ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 54
Thế cục

[ Lý phủ ]

Lý Uyên Thư ngồi trên bàn cầm bút hành văn từng nét chữ, phong thái rất nhẹ nhàng, rất ngọt. Chỉ có điều là sau lưng nàng, trên bức tường kia vẫn treo lên bài thơ của Hạo Dương. Nhiều kẻ hầu, người hạ của nàng lại thấy khó hiểu, không biết vì sao.

Nữ kiếm khách cũng là thuộc cận của Uyên Thư bước vào, nữ nhân này ăn vận đúng với việc mình hay làm - thám thính. Ngoại trừ dáng người mảnh mai vì y phục cũng khá bó sát là còn thấy được thì những sự còn lại không ai thấy được, nữ nhân tóc bó sau gáy, đôi nét để lộ bờ trán cao.

Ánh mắt vẫn rất đẹp, cho dù không thể thấy tổng thể thì ta cũng hiểu rằng nàng là một mỹ nhân. Chí ít cũng là nhan sắc hơn người. Nữ nhân này bước vào trong, hành lễ với Uyên Thư:

“ Tiểu thư, kẻ đó hôm nay vẫn đi thăm thú khắp nơi trong thành. Hôm nay cũng đã chạm mặt Trần thiếu gia của Trần thị.”

Uyên Thư tỏ ra cũng không mấy ngạc nhiên, nhưng lời nói vẫn có đôi điều:

“ Ồ… , vậy sao?!”

“ Không biết hai kẻ họ Trần gặp nhau sẽ như thế nào nhỉ?!”

Nữ tử kia lại nói:.

“ Bẩm… ”

Khi nghe hết thì Uyên Thư nàng ta có đôi phần khá là nghi ngờ, cũng không khỏi ngạc nhiên, vương chút niềm vui lẽ bằng nụ cười nhạt. Trong ánh mắt lại khẽ dao động như chìm vào suy tư nơi tâm trí.

Nữ tử kia thấy tiểu thư nhà mình vẫn treo bài thơ kia không khỏi thấy lạ, nàng ta cũng nghi ngờ một sự nào đó một hồi nhưng lại không hiểu… , được tường tận. Nữ tử thuộc cận cất tiếng hỏi tiểu thư nhà mình:

“ Tiểu thư, sao vẫn để lại bản giấy khổ thơ kia?!

“ Vậy em nghĩ nó là sự xúc phạm đúng không… ?! Lại không hiểu vì sao ta lại không đưa người thăm dò, đúng chứ… ?! Mà cuối cùng… , không hiểu vì sao ta giữ lại bức tranh dù cho nó giống như việc đang xúc phạm Lý thị, phải chứ?!”

Nữ tử thầm gật đầu.

Uyên Thư nàng ta cười nhẹ, biểu cảm khó đoán, bộ mặt nhức nhối.

“ Phải hỏi từ đâu nhỉ?!... Đúng rồi, em bây giờ là cao thủ mấy trọng?!”

“ Kiếm tu nhị trọng thập đại cảnh đỉnh phong, còn một bước cuối cùng sẽ đột phá cao thủ Tam trọng cảnh.”

Hư… .( tiếng cười nhẹ )

“ Cao thủ tam trọng được đánh giá là dễ dàng đột phá nhất, cũng được đánh giá là sơ bước để trở thành cao thủ, ba cảnh đầu gần như rất dễ để đột phá. Nhưng cho dù vậy, mỗi trọng đột phá như là vách ngăn giữa trời và biển. Trong Thăng Long thành này, ít nhất là cao thủ Tam trọng mới có tiếng nói, nếu không chúng ta cũng chỉ là những con kiến hôi không có quyền tự quyết con đường cho bản thân, hoặc hơn thế trở thành quân cờ để kẻ khác mặc nhiên định phận.”

“ Thuộc hạ đã rõ.”

Uyên Thư nàng ta nhìn về phía nữ tử kia nói tiếp:

“ Văn Miếu Quốc Tử Giám mỗi 5 năm mở cửa một lần, năm nay vừa hay lại vào chính niên khai môn. Ta chỉ không biết kẻ đó có đang nhắm đến thứ nằm trong Văn Miếu hay không?!”

