Chương 198
Kẻ
Căn phòng lúc này im lặng đến mức đáng sợ. Từng ánh mắt sắc lạnh đổ dồn vào Băng Tử Huyên, người được chọn với mã số 1763.
Giọng nói lạnh lùng từ hệ thống vang lên thêm một lần nữa, từng chữ như kim châm vào tâm trí của tất cả:
“Người chơi 1763 – nhiệm vụ của ngươi là chỉ ra toàn bộ 6 kẻ giả danh còn lại. Chỉ cần sai một, toàn bộ sẽ thất bại. Thời gian giới hạn: 45 phút.”
Căng thẳng lập tức trùm lên căn phòng, nặng nề như tấm màn đen khổng lồ phủ kín tất cả.
Băng Tử Huyên hít một hơi thật sâu, nhưng áp lực từ ánh mắt của 11 người còn lại khiến hắn cảm thấy như có một tảng đá đang đè nặng trên vai. Cô gái đồng minh bên cạnh hắn khẽ kéo tay áo hắn, giọng nói đầy lo lắng:
“Như này thì quá khó rồi! Phải chỉ ra đúng toàn bộ sao? Không có chút sai sót nào? Đây chẳng khác nào ép chết chúng ta cả! Họ muốn chúng ta không còn đường sống sao?”
Băng Tử Huyên siết chặt nắm đấm, ánh mắt hắn thoáng lóe lên sự bất mãn. Đúng vậy, trò chơi này không phải thử thách, mà là một cái bẫy chết người. Hắn biết rõ kẻ giả danh đã chiếm ưu thế áp đảo so với người thật. Không chỉ vì chúng có thể nhìn thấy trong bóng tối, mà còn bởi áp lực tâm lý của trò chơi càng khiến người thật dễ mắc sai lầm.
“Nhưng sai thì sao?” Hắn thầm nghĩ. Sai đồng nghĩa với cái chết, không chỉ của riêng hắn mà của cả 5 người thật còn lại.
Giọng nói cương nghị của bà lão lực điền cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:
“1763 – thời gian không có nhiều. Cậu hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Ta và cậu đang ở chung một con thuyền, nếu cậu trả lời sai, bà già này cũng phải đi theo cậu đấy.”
Giọng nói ấy không hề có sự run sợ, mà ngược lại, đầy quyết tâm và tin tưởng. Điều này khiến Băng Tử Huyên khẽ động tâm.
Bà lão quay sang nhìn những người còn lại, ánh mắt của bà như lưỡi dao sắc bén quét qua từng khuôn mặt. Một số tù nhân không dám nhìn thẳng vào bà, thậm chí còn quay mặt đi để tránh ánh mắt ấy. Cảm giác uy nghi từ bà lão khiến không ít người toát mồ hôi lạnh, ngay cả kẻ giả danh cũng không dám khinh thường.
Ánh mắt sắc lạnh của Băng Tử Huyên dừng lại ở nữ tù nhân tóc đỏ – người đang đứng gần góc bên trái, lưng dựa nhẹ vào ghế. Cô ta tỏ vẻ bình thản, nhưng trong ánh mắt vẫn thoáng lên một tia bất an khi chạm phải cái nhìn của hắn. Hắn đã nghi ngờ cô ta từ lâu, nhưng những sự kiện trong màn tối vừa rồi đã giúp hắn củng cố phán đoán.
Băng Tử Huyên chậm rãi đưa tay, chỉ thẳng vào nữ tù nhân tóc đỏ mang số hiệu 1023. Giọng nói của hắn không lớn, nhưng tràn đầy sự chắc chắn và sắc bén, vang lên như một nhát dao chém đứt sự im lặng:
"1023 – cô có thể đánh lừa được bọn họ, nhưng với tôi thì vẫn chưa có tuổi đâu. Cô đã sơ hở quá nhiều rồi."
Cô gái tóc đỏ nghe vậy thì nở một nụ cười lạnh, nửa như chế nhạo, nửa như thách thức. Cô ta nhún vai, ánh mắt lóe lên vẻ đe dọa rõ rệt:
"Vậy sao? Anh nghĩ tôi là kẻ giả danh? Tốt thôi, cứ chỉ điểm tôi đi. Nhưng nhớ lấy, trước anh cũng có ba kẻ làm gương rồi đấy. Chọn sai người lần này, thì không chỉ tôi mà cả anh cũng sẽ phải trả giá đắt. Tôi đã nói trước, đừng trách bản thân vì không nghe lời cảnh báo của tôi."
