Chương 52
Phố truyền thống, hoà huyền diệu
Hạo Dương quay đầu nhìn lại thì thấy Thiên Tường đã đứng sau hắn, hơn nữa phong thái của tên này rất ung dung, hắn cảm giác như sự xuất của kẻ này cứ như là nối tiếp, cứ sai sai ở điểm gì đó.
Hắn điều chỉnh cảm xúc, thái độ cố tỏ ra bình thường bình thường nhất có thể, hành lễ nói:
“ Thiên Tường huynh, chúng ta gặp lại rồi.”
Thiên Tường nhìn hắn rất bình thường, khoan khoái cười:
“ Vừa hay, hôm qua ta đã hứa sẽ dẫn huynh đi thăm thú nơi này. Trần Dương huynh bây giờ chắc không bận điều gì chứ?!”
Hạo Dương nhìn liếc qua tên này, không nói thì hắn cũng hiểu ẩn ý thâm sâu của kẻ này. Hắn không biết, cũng không hiểu vì sao từ khi tới nơi này lại bị nhiều tai mắt theo dõi đến vậy. Nhất cử nhất động của hắn dường như lúc nào cũng trong tầm mắt, Thiên Tường đã hỏi hắn như thế thì sao kẻ này lại không nắm được lịch trình của hắn. Quả thực nếu không phải lời của hai lão đầu kia giảng dạy thì hắn cũng đã chẳng ở nơi này lâu.
Có điều, hắn cảm nhận được rằng. Ở nơi này đúng như Uyên Thư nói, bề chìm mặt tối thì hắn vẫn chưa thể nào nhìn thấu. Cái cảm giác bất an trước khi hắn mới đến làng Thổ Hà ba năm trước cũng giống như bây giờ.
Hạo Dương hành lễ, mỉm cười:
“ Ta cũng là lần đầu đến đây, cũng chưa biết nhiều. Thiên Tường huynh đưa đi thăm thú quả là phúc phận.”
“ Haha… . Có gì đâu chứ, ta mang danh là hào môn thế gia mà có bao giờ ở trong nội thành đâu. Nay dẫn Trần Dương huynh đi thăm thú, rồi chuyện trò cũng là khoái lý.”
Từ trên mái nhà, hắn đã đánh hơi được nhiều kẻ đang theo dõi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thiên Tường đưa cho hắn một tấm địa đồ, trên có vẽ lại toàn bộ thành Thăng Long rất chi tiết từng khu vực, phân ra đều rất rõ ràng. Nơi trung tâm thành hắn đã thấy hình sao đánh dấu Văn Miếu, thầm suy nghĩ về việc có nên hỏi tên này hay không.
Ngoại thành Thăng Long chia làm tám khu tương ứng với tám con phố, từ cổng thành nhìn ra hướng Nam - thành xây theo hướng Nam. Mà nơi hắn đang nhìn thẳng vừa hay lại là hướng Nam, từ trung tâm phân được: hướng Tây Nam - phố Hàng Bông, phố Mã Mây; hướng Đông Nam - phố Hàng Đào, phố Hàng Mã; hướng Tây Bắc - phố Hàng Bạc, phố Hàng Quạt; hướng Đông Bắc - phố Hàng Buồm, phố Hàng Thiếc.
Hạo Dương nhìn một hồi mà mỏi hết cả đôi mắt, Thiên Tường cũng rất chăm chú nhìn hắn quan sát tấm bản đồ. Y thấy hắn vẫn luôn tập trung nơi mấy phố liền hỏi:
“ Trần Dương huynh, rất có hứng thú với mấy con phố nhỉ?! Nói cho huynh biết luôn, nơi tên gọi của mấy con phố đều tương ứng với làng nghề cổ truyền bao đời nay, duy chỉ phố Mã Mây là không phải làng nghề cổ truyền. Huynh cũng thấy đó, phố Mã Mây này là địa điểm lành thu hút thập khách tứ phương, đây là con phố nếu nói đúng là phố du lịch thì đúng hơn. Nói mãi cũng không hết được, để ta dẫn huynh đi thì vẫn hơn.”
