Chương 199
X
Tiếng thang máy dừng lại với một tiếng cạch lạnh lùng, cắt ngang không gian im lặng đến đáng sợ. Cánh cửa kim loại mở ra, để lộ một căn phòng hình chữ nhật trống rỗng, lạnh lẽo và u ám. Không còn ánh sáng đỏ rực hay những âm thanh cơ khí vang vọng, chỉ là một sự im lặng chết chóc bao trùm.
Băng Tử Huyên bước ra khỏi khoang thang máy, đôi mắt nhanh chóng quét qua không gian xung quanh. Căn phòng này khác hẳn với những gì hắn từng thấy trước đó – không cầu kỳ, không cạm bẫy rõ ràng, chỉ là bốn bức tường trơn nhẵn với màu xám đơn điệu, và một trần nhà thấp khiến người ta cảm thấy như bị đè nén. Nhưng điều khiến hắn chú ý nhất chính là những gì nằm rải rác trên sàn nhà.
Sáu xác chết.
Những cơ thể bất động nằm vương vãi khắp phòng, máu đã khô lại thành màu đen sậm, tạo thành những vệt loang lổ trên nền gạch lạnh lẽo. Băng Tử Huyên đứng yên một lúc, ánh mắt sắc lạnh quan sát từng chi tiết. Sự hiện diện của những xác chết này không chỉ làm tăng thêm cảm giác rùng rợn mà còn gợi lên nhiều câu hỏi trong đầu hắn.
Hắn bước chậm rãi tới gần một trong những xác chết – đó là một cô gái trẻ, thân hình nhỏ nhắn, nhưng khắp người đầy những vết thương sâu hoắm, tựa như bị xé nát bởi móng vuốt hoặc vũ khí sắc bén. Gương mặt cô ta vặn vẹo, đôi mắt mở to với một ánh nhìn kinh hoàng như muốn hét lên điều gì đó trước khi chết.
"Không ngờ trước đó nơi này lại nhiều người bỏ mạng đến vậy..." Băng Tử Huyên lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên vẻ thăm dò.
Hắn cúi xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể. Ngoại trừ những vết thương rõ ràng bên ngoài, không có gì đặc biệt – không dấu hiệu của cạm bẫy, không vết tích nào cho thấy họ bị giết bởi một thứ gì đó cụ thể. Điều này khiến hắn càng thêm nghi ngờ.
Hắn tiếp tục di chuyển đến các thi thể khác, từng bước cẩn trọng như thể chỉ một sai lầm cũng có thể khiến hắn rơi vào tình cảnh tương tự. Một người đàn ông trung niên, cơ bắp vạm vỡ, nằm gục với một lỗ hổng lớn xuyên qua ngực; một cô gái trẻ khác, đôi tay co quắp như muốn nắm lấy thứ gì đó trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Tất cả đều có những vết thương kinh hoàng, nhưng không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy kẻ thủ ác hoặc lý do dẫn đến cuộc tàn sát.
Băng Tử Huyên nhíu mày, ánh mắt dần tối lại. "Đám người này rõ ràng không phải bị giết bởi cùng một vũ khí. Có vết cắt sắc lẹm, có vết bầm dập do lực mạnh, nhưng cũng có những dấu hiệu giống như bị móng vuốt xé rách... Quá lộn xộn."
Hắn dừng lại trước một thi thể khác – một người đàn ông trẻ tuổi với đôi mắt đỏ ngầu, môi mím chặt. Đặc điểm này khiến Băng Tử Huyên khẽ rùng mình. "Hắn ta chết trong trạng thái đang cực kỳ kích động..." Một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, nhưng còn quá mơ hồ để kết luận.
Băng Tử Huyên vừa đứng dậy khỏi xác chết cuối cùng, ánh mắt còn đang trầm ngâm thì bất chợt hắn cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo như gió đông quét qua lưng.
Chưa kịp xoay người, xác chết dưới chân hắn bỗng như bị một thế lực vô hình điều khiển, cơ thể vặn vẹo một cách không tự nhiên. Hai tay của nó cào xuống mặt đất, tạo ra những âm thanh ghê rợn, rồi bật dậy như một con rối điên loạn.
"Rầm!"
