Chương 197
Lão
Căn phòng lại chìm trong bóng tối, đen đặc đến mức không nhìn thấy được bàn tay trước mặt.
Băng Tử Huyên, với toàn bộ giác quan căng như dây đàn, tay nắm chặt đoản đao, không dám lơ là một khắc nào. Không khí xung quanh lạnh lẽo và đầy sự đe dọa, như thể cái chết đang rình rập ở ngay gần đây.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy một bàn tay lạnh ngắt bấu chặt vào tay áo mình. Hắn giật mình, linh lực trong người bùng lên theo phản xạ, đoản đao lóe lên ánh sáng yếu ớt. Chỉ cần một tích tắc nữa, lưỡi đao sắc bén trên tay hắn sẽ xuyên thẳng vào kẻ vừa chạm vào minh.
Nhưng rồi hắn khựng lại.
Mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ người kẻ vừa bám lấy hắn – một mùi hương quen thuộc mà hắn nhận ra ngay lập tức. Là cô gái đồng mình.
Trong bóng tối, Băng Tử Huyên hạ đao xuống nhưng không giấu được sự tức giận. Hắn thì thầm bằng giọng lạnh lùng nhưng không kém phần gay gắt:
"Cô bị điên rồi sao?! Những lúc như thế này, cô không biết là hành động như vậy có thể khiến tôi tưởng cô là kẻ giả danh mà ra tay giết cô ngay lập tức à?!"
Cô gái sợ hãi, giọng run rẩy đáp lại:
"Tôi... tôi xin lỗi... tôi không cố ý... chỉ là..."
Nhưng trước khi cô ta nói hết câu, Băng Tử Huyên cắt ngang, giọng nghiêm nghị:
"Nghe này, tôi và cô cũng có thể là mục tiêu bị nghi ngờ. Những lúc cảnh giác như thế này, tốt nhất cô đừng có làm mấy trò hù dọa người khác. Tôi không muốn nói lại lần thứ hai."
Cô gái im lặng, nhưng bàn tay cô vẫn không buông khỏi tay áo hắn. Hắn thở dài, định quát tiếp thì giọng cô ta bất ngờ vang lên, nhỏ và đầy sự tuyệt vọng:
"Tôi không muốn chết... anh làm ơn... giúp tôi lần này. Tôi thề, chỉ cần mọi chuyện qua đi, anh muốn gì tôi cũng nghe, tôi sẽ không làm phiền anh nữa... chỉ xin anh giúp tôi qua được lần này."
Băng Tử Huyên thoáng khựng lại. Hắn không muốn để mình bị dao động bởi lời van nài đầy cảm xúc của cô ta, nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ. Cô gái này không giống những kẻ khác – cô ta từng đưa cho hắn một manh mối quan trọng, một bức ảnh có giá trị lớn trong việc tìm ra mảnh tàn đồ. Điều đó, ít nhiều cũng là một món nợ hắn chưa trả.
Hắn nhíu mày, rồi lạnh lùng đáp:
"Thôi được. Tôi chỉ giúp cô lần này thôi. Nhưng nhớ cho kỹ, nếu cô còn làm mấy trò như thế này thêm một lần nữa, tôi sẽ không dám chắc mình có ra tay với cô hay không."
Cô gái khẽ gật đầu, giọng nhẹ như hơi thở:
"Tôi hiểu rồi... cảm ơn anh..."
Nhưng Băng Tử Huyên không dừng lại ở đó. Hắn không phải kẻ dễ dàng tin tưởng ai.
Lặng lẽ, hắn điều động một chút linh lực trong cơ thể, khẽ niệm chú, một phù văn nhỏ hiện lên giữa lòng bàn tay hắn. Hắn vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi cô gái còn bám lấy tay áo mình, hắn đã âm thầm dán phù văn đó lên người cô ta.
Phù văn này là một loại bùa cảnh báo đặc biệt, ẩn sâu trong cơ thể mục tiêu. Chỉ cần cô gái này có bất kỳ sát ý nào với hắn, phù văn sẽ ngay lập tức phát tín hiệu cảnh báo qua luồng linh lực kết nối với hắn.
Hắn thầm nghĩ:
"Tốt nhất vẫn là nên đề phòng với cô ta, cẩn tắc vô áy náy."