Giọng điệu đầy tự tin và cười cợt của cô ta làm bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Bà lão lực điền, người đứng gần đó, nhíu mày. Ánh mắt sắc sảo của bà ta quét qua nữ tù nhân tóc đỏ trước khi quay lại nhìn Băng Tử Huyên. Bà lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền:
"1763, ý cậu là... cô ta là kẻ giả danh mới được chọn sao? Làm sao cậu chắc chắn đến vậy? Hay cậu đang đưa tất cả chúng ta vào con đường chết?"
Băng Tử Huyên không vội vàng trả lời. Hắn xoay người, đối diện với cả nhóm, ánh mắt quét qua từng người, rồi cuối cùng dừng lại ở bà lão. Giọng nói của hắn bình tĩnh nhưng chứa đầy sự sắc bén:
"Không phải tôi chắc chắn – mà là cô ta đã tự để lộ. Hãy nhớ lại số tù nhân của cô ta: 1023. Nhưng trước khi vào phòng này, tôi đã quan sát rất kỹ – số của cô ta không phải là 1023, mà là 1027. Và 1023 là một trong bốn người đã chết ở vòng đầu tiên. Nếu ai không chú ý từ đầu lúc vào đây, rất dễ bị đánh lừa."
Lời nói của Băng Tử Huyên như một tiếng sét nổ vang trong đầu tất cả những người còn lại. Bà lão lực điền mở to mắt, ngẫm nghĩ lại và nhận ra lời hắn nói hoàn toàn hợp lý.
Cô gái tóc đỏ nghe xong thì ánh mắt thoáng lên vẻ dao động, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ điềm tĩnh. Cô ta bật cười khẽ.
"Lý luận của anh cũng không tệ, nhưng chỉ dựa vào chuyện này mà nghi tôi là kẻ giả danh thì quá mơ hồ đấy, 1763. Anh chắc chắn với lựa chọn của mình chưa? Anh có dám cược mạng sống của tất cả mọi người vào tôi không?"
Không gian trong căn phòng như đóng băng khi Băng Tử Huyên cất lời, giọng hắn lạnh lẽo như dao cắt:
"Vậy, thử hỏi... vết máu ở khóe miệng kia là sao?"
Câu hỏi vang lên, như một lưỡi kiếm sắc bén cắm thẳng vào bầu không khí đang căng thẳng. Tất cả ánh mắt trong căn phòng đều hướng về phía cô tù nhân tóc đỏ mà hắn đang chỉ đích danh. Cô ta, người vừa lúc nãy còn tỏ ra tự tin và ngạo nghễ, thoáng sững lại nhưng rất nhanh, nở nụ cười lạnh:
"Nếu vậy, anh thử nhìn xem—ở đây có ai không bị thương? Nếu nói những người bị thương là kẻ giả danh, thì chẳng phải anh vừa khẳng định gần hết người trong phòng đều là vậy sao?"
Lời cô ta vang lên đầy thách thức, đôi mắt như muốn xoáy sâu vào Băng Tử Huyên để tìm kiếm sơ hở. Nhưng hắn không để bản thân bị dao động, ánh mắt sắc lạnh của hắn chiếu thẳng vào cô, ngữ khí càng thêm chắc chắn:
"Cô nên nhớ... nội thương này chỉ có duy nhất kẻ bị tôi đá thẳng bụng lúc trước mới có. Những người khác đều là ngoại thương do giao đấu hoặc va chạm trong hỗn chiến, không ai bị nội thương cả. Cô giải thích điều đó ra sao?"
Không khí trong căn phòng càng trở nên ngột ngạt hơn. Những người còn lại đều im lặng, như bị nhấn chìm trong căng thẳng. Cô gái vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khóe môi hơi giật giật, một dấu hiệu của sự dao động.