“ Thuộc hạ sẽ cho người giám sát kẻ đó sát sao hơn… ”

“ Không cần… , em cũng biết. Đã ba ngày, tam đại gia tộc chưa ai động đến hắn. Một là họ cũng như chúng ta ngấm ngầm chờ đợi thời cơ, hoặc là có người biết rõ hắn ta có thực lực gì nên làm ngư ông đắc lợi.”

“ Tiểu thư nghi ngờ kẻ đó là cao thủ Tam trọng…, nhưng hắn tuổi còn ít hơn chúng ta… ”

Uyên Thư gật đầu nhè nhẹ lại nói tiếp:

“ Không sai, ta nghi ngờ kẻ đó là cao thủ Tam trọng cảnh. Em cũng thấy trên hông hắn có thứ gì rồi đó, vật bất phàm không thể ở trên kẻ bình phàm. Một là hắn có thân thế, gia tộc khủng; hai là đệ tử của lão tiền bối thực lực kinh người. Một bức thơ nét, giữ lại dẫu có sao…, biết đâu lại là một đại cơ duyên. Em hiểu ý ta chứ, Thu Điệp???”

“ Thuộc hạ đã hiểu, tiểu thư… ”

“ Được rồi, mau đi đi!”

[ Kiếm Đạo Đường ]

Kiếm Đạo Đường là một trong tam đại thế môn phái tọa lạc tại thăng Long thành. Tuy là phân nhánh nhưng vẫn lớn hơn so với 3 phân nhánh còn lại, chính môn tọa lạc trên Tân Thanh vạn lý thành.

Trước kia, chính môn tọa lạc trên đất Thăng Long nhưng sau này rời lên Tân Thanh - giáp danh với động thiên yêu thú (giàu tài nguyên tu luyện). Họ giữ lại phân nhánh nơi này cũng bởi Thăng Long là mảnh đất địa linh, cơ duyên xảo hợp khắp chốn, khí linh thiên địa khắp chốn quy về bay lên như tên gọi Thăng Long.

Đúng với cái tên Kiếm Đạo Đường, đây là môn phái chủ yếu chuyên tu cho kẻ tu luyện là Kiếm Tu và Quyền Tu. Ngoài ra thì không nhận thêm các tu lộ nào khác, duy vậy trong Kiếm Đạo Đường vẫn đủ các lão tiền nhân đủ mọi tu lộ trấn giữ.

( Đạo Quán Chủ )

Trong căn phòng trang hoàng, kiến trúc tinh xảo nhưng lại có phần hơi tối tăm. Lại nằm trong một tòa tháp ba tầng dựng đứng nơi trung tâm, đệ tử nơi này đều biết nơi này là Đạo Quán Chủ. Vì có chữ “Chủ”, không quá lạ khi đây là phòng viện của đường chủ cùng các đại lão và trưởng lão trong môn phái.

Đường chủ Chu Hải Đông đang ngày đêm tính toán, thực lực của ông ta đã chạm đến ngưỡng cửa phần tay chạm trời. Xung quanh bàn làm việc không một thứ gì khác toàn sách, sách vương vãi từ trên xuống dưới, loang lổ khắp mặt đất đất như nước, văn thư, văn tự đầy ắp treo khắp nơi từ phía. Xung quanh mấy góc phòng, mấy chồng sách xếp lên cao như núi, không chỉ sách mà cả bản giấy, mực bút cũng không có gì hơn.

Trên bàn việc, tấm da thú xưa cổ đang lơ lửng, xung quanh nó là từng gợn khí linh xưa cổ thoát ra. Ông ra tốn công mất sức mới lấy được tấm lệnh bài, bế quan nghiên cứu đã 20 năm trời chưa từng ra khỏi phòng. Ông ghi nhớ từng văn tự cổ, khi chữ khoa đẩu cũng hiểu, cũng biết. Mất đến mấy chục năm cũng chỉ để tìm ra bí mật trong tấm da thú.

Cũng vì đó mà ảnh hưởng nghiêm trọng đến khuôn trạng, khi mắt ông lồi to, quầng mắt thâm đen, vết nhăn trên mặt rõ như từng gợn sóng biển. Râu ria, tóc tai, bù xù, rối rắm như loài người kỷ hồng hoang. Nếu bàn đến sở thích, thì việc tìm hiểu về những thứ xưa cổ cũng là giống vậy, đường chủ Chu Hải Đông ông ta đam mê nghiên cứu vật cổ xưa.

