trà cho sư huynh, ánh mắt lúc ấy cũng không nổi vẻ sầu não, cùng tiếng thở dài đi theo sau.

Chén trà vơi bớt đi, Tôn lão đầu mới nói:

“ Sư huynh, năm xưa đệ khi tìm thấy thiên tài luyện kiếm này, không khỏi vui mừng, hết lòng chỉ dạy. Ta cũng từng đến Văn Miếu để xin Văn Thánh một chữ mệnh lộ giúp con bé tu luyện chóng thành… ”

Nói đến đây, Tôn phó đường chủ lại càng tỏ ra sầu não hơn nữa:

“ Ta cũng biết một chữ mệnh lộ quý giá đến nhường nào, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng Văn Thánh lại nói:

“ Thời đại quật khởi, để so với trăm năm trước. Đệ tử của ngươi đúng là thiên tài trăm năm tu hành, khó kẻ xứng vào. Thời đại này, tuy trên vạn người nhưng nhiều kẻ còn hơn thế. Một tay chạm trời vẫn có thể nhưng chân trên trời lại quá sức, hai chữ mệnh lộ cũng có thể huống chi một chữ mệnh lộ. Nhưng làm thế cũng chỉ khiến đệ tử của ngươi gặp kiếp nạn sớm hơn, Si Kiếm Ý Cảnh vốn không nên can dự bởi chữ mệnh lộ, nếu không sẽ khiến thiên đảo địa nghịch.” Văn Thánh đã nói y nguyên như thế, ta cố gặng hỏi kiếp nạn đó là gì nhưng ngài bảo không thể tiết lộ. Văn Thánh có nói thêm: “ Là kiếp nạn hay cơ duyên, chỉ trong một ý nghĩ. Bảo đệ tử của ngươi, phải hiểu thấu nhân sinh.”. Đệ cũng muốn biết thêm nhưng mấy vị tiên sinh, không một ai dám gieo quẻ.”

Nói rồi Tôn phó đường chủ lại thở dài, tiếng thở dài mang theo bao nỗi suy tư và suy nghĩ. Đối diện với lời này, Chu đường chủ lại rất thản nhiên:

“ Hiểu được nhân sinh cũng chính là cái khó nhất của đời người, Văn Thánh đã nói như thế dường như chính ngài ấy cũng không thể nhìn thấy chính xác. Thật khó… ”

Cầu Thê Húc - Đền Ngọc Sơn- Hồ Gươm

Khung cảnh nơi này vẫn vậy, mây xanh nắng ấm, gió chan hoà. Cảnh vật tươi đẹp, hoà vào cái cổ kính của ngôi đền tạo nên khung cảnh thật khiến con người ta phải cảm thán. Mặt hồ Gươm vẫn như thế, trong xanh không ngừng lay chuyển, gió thổi từng gợn nước lan đến đập vào bờ. Bên dưới, nhiều đàn cá vẫn tung tăng bơi lội, mà trên cầu Thê Húc lúc ấy cũng có rất nhiều người. Nhưng ta lại chú ý đến ba nam nhân ăn vận rất đặc trưng.

Hạo Dương quay đầu nhìn, hắn lại thấy một Nam nhân xuất hiện. Sự xuất hiện của nam nhân này như phá tan sự yên tĩnh, khi chỉ thấy mặt thôi mà Thiên Tường đã rất gay gắt, sát khí từ hai kẻ toả ra vô hình xung quanh.

Thiên Tường hắn nói cái giọng mang đôi sự khinh bỉ:

“ Ồ…, Trí Trung huynh. Thật tình cờ…, không ngờ lại gặp huynh ở nơi này. Tại hạ đang đưa bằng hữu đến đền Ngọc Sơn, hôm nay huynh cũng đến đền Ngọc Sơn cầu may sao?”

Nói rồi nam nhân kia nhìn hắn, thái độ y nhìn hắn cũng không khác phần nhiều so với lúc đầu Thiên Tường gặp hắn. Hạo Dương ngay lập tức đề phòng kẻ này.

Tên này nói với Thiên Tường xong lại quay sang đối lời với hắn:

“ Hôm nay quả thực cũng có nhã hứng đôi phần.”

“ Không biết vị huynh đệ đây là… ?”

Hạo Dương hắn muốn lên tiếng đáp lại, nhưng Thiên Tường lại nhanh hơn một bước khi y chen lời hắn mà đáp lại:

“ Trí Trung huynh, xét về duyên số thì hai người cũng khá có hợp duyên. Bằng hữu của ta tên Trần Dương, dù khác đệm nhưng vẫn là họ Trần.”

Trí Trung hắn làm điệu bộ suy nghĩ sâu xa, sau lại trở nên hồ hởi mà tiến đến gần làm quen, nhưng Hạo Dương lại cảm thấy khó chịu với hành động của tên này.

“ Tại hạ họ Trần, tên Trung, đệm Trí, tức Trần Trí Trung. Là tam thiếu chủ của Trần thị sinh cư trên đất Thăng Long, không biết Trần Dương huynh đệ là từ chi nào, hay mảnh đất nào?”