Băng Tử Huyên nhấn thêm một đòn:
"Nếu vẫn còn muốn cứng miệng, thì phiền cô hãy vén bụng áo lên đi. Cú đá của tôi tuy không dùng hết sức, nhưng ít nhất cũng để lại một dấu vết trên bụng cô—một kỷ niệm nho nhỏ cho lần chúng ta 'gặp gỡ'."
Câu nói này như đâm thẳng vào sự bình tĩnh giả tạo của cô ta. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt xen lẫn ngờ vực và tò mò. Cô gái thoáng chấn động, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ tự nhiên. Cô mỉm cười, nụ cười không còn vẻ ngạo mạn mà thay vào đó là một chút cay đắng.
"Được lắm," cô ta chậm rãi nói, giọng điệu giờ đây đã mất đi vẻ sắc bén, "Anh quả thật rất thông minh. Đúng, tôi chính là kẻ giả danh. Thậm chí, tôi còn là kẻ tấn công anh lúc đầu. Nhưng anh nghĩ vậy là xong sao?"
Đôi mắt cô lóe lên một tia lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp nhưng đầy thách thức:
"Chỉ tìm ra được mình tôi thì có ích gì? Đừng quên, luật chơi buộc anh phải chỉ ra toàn bộ sáu kẻ giả danh. Cho dù lần này anh may mắn đoán đúng tôi, thì lần sau, tôi đảm bảo, anh sẽ không còn cơ hội nữa."
Lời cô vừa dứt, cô ta đột ngột xoay người, bước đến màn hình điều khiển trước mặt. Trong ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người, cô đưa tay chạm vào nút xác nhận thân phận. Hệ thống ngay lập tức phát ra âm thanh lạnh lẽo:
"Tù nhân số 1027 xác nhận là kẻ giả danh."
Băng Tử Huyên nhếch môi cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh quét qua những người đứng trước mặt. Giọng hắn trầm ổn nhưng đầy thách thức:
"Tù nhân 1027," Băng Tử Huyên chậm rãi cất lời, giọng điệu lạnh lùng nhưng không giấu được sự chế nhạo, "Cô có vẻ quá tự tin rồi đấy. Như cô nói, tôi thực sự không có phần thắng lớn trong việc đoán hết ra tất cả các ngươi. Nhưng… ai nói rằng tôi cần phải đoán?"
Hắn nhếch môi, một nụ cười khẽ nhưng đầy ẩn ý hiện lên trên khuôn mặt. Chỉ tay về phía hai kẻ kia, giọng nói của hắn vang lên mạnh mẽ:
"Hai người các ngươi, tù nhân 3245 và 5678. Hai đại thương vừa rồi, có vẻ vẫn còn làm khó các ngươi, đúng chứ? Một kẻ đau bụng đến mức đứng không thẳng, một kẻ tay phải như muốn rụng. Thật buồn cười khi nghĩ rằng mình có thể che giấu những thứ hiển nhiên như vậy trước mặt ta."
Hai tên bị chỉ điểm ngay lập tức sững người, mặt cắt không còn giọt máu. Kẻ ôm bụng khẽ nhích lùi lại, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Trong khi đó, tên bị thương ở tay cố nắm chặt bàn tay phải của mình, nhưng cơn đau nhói buộc hắn phải thả lỏng ngay lập tức. Những ánh mắt đầy tuyệt vọng hiện rõ, bọn chúng biết không còn cách nào để trốn tránh.
Băng Tử Huyên không dừng lại, hắn bước tiếp, ánh mắt như một con thú săn mồi đang tìm kiếm con mồi yếu nhất. Hắn dừng lại trước một tên với hai cánh tay máu khô loang lổ trên lớp vải. Hắn ta cúi gằm mặt, hơi thở ngắt quãng, trông chẳng khác nào một kẻ đang chờ tuyên án.
"Và ngươi," giọng hắn chậm rãi nhưng mang theo sức nặng như đè lên từng hơi thở của tên tù nhân. "Cú đấm của lão bà bà đây khiến ngươi đau đến mức này à? Chắc hẳn không dễ chịu gì đâu. Với cánh tay như vậy, ngươi nghĩ mình còn cơ hội sao? Hay ngươi định giả vờ đáng thương để che mắt ta? Nếu vậy thì…" Hắn khẽ cười nhạt, "…ngươi thật sự đã chọn nhầm người rồi."
