Chương 53
Danh lam
Sáng hôm sau, Hạo Dương vẫn như thường mà dậy từ rất sớm cho dù chẳng có việc gì. Hắn muốn trả tiền cho ông chủ trọ mà ông ta nhất quyết không lấy, hắn nói đôi lời mà vẫn thế nên đành thôi.
Vẫn là khung cảnh con đường giống như sáng hôm qua, lần này hắn không muốn ăn phở nữa mà lại muốn ăn xôi cốm. Thật ra từ lâu hắn cũng biết đến món ăn này, phố Hàng Buồm cũng có nhưng lại chỉ bán vào buổi sáng, vừa hay xung quanh đường phố này lại rất nhiều quán hàng rong.
Hạo Dương tiến đến một quán nhỏ gần đó, hắn muốn mua ở đây không phải vì nơi đó có gì đặc biệt, mà là lời chào mời của người bán giống hệt như lời thơ mà hắn từng đọc.
“ Mướt xanh sắc cốm tươi non,
Dẻo thơm thức bánh ngậm tròn vị quê.
Đong đưa hương bánh rủ rê,
Thanh thao vị bánh vỗ về giác quan.
Sợi dừa thanh mát trắng ngần,
Chút giòn, chút béo ân cần gửi trao.
Nhân bùi, cốm dẻo quyện nhau,
Để bánh cốm mãi đẹp màu thời gian
( Bùi Thị Ngọc Diệp )
Ai ơi đã nghe thơ này, sao không mua cốm ăn vừa sáng nay?!”
Hắn tiến thì bà bán hàng đã niềm nở chào hắn:
“ Cậu trai trẻ, cậu muốn mua xôi Cốm xuất mấy người ăn?!”
Hạo Dương ra hiệu số một, bà bán hàng liền hiểu ngay:
“ Một phần ăn chứ gì… ? Đợi một lát, bà già này lấy ngay cho cậu.”
Hắn thầm gật đầu.
Cầm xôi Cốm nóng hổi bọc trong lá sen trên tay, hắn đã ngửi được cái mùi thơm dịu nhẹ, thanh tao của miền quê. Cái mùi hương như tinh túy ngàn năm kết thụ trong từng hương thoảng. Từng hạt xanh mơn mởn màu của lúa non, dẻo, thơm, không một hạt nào gãy rụng. Từ thớ dừa trắng được bào nhỏ rắc lên trên, với đôi hạt sen vàng tròn tô điểm. Hắn ăn miếng đầu tiên, cảm nhận được cái vị ngọt nhẹ của lúa non, cái béo ngậy của mỡ lợn, cái bùi bùi của hạt sen, cái thơm thoang thoảng của sợi dừa. Một câu rất ngon là chưa đủ để miêu tả, thứ hắn nâng trên tay đó là tinh túy của đất trời kết tinh qua đôi bàn tay khéo léo của người nấu.
Thoáng qua mà bọc xôi đã hết sạch.
Thiên Tường bước đến, trên miệng y nở một nụ cười rất tự nhiên mà nói:
“ Trần Dương huynh hôm nay lại ăn xôi Cốm ở đây sao? Chiều qua đến phố Hàng Buồm cũng có rất nhiều quà rong, chỉ tiếc là xôi cốm này chỉ bán đúng vào buổi sáng.”
Hắn quay đầu lại, cái cảm giác đề phòng thì vẫn y nguyên như thế, sự đề phòng của hắn với kẻ khác vẫn chưa bao giờ là thừa. Nhưng nếu nói về khả năng che giấu cảm xúc nhất, thì hắn cũng không kém là bao so với nhiều kẻ.
Hạo Dương vứt đi mấy lá rong, hành lễ đáp lại:
“ Sao hôm nay Thiên Tường huynh dậy sớm thế?”
“ Ta vẫn luôn dậy sớm kia mà, chẳng qua là hôm nay có nhã hứng đi dạo mấy nơi thôi. Với cả, hôm qua ta đã hứa sẽ dẫn huynh vào nội thành thăm thú nốt mấy di tích thắng cảnh mà. Ta là kẻ luôn giữ chữ tín, cũng rất trọng chữ tín.”
Hắn thì thầm gật đầu như đã nghe rõ.
Thiên Tường lại quay ra nói với bà bán hàng rong:
“ Cho một suất xôi cốm, lão bà ơi…”
“ Có ngay, có ngay đây!!!”