Trong bóng tối, cô gái không hề nhận ra hành động âm thầm của Băng Tử Huyên. Cô vẫn nắm chặt tay áo hắn, như thể đó là cọng cỏ cứu mạng duy nhất trong cơn lốc chết chóc.
Căn phòng vẫn im lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng thở gấp gáp của những kẻ đang lo sợ trong bóng tối.
Băng Tử Huyên khẽ liếc qua cô gái bên cạnh, ánh mắt hắn lạnh lùng nhưng không hoàn toàn vô cảm. Trong lòng, hắn thầm cảnh báo mình:
"Giúp cô lần này, coi như ơn tình nghĩa trả cho cô."
Bóng tối lại phủ kín căn phòng, một lần nữa biến nó thành vũng lầy của hỗn loạn và tử thần. Không một ai có thể nhìn thấy gì trong không gian đen đặc, tất cả chỉ còn lại âm thanh và cảm giác, nơi mọi giác quan đều căng thẳng đến cực độ.
Băng Tử Huyên ngồi yên tại chỗ, đôi mắt hắn mở to nhưng vô dụng trong bóng tối này. "Tất cả đều mù lòa trước đêm đen," hắn nghĩ, đôi tai chăm chú lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất. Một tia sáng lóe lên trong bóng tối, rất nhanh và sắc lạnh, xé toạc không khí như một mũi tên tử thần lao đi.
Hắn không thể nhìn thấy gì, nhưng bằng sự nhạy bén và phán đoán của mình, hắn nhận ra ánh sáng đó không nhắm đến mình. "Hướng tấn công này... phía bên trái... là bà lão!"
Tia sáng kim loại vụt qua, mang theo hơi lạnh chết chóc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi người đều im lặng đến nín thở, không ai dám cử động, sợ rằng mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo.
Nhưng bà lão kia – người mà Băng Tử Huyên đoán đang bị nhắm đến – không hề hoảng sợ. Bà ta đứng thẳng, toàn thân tỏa ra một khí thế mạnh mẽ. Trong bóng tối, bà không cần đôi mắt để nhìn. Bà cảm nhận được luồng sát khí đang lao thẳng về phía mình, một luồng khí dày đặc đầy ác ý.
"Chỉ có thế thôi sao? Lũ chuột nhắt giả danh!" Giọng bà lão vang lên, mạnh mẽ và uy nghi như tiếng chuông trong bóng tối.
Khi lưỡi dao lao đến sát bà lão, bà tung ra một cú đấm như sấm nổ. Lực từ cú đấm mạnh đến mức không khí quanh bà ta như bị nén chặt rồi bùng nổ. Một luồng sóng xung kích lan ra, thổi tung những gì trong bán kính gần, làm cả Băng Tử Huyên cũng phải khẽ nghiêng người để giảm bớt tác động.
"ẦM!!!"
Cú đấm của bà lão không chỉ đánh bay kẻ tấn công mà còn ảnh hưởng đến những người ngồi gần đó. Bốn người bị sóng xung kích hất văng ra khỏi vòng, cơ thể họ bị ném đi như những con rối, đập mạnh xuống sàn. Những tiếng thét kinh hoàng vang lên, nhưng chỉ kéo dài trong thoáng chốc.
Theo quy luật tàn nhẫn của trò chơi, bất kỳ ai bị hất ra khỏi vòng đều bị xử lý ngay lập tức. Tiếng cơ chế hoạt động của sàn vang lên như tiếng gầm của một con quái vật khát máu. Sàn dưới chân bốn người kia mở ra, nuốt chửng họ vào bóng tối sâu thẳm.
"Không! Xin đừng!" Một người hét lên trong tuyệt vọng, nhưng tất cả đã quá muộn. Tiếng la hét im bặt khi sàn đóng lại, để lại một sự im lặng chết chóc. Không còn dấu vết gì của họ, không máu, không mảnh vụn – như thể họ chưa từng tồn tại.
Băng Tử Huyên hít một hơi thật sâu, đôi mắt hắn lóe lên vẻ sắc lạnh. "Bọn họ là người thật," hắn nhận ra. "Không phải kẻ giả danh, chỉ là quá yếu để chống đỡ."