Tên tù nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt run rẩy đầy hoảng loạn. Hắn ta không nói được lời nào, cổ họng khô khốc như bị nghẹn lại. Trong khoảnh khắc ấy, sự im lặng trong căn phòng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
"Còn hai người nữa," hắn chậm rãi lên tiếng, đôi môi nhếch lên một nụ cười khó đoán, "quả thực là tôi không đoán ra. Nhưng vậy thì đã sao? Luật chơi đâu cấm có sự trợ giúp, đúng không, tù nhân 1027?"
Ánh mắt hắn dừng lại ở cô gái đang đứng cách đó không xa, tù nhân 1027. Cô ta nhíu mày, vẻ mặt khó chịu hiện rõ khi bị hắn nhắc tên, nhưng không dám đáp lại. Băng Tử Huyên không cho cô cơ hội để phản ứng, hắn tiếp tục bước về phía trước, đôi mắt giờ đã chuyển sang nhìn về phía một người khác – tù nhân 1058.
"Còn cô," hắn nói, ánh nhìn sắc bén như xuyên thấu mọi bí mật, "có lẽ lần chỉ điểm của tôi với bốn người kia đã là quá thừa với cô rồi, đúng không?"
Tù nhân 1058 đứng yên, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lóe lên tia tinh quái. Dáng vẻ bình tĩnh của cô như thừa nhận tất cả, chẳng hề lo sợ trước lời lẽ của Băng Tử Huyên.
Hắn nhớ lại cảnh tượng trước khi trò chơi bắt đầu. Tù nhân 1058, với đôi bàn tay nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, đã sử dụng một thủ thuật kín đáo – rắc một loại bụi đá đặc biệt lên người tất cả những người có mặt. Đó là một loại bụi đá phát quang nhẹ trong bóng tối, rất khó để phát hiện bằng mắt thường.
Nếu không có thị lực xuất sắc và quan sát kỹ lưỡng, chẳng ai nhận ra được điều này. Nhưng với năng lực điều khiển đá của mình, tù nhân 1058 có thể dễ dàng nhận biết vị trí và dấu hiệu của từng người. Trong màn đêm tối đen khi trò chơi bắt đầu, cô ta đã âm thầm ghi nhớ toàn bộ những kẻ giả danh.
Không hề che giấu nữa, tù nhân 1058 khẽ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên.
"Tù nhân 1763," cô nói, giọng điệu pha chút giễu cợt, "đúng là vẫn không thể qua mặt được anh mà."
Dứt lời, cô giơ tay lên, những ngón tay mảnh khảnh khẽ cử động. Một luồng ánh sáng nhè nhẹ lóe lên, và những hạt bụi đá trên người của mười một người trong phòng như được triệu hồi, bay lên không trung rồi tụ lại trong lòng bàn tay cô. Cảnh tượng ấy khiến tất cả những người có mặt không khỏi ngỡ ngàng. Ai nấy đều trợn tròn mắt, không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến.
"Luật chơi," cô tiếp lời, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sự mỉa mai, "chỉ nói rằng không được sử dụng ánh sáng khi màn đêm bắt đầu. Cũng đâu có nói rằng không được chuẩn bị trước đó, đúng không?"
Câu nói của cô như một lời tuyên bố thắng lợi đầy kiêu ngạo, khiến không ít người cảm thấy nghẹn lời. Sự khéo léo và mưu mẹo của cô đã vượt xa những gì họ tưởng tượng, và điều này càng làm tăng thêm sự ngột ngạt trong căn phòng.
Lão bà lực điền, người nãy giờ quan sát mọi chuyện, không khỏi bật cười lớn. Giọng cười sang sảng của bà vang vọng khắp căn phòng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
"Cô bé này! Được! Được lắm!" Bà vỗ tay, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú. "Lần này để ta xem, những con chuột này còn có thể sống sót ra sao!"
Lời nói của lão bà như một đòn giáng mạnh vào lòng tự tôn của những kẻ giả danh. Trong khi đó, tù nhân 1058 chỉ đứng đó, đôi mắt lấp lánh ánh sáng đầy tự tin, như thể cô đã nắm toàn bộ thế cờ trong tay.