Thiên Tường dẫn Hạo Dương vào nội thành, hoá ra nơi này cũng chẳng có gì phân cách để phân biệt với ngoại thành cả. Một con sông bao quanh ngoài nội thành, trong xanh đến mức nhìn tận thấy đáy, dưới sông có rất nhiều loài cá, loài nào cũng có. Trên con sông là rất nhiều cây cầu dạng vòng hướng vào trong, bên ngoài cầu chỉ để một bia đá khắc mấy chữ “ Nội thành Thăng Long”. Mà rìa trong của sông lại trồng rất nhiều hoa bằng lăng, có lẽ vì không phải mùa nên hoa chưa nở.
Hắn cũng Thiên Tường bước vào bên trong nội thành, nơi này quả nhiên vắng vẻ hơn rất nhiều. Dân chúng trong này cũng không nhiều nữa, chủ yếu là mấy gia đình thương gia giàu có, hoặc là đại gia tộc, hoặc là môn phái nào đó. Khi trên một con đường mà gạch lát đã hoàn toàn trái ngược với bên kia, từng bức tường, đến từng cái đèn cũng khác xa. Nếu ngoài kia là một vẻ bình dị gần gũi, thì nơi này lại toát lên vẻ sang trọng quý phái.
Thiên Tường nói với Hạo Dương:
“Huynh có lẽ cũng nghiên cứu qua bản đồ rồi nhỉ?! Nơi này có rất nhiều danh lam thắng cảnh nhưng nổi bật vẫn là mấy nơi như: Tháp rùa- hồ Hoàn Kiếm, Đền Ngọc Sơn, Chùa Trấn Quốc, Chùa Một Cột và Ô Quan Chưởng. Riêng Văn Miếu Quốc Tử Giám nửa là danh lam thắng cảnh, nửa lại là đạo quán mà nhiều kẻ tu hành muốn đặt chân vào. Bây giờ ta đưa huynh đi thăm thú hồ Hoàn Kiếm.”
“ Vậy làm phiền Thiên Tường huynh rồi.”
…
Đứng trước hồ Hoàn Kiếm, nước trong xanh, nắng ấm, mây trắng, gió chan hòa, một khung cảnh thật đẹp.
Thiên Tường nói với hắn:
“ Trần Dương huynh, để ta kể cho huynh nghe đôi điều về lịch sử hồ Hoàn Kiếm. Trước kia, hồ có các tên gọi là hồ Lục Thủy (vì nước có màu xanh quanh năm), hồ Thủy Quân (dùng để duyệt thủy binh), hồ Tả Vọng và Hữu Vọng (trong thời Lê mạt). Và còn một câu chuyện truyền thuyết nữa, tương truyền rằng, khi anh hùng Lê Lợi khởi binh dựng cờ nghĩa, trời xanh đã ban cho một thanh kiếm thần - Thuận Thiên thánh kiếm. Thân kiếm được ngư phủ vớt lên từ lưới đánh cá, chuôi kiếm lại phát quang giữa cành cổ thụ, như định mệnh an bài. Ngài ấy dùng thanh kiếm đánh ta giặc minh, dành lại non sông, đất nước.
Đến khi thiên hạ đã định, long vị vừa đạt, một buổi sớm mai năm xưa, nhà vua ngự thuyền du ngoạn trên mặt hồ. Bỗng đâu thần quy nổi lên, khiến bậc đế vương kinh hãi rút kiếm phòng thân. Theo ý chỉ của thần quy, ngài đã trả lại thanh kiếm thần ấy. Thanh bảo kiếm từ đó chìm vào lòng hồ, không một ai tìm thấy, mà sau đó cũng vì chuyện này mà hồ đổi tên thành hồ Hoàn Kiếm( kiếm về nơi cũ ).”
Hạo Dương sao lại không biết được những chuyện này cho được, hắn cũng không hiểu vì sao Thuận Thiên Thánh Kiếm lại xuất hiện ở làng Thổ Hà, trùng hợp là hai lão đầu đó lại trông coi. Kẻ đời thì không tin thần rùa hay Huyền Quy còn tồn tại, nhưng hắn thì khác - vẫn tin rằng những sinh vật thần thoại còn tồn tại.
Nói đến đây bỗng đau thắt ngực mà ngã khụy xuống, vẻ mặt đầy đau đớn, từng đường gân trên cơ thể nổi rõ. Ngực rất đau như có gì đang kiềm ép tim hắn, hắn nhắm nghiềm mắt lại thì tâm trí tối sảng đâu đó. Một ánh mắt tràn đầy uy áp toả ra sắc vàng xưa cổ nhìn chằm chằm, cả thân thể như chịu ngàn khối đá chồng lên. Cái áp bức thân thể ấy khiến hắn phải mở mắt ra ngay lập tức.