“ Vậy làm phiền Thiên Tường huynh rồi, mời… !”
[ Đến chiều tối, trước Hoa Phượng trọ]
Hai kẻ khách mới chia tay, hắn đã tham quan tất cả. Nếu để tìm hiểu về lịch sử lâu đời của nơi này thì thực sự không xuể, hắn đi từ sáng sớm cho đến chiều tối mới miễn cưỡng thăm thú qua vài phần.
Thiên Tường hành lễ tạm biệt hắn:
“ Trần Dương huynh, quả thực để tìm hiểu hết nơi này thì có lẽ ít nhất cũng phải mất đến ba ngày. Mai ta sẽ đưa huynh vào nội thành thăm thú những địa danh còn lại.”
Hạo Dương tuy không biết vì sao kẻ này lại sẵn sàng bỏ ra một núi thời gian để đưa một kẻ mới quen biết đi tham quan. Nhưng hắn không tiện từ chối ngay, dù sao hắn cũng rất thích đến những nơi tâm linh, đậm nét truyền thống văn hoá.
Hắn đáp lại:
“ Thế tại hạ lại làm phiền Thiên Tường huynh rồi, hẹn mai gặp lại.”
Thiên Tường y nhìn hắn rồi nở nụ cười nhẹ nhàng, xong lại chào tạm biệt, cuối cùng mới rời đi, trên khoé miệng vẫn là nụ cười đầy ẩn ý.
Hắn bước vô Hoa Phượng trọ, ông chủ trọ lần này đích thân ra tiếp đón, hơn nữa lại rất niềm nở. Tuy hắn không biết vì sao, nhưng chính đêm qua Uyên Thư tiểu thư đến nơi này mà hôm nay đã kéo rất nhiều khách ghé thăm, dẫu sao nàng ta vẫn là đại mỹ nhân trong thành.
Ông chủ liền nói:
“ Trần Dương công tử, ngài lại ghé thăm. Người đâu?!!! Mau chuẩn bị phòng cho công tử!!!”
“ Vâng!!!”
Ngồi trong phòng mà hắn nhớ lại buổi sáng nay…
Hắn tâm đắc nhất là khi nhìn thấy dòng chữ: Phố cổ Hà Nội - Nơi thời gian ngừng trôi…
Mỗi con phố đều là tinh hoa hội tụ, đều là trời với đất không khác bao là tinh hoa thiên địa
Khi Thiên nhất - Khởi nguyên của Phố Cổ. Thiên Tường nói với hắn:
“ Trong thư tịch cổ của tiền nhân có ghi lại, vào những năm Lý Thái Tổ dời đô về Thăng Long, nơi đây vốn là vùng đất địa linh nhân kiệt. Khi rồng vàng bay về phương Bắc, quanh khu vực hồ Lục Thủy (nay là Hoàn Kiếm), ba mươi sáu phường phố dần hình thành như những mạch đất thiêng hội tụ. Mà trong đó, bảy con phố này được xem như bảy ngôi sao trong thiên địa, mỗi nơi ẩn chứa một khí vận riêng. Duy chỉ điều đó thôi cũng đã thu hút nhiều kỳ tài tu luyện ghé chân.”
Khí ấy, Hạo Dương gật đầu như đã hiểu ra. Trong cuốn sách mà hắn đọc, nơi này không tuyệt diệu đến thế, mà chỉ có đi, có nhìn rồi mới có thể hiểu hết được.
Thiên Tường lại nói:
“ Thiên nhị - Hàng Bông, Nơi mây trời Hạ Giới
Khí Vận Địa Linh chảy trong đất mẹ…
Tương truyền, nơi đây từng là chốn tiên cảnh, nơi những áng mây trời lạc bước rơi xuống trần gian. Khi hoàng thành Thăng Long được lập, những nghệ nhân đầu tiên đã tụ về đây, dùng phép thuật điêu luyện biến những sợi bông trắng muốt thành chăn đệm ấm áp.