Băng Tử Huyên nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên. Dù không nói lời nào, ánh mắt của hắn dường như thầm công nhận tài trí của cô gái này. Trò chơi vẫn còn tiếp diễn, nhưng rõ ràng, thế cục giờ đây đã hoàn toàn nghiêng về phía họ.
Không khí trong phòng đột ngột thay đổi, như thể bị kéo căng đến mức không thể chịu đựng thêm được. Băng Tử Huyên, sau khi thu thập đầy đủ thông tin về sáu kẻ giả danh, bước thẳng tới màn hình lớn trước mặt. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của hắn, đôi mắt hẹp lại đầy sát khí. Hắn giơ tay lên, chuẩn bị kết thúc số phận của sáu kẻ đã bị vạch trần.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc tay hắn sắp chạm vào màn hình, một luồng ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong ánh mắt của tù nhân 1027. Trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, thân hình cô ta chớp động, như hòa tan vào không gian và biến mất ngay tại chỗ.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau Băng Tử Huyên:
"Muốn giết chúng ta ư, 1763? Ngươi… vẫn chưa đủ bản lĩnh đâu!"
Ngay lập tức, cô ta xuất hiện bên cạnh hắn, trong tay là một bộ móng vuốt sắc bén như lưỡi dao, ánh lên tia sáng lạnh lẽo chết chóc. Không chần chừ, cô ta vung tay chém ngang qua đầu hắn với tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó lòng theo kịp.
Băng Tử Huyên, vốn luôn cảnh giác, lập tức phản xạ. Hắn nghiêng người né sang một bên, nhưng vẫn không hoàn toàn tránh được đòn tấn công. Một phần tóc mái của hắn bị cắt phăng, rơi lả tả xuống sàn. Hơi lạnh từ móng vuốt sượt qua gương mặt hắn, để lại một cảm giác nguy hiểm khó quên.
Đôi mắt Băng Tử Huyên tối sầm lại, ánh lên sự sắc lạnh và giận dữ. "Tiện nhân đánh nén!" hắn nói khẽ, giọng nói đầy vẻ mỉa mai.
Không để cô ta có cơ hội tấn công lần nữa, Băng Tử Huyên rút đoản đao từ bên hông ra, ánh thép lóe lên trong không gian mờ tối. Hắn vung đao với tốc độ kinh hoàng, từng đường chém sắc bén và chính xác như muốn đoạt mạng đối phương ngay lập tức.
Tù nhân 1027 không hề tỏ ra yếu thế, cô ta bật người lộn ngược ra sau, né từng nhát đao trong gang tấc. Khi cô ta đáp xuống đất, những kẻ giả danh còn lại – năm người – đã nhanh chóng tập hợp lại phía sau cô ta, tạo thành một hàng vững chắc.
Lúc này, cả căn phòng chia thành hai phe rõ rệt. Một bên là Băng Tử Huyên, với lão bà lực điền đứng bên cạnh, cô giá đồng minh, tù nhân ria mép, tù nhân 1058, và 1698 ánh mắt đầy kinh nghiệm và sắc sảo. Bên kia là sáu kẻ giả danh, dẫn đầu bởi 1027, ánh mắt cô ta kiên định và tràn đầy thách thức.
Cô ta nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, giọng nói lạnh băng vang lên:
"Lần này, không phải các ngươi chết thì bọn ta chết."
Không khí càng thêm ngột ngạt. Lão bà lực điền, đứng cạnh Băng Tử Huyên, đưa mắt nhìn hắn. Bà ta cất tiếng, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa đầy khiêu khích:
"Những kẻ này không đơn giản đâu. Ngươi cũng nên mang thứ 'đồ chơi' kia của ngươi ra đi, 1764."
Băng Tử Huyên liếc nhìn bà ta, ánh mắt thoáng qua sự hiểu ý, không nói gì, nhưng cũng không có ý định che giấu thêm nữa. Tay phải của hắn vung lên, và từ trong Linh Hư Hoàn.
Khi chiếc vòng được kích hoạt, một làn sương đen kịt bốc lên, lan tỏa khắp căn phòng. Cùng với nó, từ trong làn sương xuất hiện một thực thể hắc khí bao quanh.
Cuộc chiến thực sự là không thể tránh khỏi....