Khi mở mắt thì mọi cảm giác cũng biến mất, chỉ có ngực là vẫn còn nhói. Ánh mắt thần thánh ấy như muốn cảnh cáo điều gì đó… . Thân thể hắn như thế mà vẫn không ngừng run rẩy, mồ hôi thấm ướt sau lưng, nhịp thở rối loạn.
Thiên Tường thấy lạ, không hiểu vì sao kẻ trước mặt y lại có biểu hiện lạ đến như vậy. Y tuy có thắc mắc nhưng đành thôi, cúi xuống mà đỡ hắn, lại hỏi han:
“ Trần Dương, huynh làm sao thế? Có chuyện gì không ổn sao?”
Hạo Dương điều chỉnh lại hài hoà nhịp thở, hắn đứng bật dậy nheo mắt nhìn về phía hồ nước. Vừa nhìn, vừa đáp lại:
“ Ta không sao, vừa rồi cũng không hiểu vì sao… . Chắc vì mệt mỏi quá!”
“ Vậy sao?!”
Hắn muốn nhờ lão Hủ thăm dò thứ bên dưới nhưng ông lại hoàn toàn không hề có phản ứng. Chính ông cũng rất sợ điều gì đó, dường như dưới hộ nước này đang ẩn chứa một thứ gì đó rất khủng bố. Mà thứ đó như đang cố cảnh cáo hắn về thanh Thuận Thiên Thánh Kiếm.
Để đánh trống lảng, Hạo Dương chỉ tay vào ngôi chùa gần đó mà nói:
“ Kia là chùa Ngọc Sơn và cầu Thê Húc nhỉ, Thiên Tường huynh?”
Y thấy hắn không hề muốn trả lời câu hỏi của mình cũng không gặng hỏi. Chỉ niềm nở đáp lại:
“ Đúng rồi, nếu Trần Dương huynh có hứng thú thì bây giờ chúng ta đến đó.”
“ Vậy làm phiền Thiên Tường huynh rồi.”
Hắn đi lên cây cầu Thê Húc đỏ tươi, với lối kiến trúc độc đáo được xây nên bởi các bậc lão tiền bối. “Ngưng tụ hào quang”, mang sức hút lung linh và rực rỡ - đó là ý nghĩa của tên cầu Thê Húc. Khi ánh bình minh lên, chiếc cầu lung linh phản chiếu dưới làn nước trong xanh của hồ, vẽ ra một bức tranh tuyệt mỹ, khiến lòng người không khỏi xao xuyến, bâng khuâng.
Thiên Tường y vừa nói gì đó nhưng hắn lại không nghe lọt tai, có lẽ cũng là hắn nói điều gì đó liên quan đến cây cầu này. Cả hai cứ thế bước vào ngôi đền Ngọc Sơn…
Từ xa xa lạc vào ánh nhìn của hắn là…
Những mái ngói cong vút của ngôi đền Ngọc Sơn cổ kính tựa như một con rồng đang vươn mình trong sương sớm. Tường đền và các cột trụ đỏ thắm hiện lên huyền ảo qua làn sương vàng mỏng, như thể đây chính là cung điện của một vị thần linh nơi hạ giới.
Từng bậc thềm đá rêu phong dẫn lối vào cổng tam quan, tựa như những nấc thang dẫn về cõi tiên. Các góc mái uốn cong vút lên trời cao, như muốn chạm tới những tầng mây bạc. Những đường nét chạm trổ tinh xảo trên các đầu đao, rồng phượng như đang sống động trong làn gió sớm mai.
Bóng đền Ngọc Sơn in xuống mặt hồ trong vắt, tạo nên một khung cảnh kỳ ảo như bước ra từ những trang sách cổ. Từ cầu Thê Húc nhìn vào, dường như đang đứng trước ngưỡng cửa của một thế giới khác - nơi tiên nhân ẩn cư, nơi phàm trần và tiên cõi giao hòa trong một khung cảnh tuyệt đẹp của đất Thăng Long ngàn năm văn hiến. Làm hắn đến nao lòng mà tràn đầy cảm xúc.
Còn chưa thực sự bước vào ngôi đền, đằng sau đã vang lên giọng nói lớn. Nghe lời này, sắc mặt Thiên Tường liền biến sắc:
“ Thiên Tường huynh, hôm nay thật có duyên. Khi ta với huynh lại đến đền Ngọc Sơn này…”
2
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