Bà lão vẫn đứng đó, bất động như một pho tượng đồng, bàn tay bà siết chặt lại, máu nóng chảy xuống từ những khớp tay rướm đỏ. Nhưng đôi mắt bà vẫn sáng rực trong bóng tối, tràn đầy kiên cường và uy lực.
"Còn lại hai kẻ giả danh," Băng Tử Huyên thầm nghĩ. "Chúng đang lẩn khuất trong bóng tối, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Nhưng bà lão này không hề đơn giản... Nếu bà ta được chọn là kẻ giả danh kế tiếp, chúng ta e rằng không thể sống thêm."
Những tiếng thở dốc vang lên từ mọi phía, của những người sống sót sau đợt sóng xung kích. Nhưng chưa để ai kịp định thần, từ trong bóng tối, hai kẻ giả danh còn lại tiếp tục tấn công.
Tiếng kim loại rít lên lạnh lùng, nhanh như ánh chớp. Lần này, chúng không lao vào bà lão mà chuyển mục tiêu sang những người khác – những người yếu hơn, dễ bị hạ gục hơn. Tiếng động từ đôi chân chạy trên sàn vọng lại, hòa cùng tiếng thở dốc sợ hãi của những người bị nhắm đến.
Băng Tử Huyên không động đậy. Hắn không thể nhìn thấy gì, nhưng đôi tai hắn tập trung cao độ, nghe ngóng từng chuyển động. "Chúng vẫn chưa dám động đến ta... Nhưng không biết đến khi nào. Nếu còn tiếp tục thế này, tất cả sẽ chết sạch."
Trong bóng tối, bà lão cười lạnh, giọng nói đầy thách thức:
"Cứ đến đây đi! Lũ chuột hèn hạ!"
Bóng tối đặc quánh như muốn nuốt chửng mọi giác quan của Băng Tử Huyên, nhưng trong đó, hắn lại cảm nhận rõ ràng một luồng sát khí lạnh lẽo đang nhắm thẳng vào mình.
Sát khí không phải từ một hướng mà là hai – hai kẻ giả danh đang phối hợp, âm thầm tìm cách kết liễu hắn. Cảm giác bị săn đuổi bao phủ khiến Băng Tử Huyên không khỏi rùng mình. "Một kẻ đã đủ phiền phức, giờ lại là hai..." Hắn không có thời gian để nghĩ nhiều.
"Muốn lấy mạng ta? Không dễ thế đâu!"
Không chút do dự, Băng Tử Huyên lập tức kích hoạt Linh Hư Hoàn, triệu hồi ra Thi Quỷ mà Tsukuyomi giao cho trước đó.
Một luồng khí lạnh chết chóc bùng phát trong không gian, dù trong bóng tối, nhưng chỉ riêng sự hiện diện của Thi Quỷ cũng đủ làm nhiệt độ xung quanh như hạ xuống đáng kể. Không một ai có thể cảm nhận được sự hiện diện này ngoài Băng Tử Huyên, vì bóng tối dày đặc đã che giấu tất cả.
Thi Quỷ – một bóng hình vô hồn với đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo – mở bừng mắt. Ngay lập tức, nó lao đi với tốc độ kinh người.
Tên giả danh đầu tiên vừa định tung đòn sát chiêu thì bị Thi Quỷ đá thẳng vào bụng bằng một cú đá như trời giáng. "HỰ!!!" Một tiếng hét đau đớn vang lên, rõ ràng và sắc bén trong không gian yên tĩnh chết chóc. Cơ thể kẻ giả danh bị hất tung lên không rồi đập mạnh xuống sàn, kêu lên tiếng "rầm" đầy chát chúa.
Tên thứ hai không khỏi sững sờ khi chứng kiến đồng bọn của mình bị hạ gục nhanh chóng như vậy. Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi Thi Quỷ đã chuyển mục tiêu sang hắn.
Trong bóng tối, đôi mắt đỏ của Thi Quỷ rực lên, giống như hai ngọn lửa địa ngục cháy sáng. Tên giả danh vội vàng thu sát chiêu lại, dồn toàn bộ lực phòng thủ. Hắn đưa hai tay chéo nhau chắn trước ngực, cố gắng chống đỡ cú đấm đang lao đến từ Thi Quỷ.
"ẦM!!!"