Kiến Trúc Thiên Công tùy pháp non sơn…
Mà dọc hai bên phố là những ngôi nhà ống cổ kính, cao ba đến bốn tầng, mỗi tầng không quá hai thước rưỡi. Mái ngói âm dương xếp lớp như vảy rồng, đã ngả màu rêu phong theo thời gian. Cổng vòm cuốn hình vành trăng khuyết, điểm xuyết những hoa văn tinh xảo được chạm khắc từ thời quá khứ.
Khung Cảnh Thần Tiên kết tinh trong non nước…
Mỗi sớm mai, khi sương sớm còn phảng phất, những người thợ già với đôi tay kỳ diệu bắt đầu công việc. Họ nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi bông, như những đạo sĩ đang tu luyện công pháp. Tiếng máy may văng vẳng như khúc nhạc thiên cung, hòa quyện với mùi hương của vải mới. Trần Dương huynh có thể thấy, những lão nhân đó tuyệt đối không phải là người tầm thường.”
Thiên Tường đưa hắn đến con phố thứ ba, hắn nói:
“ Thiên tam - Hàng Bạc, Kho báu ngàn măm
Nguồn Cội Thần Kỳ lưu danh vượt thời…
Tương truyền vào thời Lý - Trần, một vị tiền nhân đã truyền lại bí kíp luyện kim cho cư dân nơi đây. Từ đó, phố Hàng Bạc trở thành thánh địa của nghề kim hoàn, nơi vàng bạc được tôi luyện thành những tuyệt phẩm trần gian.”
Lưu vào ánh nhìn của Hạo Dương là những căn nhà hai tầng mang đậm dấu ấn kiến trúc phương Tây- Á đông. Tầng một là không gian trưng bày, với những chiếc tủ bằng gỗ lim đen bóng. Tầng hai là nơi thợ thủ công ngồi tạo tác, với những cửa sổ chớp gỗ điêu khắc tinh vi. Trên các bức tường gạch đỏ rêu phong còn lưu dấu những hoa văn cổ từ ngàn xưa thế kỷ. Từng trang sức bạc vàng lóng lánh treo trên, mà người dân ai cũng có dấu ấn nơi này trên người…
Con phố thứ tư xuất hiện, phố Hàng Đào. Thiên Tường vẫn như vậy, hắn nói:
“ Thiên tứ - Hàng Đào, Gấm vóc thiên đường
Nguồn Gốc Huyền Bí lưu lại nơi sách cổ.
Tương truyền, những tấm lụa đầu tiên được dệt từ tơ của con tằm thần, được nuôi bằng lá dâu trồng trong vườn ngự uyển. Màu sắc của vải nơi đây được nhuộm từ những loài hoa quý hiếm, tạo nên những sắc thái không thể tìm thấy ở nơi khác. Những bộ giao lĩnh mà người dân mặc ở nơi này, phần lớn xuất phát từ đây.
Kiến Trúc Song Lập: Phố Hàng Đào nổi bật với kiến trúc nhà "hai mặt tiền" độc đáo. Mặt tiền phía trước là cửa hiệu bán vải, với những cửa gỗ lớn trưng bày hàng hóa. Mặt sau thông ra phố Hàng Ngang, tạo thành một mạch tuần hoàn khí của phố cổ. Những tấm vải được treo lên cao, tung bay trong gió như những dải mây ngũ sắc. Tiếng người mặc cả, tiếng cười nói hòa quyện tạo nên khúc nhạc của phố thị ngàn năm.”
Hắn đến đây cũng rất lười nhớ lại câu chuyện đó xảy ra như thế nào, nhưng trong tâm trí vẫn lưu dấu rất nhiều.
Thiên Ngũ - Hàng Mã, Cầu nối âm dương
Cội Nguồn Huyền Bí: Tương truyền, đây chính là nơi cổng nối giữa dương gian và âm phủ được mở ra vào những đêm rằm. Những món đồ vàng mã được tạo ra từ đây mang theo nguyện ước của người trần gian đến với thế giới bên kia.