Hạo Dương hành lễ, nhưng không muốn đáp lại. Hắn thấy thế cũng thôi, dù ánh mắt thoáng qua cái ganh ghét nhưng vẫn giấu trong lòng. Hắn nói:

“ Nếu Trần Dương huynh đây đã không muốn nói về thân thế, thì ta cũng không gượng ép nữa. Hôm nay gặp, xem như hữu duyên, Ta có thể tham thú cùng hai người chứ?”

Thiên Tường và Trí Trung hai kẻ này cũng chẳng ưa gì nhau, nhưng vẫn luôn giữ lại cái sĩ diện trên mặt, coi đó là lớp bảo vệ. Thiên Tường hắn không đáp lại, hơn hết hắn vẫn muốn đợi câu trả lời của Hạo Dương hơn là tự thân trả lời.

Hạo Dương nhìn quanh một lượt, trong đầu nảy sinh một ý nghĩ mơ hồ. Nhưng đối với chuyện này, hắn không thù ai, cũng chẳng ghét ai:

“ Được, dẫu sao cũng thuận đường!”

Thiên Tường hắn nghe vậy mới mở lời:

“ Vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Trần Dương huynh đã nói như vậy thì thôi. Trần thiếu, mời!”

Hạo Dương hắn vốn không thể hiểu được cái ý nghĩa thâm sâu trong câu nói ấy, chỉ thấy ánh mắt hai kẻ này đã động tâm. Sát ý toả ra từ ánh mắt cũng nồng đậm hơn rất nhiều. Trí Trung hắn thấy vậy, cũng đành thôi, một tiếng thở dài mà nói:

“ Vậy tại hạ xin đồng bước cùng Nguyễn Thiếu.”

“ Mời… !”

Hạo Dương hắn mơ hồ nhìn lại đằng sau, ánh mắt của hai nam nhân này vẫn luôn dõi theo hắn không rời một bước. Cái ánh mắt như hổ đói rình mồi, như lại hơi hướng kiểu kiểm soát kẻ khác. Hắn cũng tự đặt ra câu hỏi, rằng nơi này rốt cuộc che giấu điều gì, mà mọi thứ không biết vì sao lại xoay quanh hắn không phải tình cờ, mà giống như sắp đặt. Cái tình cờ ở đây là giống như việc hắn đã lạc vào bàn cờ nào đó, bản thân như quân cờ mặc cho kẻ khác sắp đặt.

Từ nơi hắn đứng bỗng chốc hóa thành một bàn cờ lớn, mà hắn lại đại diện cho quân “pháo trắng” đang tung hoành rảo bước trong phần cờ đen.

Đối diện bên bàn cờ, một Nho sư phong thái ung dung, dáng người quỳ ngồi. Ông ăn vận giản dị, khoác một lớp y phục trắng mà nhiều chỗ đã ngả sang nhạt. Tóc buộc nơi đỉnh đầu nhưng lại xõa xuống, không giống với với nhiều lão sự trung niên.

Cái xoã tóc hệt như thiếu niên nào đó, không khác là bao.

Kẻ đánh cờ cùng ông lại khác rất nhiều, người này cũng là Nho sư, phong thái ung dung, tự tại. Khác với người đối diện, thì ông lại thoát ra cái khí chất của một bậc đại tiền lão. Nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt như không thuộc về nơi này - Văn Thánh Hoa Lập Xuân.

Văn Thánh biểu cảm điềm tĩnh, sắc mặt nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu. Giọng nói âm trầm như cái mùi của bao năm tháng:

“ Ông nói mình đã chán nơi này?”

“ Không sai… !”. Nho sĩ đáp lại.

Văn Thánh lại đối lại:

“ Ta là Văn Thánh đời thứ chín của Văn Miếu, là người nắm giữ khí vận đã hơn sáu ngàn năm của Thăng Long thành. Văn Thánh đời trước phi thăng Đạo Giới - xây dựng bằng tín ngưỡng muôn đời, trở thành mộ Đồ thần nhỏ chốn phương xa. Mà ông lại là Trưởng Tế Văn, theo chân ta từ Đại Lý vương triều cho đến khi trấn tọa nơi đây cũng đã ngót nghét bốn ngàn năm. Lý do gì lại khiến ông muốn rời khỏi Văn Miếu?”

Nho sĩ kia thở dài:

“ Dưới đất có Âm Tào Địa Phủ, trên trời có Thiên Đình cùng ý chí Thiên Đạo. Thiên Đạo quy cổ năm xưa tan vỡ, để lại duy tia ý chí Thiên Phạt. Từ sau Phù Đổng Thiên Vương Thánh Gióng chinh phạt quân xâm lược của phương Bắc cổ, nay là Đại Lý vương triều thì chưa hề có thêm kẻ phi thăng. Cổng Vũ Môn nơi thần Táo về trời đã đóng lại đến mấy ngàn năm…”

“ Vậy ông đã mất hi vọng vào phi thăng?”

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.