Cú đấm trực diện của Tsukuyomi mạnh đến mức tên giả danh thứ hai bị thổi bay như một con rối, cơ thể hắn đập mạnh vào bức tường cứng ngắc, tạo nên một tiếng động vang dội. Hắn rên rỉ, máu chảy ra từ miệng, nhưng vẫn còn sống, mặc dù sức lực đã bị bào mòn đáng kể.
Băng Tử Huyên đứng yên tại chỗ, cảm nhận tình hình qua từng luồng khí động trong không gian. Hắn biết Thi Quỷ đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hắn cũng hiểu rằng:
"Hai tên này... vẫn chưa chết. Chỉ là bị thương thôi. Thi Quỷ chưa dồn toàn lực, có lẽ do sự khống chế của ta chưa đủ hoàn thiện."
Hắn vung tay, một ánh sáng mờ lóe lên trong bóng tối, và Thi Quỷ lập tức trở về Linh Hư Hoàn. Sự lạnh lẽo trong không gian nhanh chóng tan biến, như thể chưa từng tồn tại.
Ánh sáng sau một lúc bất ngờ bừng lên trong căn phòng, khiến cả không gian như được kéo khỏi vực thẳm của bóng tối, nhưng thứ lộ ra lại là một khung cảnh thảm khốc đến rợn người.
Những người sống sót, từ con số ban đầu là 24 nay chỉ còn lại 12, đứng hoặc ngồi rải rác, thân thể họ đều rã rời, thương tích chồng chất. Áo quần rách nát, máu khô dính trên da thịt, ánh mắt họ đầy sự mệt mỏi và cảnh giác.
Tất cả đều mang những dấu vết của cuộc chiến vừa qua – một cuộc chiến tàn khốc mà không ai có thể thoát ra nguyên vẹn, ngoại trừ ba người.
Băng Tử Huyên hhắn không mang vết thương nào đáng kể, chỉ vài vết trầy xước nhỏ trên cánh tay.
Bên cạnh hắn là cô gái đồng minh, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi nhưng cơ thể vẫn lành lặn. Sự sống sót của cô không phải vì sức mạnh, mà vì cô đã bám víu vào Băng Tử Huyên như một tấm khiên cuối cùng, nương tựa vào sự tàn nhẫn và quyết đoán của hắn để đi qua từng vòng sinh tử.
Và cuối cùng, là bà lão lực điền với sức mạnh phi thường. Bà ta đứng thẳng, ánh mắt sắc lạnh như con thú săn mồi, thân hình to lớn đầy uy lực, dù trên quần áo cũng loang lổ máu, nhưng đó hoàn toàn không phải máu của bà ta.
Bà chính là người duy nhất khiến cả phòng phải nín thở khi đối mặt, bởi cú đấm khủng khiếp trước đó vẫn còn hằn sâu trong tâm trí những kẻ may mắn sống sót.
Căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề và ánh mắt đầy toan tính giữa những người còn lại.
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ hệ thống loa, phá tan bầu không khí tĩnh lặng:
"Chúc mừng các người đã bước đến vòng cuối cùng. Luật chơi của vòng này đơn giản. Trong căn phòng này, còn lại sáu người thật và sáu kẻ giả danh từ ba kẻ giả danh được chọn thêm. Chỉ có một người được chọn để chỉ ra kẻ giả danh. Nếu đoán đúng, tất cả người thật sẽ sống sót. Nhưng nếu đoán sai... toàn bộ sẽ bị loại bỏ. Thời gian chuẩn bị: 5 phút."
"Đếm ngược bắt đầu. 5... 4... 3..."
Tiếng đếm ngược vang lên làm cả căn phòng trở nên căng thẳng tột độ. Mọi ánh mắt bắt đầu đảo khắp phòng, cố gắng đoán xem ai sẽ được hệ thống chọn để gánh vác trách nhiệm này. Mỗi người đều toát mồ hôi lạnh, không ai muốn mình là người bị chọn.
"...2... 1..."
Tên người được chọn hiện lên trên màn hình lớn.
Tù nhân- 1763.
Ánh mắt của toàn bộ những người còn lại ngay lập tức dồn về phía Băng Tử Huyên. Không khí như ngưng đọng, ai nấy đều mang những biểu cảm khác nhau – sợ hãi, hy vọng, và cả sự ngờ vực.
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