Một lúc sau cuộc chiến
Khói bụi trong căn phòng cuối cùng cũng dần tan, để lại khung cảnh thê lương đầy máu me và hỗn độn. Những kẻ giả danh đã nằm bất động trên nền nhà lạnh lẽo, không còn bất kỳ sự kháng cự nào. Nhóm của Băng Tử Huyên đã giành chiến thắng, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.
Tù nhân ria mép – giờ nằm bất động trong vũng máu. Đôi mắt hắn mở to nhưng đã mất đi ánh sáng, trông như vẫn còn tiếc nuối điều gì chưa thể hoàn thành. Cách đó không xa, tù nhân 1689, người từng chiến đấu quyết liệt nhất, cũng không qua khỏi. Cơ thể của anh ta bị thương nặng bởi một đòn tấn công bất ngờ, giờ chỉ còn là một cái xác lạnh giá.
Băng Tử Huyên đứng đó, lặng lẽ nhìn hai đồng đội ngã xuống. Hắn không biểu lộ cảm xúc.
Phía bên kia, cô gái đồng minh của hắn – ngồi tựa vào tường, gương mặt tái nhợt vì kiệt sức. Cô may mắn sống sót, và phần lớn là nhờ vào sự bảo vệ của Băng Tử Huyên. Trong những giây phút nguy hiểm nhất, hắn luôn đứng chắn trước cô, không để bất kỳ đòn tấn công nào chạm tới.
Cô ngước lên nhìn hắn, đôi mắt lộ rõ sự cảm kích lẫn đau lòng. "Cảm ơn anh…" cô nói, giọng khẽ run.
Băng Tử Huyên không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng ngay sau đó, cơ thể hắn khẽ chấn động, một cơn ho dữ dội bất ngờ ập tới. Hắn che miệng lại, và khi bỏ tay xuống, những vệt máu đỏ sẫm đã nhuộm đầy lòng bàn tay.
Sử dụng Thi Quỷ không phải là điều dễ dàng, nhất là khi phải điều khiển nó trong thời gian dài và với sức mạnh vượt ngưỡng như vậy. Những viên đan dược hắn đã uống trước đó để gia tăng linh lực giờ đây đang bạo ngược lại cơ thể hắn, khiến từng thớ cơ trong người như bị thiêu đốt.
Lão bà lực điền bước tới, chống gậy nhìn hắn với ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa có chút lo lắng. "Thằng nhóc, ngươi phải biết giới hạn của mình chứ. Còn sống được tới đây đã là may mắn lắm rồi, đừng tự hủy hoại bản thân."
Băng Tử Huyên lau vệt máu trên miệng, đáp lại bằng một nụ cười nhạt nhòa. "Ta biết mình đang làm gì. Nhưng bà cũng hiểu mà… sau trận này, phía trước còn khó khăn hơn rất nhiều."
Lão bà không nói thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đi, nhưng rõ ràng trong mắt bà vẫn thấp thoáng sự tán thưởng dành cho hắn.
Lúc này, tiếng cơ khí chầm chậm vang lên từ phía dưới chân. Một cánh cửa sắt lớn mở ra, để lộ một chiếc thang máy kỳ lạ với bốn khoang tách biệt, mỗi khoang chỉ đủ chứa một người. Ánh sáng đỏ rực từ chiếc thang máy chiếu lên, nhuộm cả căn phòng trong sắc màu của sự nguy hiểm và chết chóc.
"Tầng tiếp theo." Một giọng nói máy móc vang lên từ hệ thống loa, không cảm xúc, không nhiệt độ. "Chỉ những kẻ sống sót mới được tiếp tục."
Không cần ai thúc giục, cả bốn người còn lại – Băng Tử Huyên, cô gái đồng minh, lão bà lực điền tù nhân 1068 – lần lượt bước vào từng khoang của thang máy. Cánh cửa kim loại khép lại, tách biệt họ hoàn toàn.
Băng Tử Huyên dựa lưng vào vách khoang thang máy, cảm nhận hơi lạnh của kim loại áp vào cơ thể mình. Những cơn đau vẫn âm ỉ trong lồng ngực, nhưng hắn không để lộ chút yếu đuối nào. Đôi mắt hắn nhắm lại, nhưng tâm trí không hề nghỉ ngơi.
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