Năm xưa, ông ta từng khảng khái, tuyên bố rằng trong vòng 10 năm sẽ tìm ra điều bí ẩn trong nó. Nhưng đến nay đã 20 năm, tấm da thú kia vẫn chưa hề có tiến triển gì thêm. Chu đường chủ bây giờ hoàn toàn loạn tâm, cảm giác như tâm trí như đã vắt đến kiệt quệ, chỉ là hơi thở thôi cũng rất mệt mỏi.

Ông ta nhìn vào cái đồng hồ chạy bằng đá thạch tím, tự nhủ:

“ Hai mươi năm rồi…, mảnh da thú kia rốt cuộc là sao chứ?! Ta đã mất đến mấy chục năm, thử đến trăm phương ngàn cách mà vẫn không hề có tiến triển. Rốt cuộc là sai ở đâu, hay kiến thức của ta còn quá hạn hẹp nên chưa thể nhìn thấu huyền diệu trong nó… ?”

Chu đường chủ đứng dậy, vươn vai, xoay khớp cho đỡ mệt mỏi. Cái tiếng kêu giòn tan như xoá bay sự mệt mỏi, ông lại lẩm bẩm điều gì đó rồi tự thả mình vào trầm ngâm.

“ Sắp đến năm mươi năm định kỳ rồi, không biết lần này Thăng Long sẽ xuất hiện cơ duyên xảo hợp gì đây”

Rồi ông làm phép, thoáng chốc từ một người có phần hơi bẩn thỉu, nhếch nhác hoá thành dáng vẻ uy nghi của một bậc đại tiền bối. Chu đường chủ bước ra đến bên ngoài phòng, một uy thể lan khắp Kiếm Đạo Đường đánh động tất cả.

Lập tức, toàn bộ đệ tử tông môn quy về bái kiến. Cả mấy đại lão cùng trưởng lão cũng quay về đông đủ, không thiếu một ai. Chúng người đồng thanh hành lễ cúi đầu cung kính:

“ Đường chủ hiện thế, uy cao tại thượng.”

Đối với lời thỉnh quý, Chu đường chủ sắc mặt y nguyên, không chút động tâm. Ông xua tay nói, lời nói vang khắp chốn mang theo uy áp vô hình kết thành luồng gió:

“ Được rồi.“

Rồi lần lượt chúng đệ tử rời đi, có lẽ đó là nghi thức khi ai đó trong Kiếm Đạo Đường xuất quan. Phó đường chủ là Tôn Thái Sơn, thực lực vi cường, thông thiên khó đoán. Nhưng nếu để so với Chu đường chủ thì vẫn kém hai bước, không ngắn mà lại rất dài. Họ là huynh đệ kết nghĩa, cùng lập ra Kiếm Đạo Đường.

Bùi phó đường chủ bay đến cạnh mở lời:

“ Đường chủ, lần này ngài xuất quan vừa hay sắp vào thời gian “Bán Kỷ Cơ Duyên Khởi” (50 một lần lại xuất hiện cơ duyên). Chỉ là mấy năm trước…, mọi sự đều có dấu hiệu nhưng lần này chỉ còn mấy tháng mà thế sự vẫn rất yên bình, hầu như không có gì đổi chuyển.”

Chu đường chủ cười nhạt nhìn về phía Tôn Thái Sơn, nói:

“ Từ bao giờ đệ lại giữ phép trong môn phái thế?!”

Tôn phó đường chủ chỉ cười rồi đáp lễ:

“ Sư huynh, lần này ta quản lý tông môn 20 năm. Chưa hề để xảy ra điều gì bất trắc, mấy năm nay vẫn luôn trung lập mà chĩa mũi nhọn của hai môn phái kia vào chính chúng. Ta còn tuyển chọn thêm được rất nhiều đệ tử có thiên phú, ngộ tính cao. Lát nữa sẽ dẫn huynh đi đến gặp một người.”

Chu đường chủ nghe thế mà không khỏi hoài nghi:

“ Là đệ tử nào lại khiến đệ trọng dụng như thế?!”

“ Một lát nữa huynh sẽ biết thôi.”

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.