Kiến Trúc Đa Nguyên: Những căn nhà trên phố Hàng Mã mang dáng vẻ của cả ba thời kỳ: kiến trúc truyền thống Việt Nam với mái ngói đao cong vút, kiến trúc phương Tây với những ô cửa sổ vòm cao, và kiến trúc hiện đại với những mặt tiền rộng để trưng bày hàng hóa.
Bốn Mùa Huyền Ảo: Xuân về, phố ngập tràn sắc đỏ của đèn lồng và câu đối. Hạ đến, những chiếc quạt giấy và nón lá như những vầng trăng nhỏ. Thu sang, đèn ông sao và đồ chơi trung thu biến phố thành chợ tiên. Đông về, những món đồ trang trí Giáng sinh lấp lánh như sao trời
Thiên Lục - Hàng Quạt, Nơi gió trời lưu dấu
Huyền Thoại Khai Phố: Tương truyền, một vị đạo gia đã dạy cho người dân nơi đây cách làm quạt từ những chiếc lông ngỗng tiên. Những chiếc quạt này có thể gọi gió từ tứ phương tám hướng, mang theo hơi mát của chốn bồng lai.
Kiến Trúc Thiên Nhiên: Những ngôi nhà trên phố được xây theo phong thủy đặc biệt, cửa chính luôn đối diện với cửa sau để đón nhận "khí trời". Mái hiên được thiết kế với độ nghiêng đặc biệt, tạo nên những luồng gió tự nhiên quanh năm.
Nghệ Thuật Thần Kỳ: Mỗi chiếc quạt là một tác phẩm nghệ thuật, được vẽ bằng mực tàu và phẩm màu thiên nhiên. Những bức tranh trên quạt như có phép thuật, khi mở ra là cả một bức họa sơn thủy hữu tình, khi khép lại chỉ còn một đường nét thanh tao.
Thiên Thất - Hàng Buồm, Thiên đường mỹ vị. Cho đến bây giờ mà hắn vẫn nhớ như nguyên từng mùi vị, miếng ăn ấy.
Nguồn Gốc Thần Kỳ: Tương truyền, những công thức làm bánh kẹo đầu tiên được truyền từ những vị tiên nữ xuống trần. Mỗi món bánh đều ẩn chứa một bí quyết riêng, được các gia đình lưu giữ như bảo vật qua nhiều đời mà phát huy.
Kiến Trúc Ngũ Hành: Những căn nhà được xây theo nguyên lý ngũ hành, với năm tầng không gian khác nhau: Tầng một: Nơi bán hàng, tượng trưng cho hành Thổ; Tầng hai: Nơi làm bánh, tượng trưng cho hành Hỏa; Tầng ba: Nơi bảo quản nguyên liệu, tượng trưng cho hành Kim; Tầng bốn: Nơi phơi bánh, tượng trưng cho hành Mộc; Tầng thượng: Nơi đón gió trời, tượng trưng cho hành Thủy.
Hương Vị Thiên Thai: Mỗi mùa, phố lại mang một hương vị khác nhau: Xuân có mứt tết thanh tao; Hạ có bánh đậu xanh mát lịm; Thu có bánh trung thu huyền diệu; Đông có kẹo gừng ấm nồng.
Thiên Bát - Hàng Thiếc, Nơi kim loại hóa rồng
Truyền Thuyết Luyện Kim: Tương truyền, nghề thiếc ở đây bắt nguồn từ một vị đạo sĩ phương Bắc, người đã truyền lại bí kíp "Ngũ Kim Đại Pháp" - phép biến hóa kim loại thành vật dụng tinh xảo.
Kiến Trúc Lò Rèn: Mỗi căn nhà là một lò rèn cổ, với cấu trúc đặc biệt: “Tiền điện: Nơi trưng bày sản phẩm; Trung điện: Không gian luyện kim; Hậu điện: Nơi cất giữ bí kíp nghề.”
Trên các bức tường còn lưu dấu những công thức luyện kim cổ xưa, được khắc bằng chữ Nôm vang bóng mãi một thời.
Hắn nhớ lại mà chợp mắt lúc nào cũng không hay, chắc có lẽ đêm qua chẳng chợp mắt nổi một phút.
3
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