Xác chết ấy gào lên, đôi mắt đen ngòm, rỗng không đầy tử khí. Nó lao thẳng về phía Băng Tử Huyên với tốc độ khó tin, cánh tay khẳng khiu nhưng mạnh mẽ vung lên như một thanh đao chém ngang không khí, nhắm vào cổ hắn.
Băng Tử Huyên xoay người trong tích tắc, bàn tay lập tức nâng lên, "Thi Quỷ, xuất hiện!"
Ngay lập tức, một bóng hình đen kịt, lạnh lẽo và u tối như bước ra từ cõi chết, xuất hiện phía trước Băng Tử Huyên. Thi Quỷ, với đôi mắt đỏ rực, và đôi tay như móng vuốt sắc bén, xé toạc khoảng không, chặn đứng đòn tấn công của xác chết. "Rắc!" Âm thanh của xương va vào thứ gì đó cứng như thép vang lên. Xác chết bị chặn đứng trong gang tấc, nhưng cơn điên loạn trong nó không hề giảm bớt.
"Quả nhiên, đám người chết này không phải ngẫu nhiên mà ở đây." Băng Tử Huyên nói khẽ, ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác.
Hắn đưa mắt nhìn quanh căn phòng, ánh sáng mờ nhạt từ trần nhà chiếu lên năm xác chết còn lại. Chúng nằm bất động như những con búp bê hỏng, nhưng giờ đây từng cơ thể bắt đầu co giật, tay chân vặn vẹo với những âm thanh rắc rắc đầy kinh dị. Chỉ trong chốc lát, cả năm xác chết đã đứng dậy. Đôi mắt đen thẳm của chúng nhìn chăm chăm vào Băng Tử Huyên, toát ra sát khí nặng nề và đầy ám ảnh.
"Đám xác sống này không đơn giản..." Hắn lẩm bẩm, bàn tay nhanh chóng móc ra một viên đan dược. Hắn đưa lên miệng, nuốt xuống mà không chần chừ. Làn hơi ấm từ viên đan dược lập tức lan tỏa khắp cơ thể hắn, bổ sung linh lực đã tiêu hao đáng kể.
Thi Quỷ đứng chắn trước mặt hắn, đôi tay dài và sắc bén như vuốt quỷ đẩy mạnh xác chết đầu tiên, hất nó bay ngược về phía sau, tạo khoảng trống. Thi Quỷ lập tức quay về bên cạnh Băng Tử Huyên, như một cận vệ trung thành, sẵn sàng bảo vệ hắn khỏi bất kỳ mối đe dọa nào.
"Rítttttttttttttt!"
Tiếng rít đầy ám ảnh vang vọng khắp căn phòng khi cả sáu xác sống đồng loạt gầm lên. Chúng lao đến như những con thú hoang, đôi chân khẳng khiu nhưng di chuyển nhanh đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
"Ngươi cầm chân ba tên!" Băng Tử Huyên ra lệnh, thần thức truyền thẳng đến thực thể bóng tối đang chờ đợi chỉ thị. Thi Quỷ lập tức lao vào, đôi tay như lưỡi dao chém tới tấp, chặn đứng ba xác sống đang lao tới.
Ba xác sống còn lại, như nhận thức được rằng hắn là mối đe dọa chính, gầm lên rồi lao thẳng vào Băng Tử Huyên. Hắn không hề hoảng loạn, đôi mắt trầm tĩnh như nước. Với một động tác nhanh gọn, hắn rút đoản kiếm từ bên hông ra, lưỡi kiếm sáng loáng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, phát ra sát khí lạnh lẽo.
"Đến đây!"
Cả hai bên lao vào nhau như hai cơn lốc.
Hai xác sống lao đến trước, một kẻ trên cao, một kẻ dưới thấp, thân thể nhanh như tia chớp. Vũ khí sắc bén trong tay chúng cắt ngang không khí, phát ra âm thanh ghê rợn.
Băng Tử Huyên chỉ kịp nhíu mày, cơ thể phản xạ nhanh hơn suy nghĩ. Chân hắn đạp mạnh xuống mặt đất, mượn lực mà bật lên. Trong tích tắc, thân hình hắn lộn một vòng giữa không trung, tránh đòn tấn công hiểm hóc của cả hai xác sống. Những lưỡi kiếm sắc bén chỉ sượt qua đầu hắn trong gang tấc, lạnh lẽo đến mức khiến tóc gáy dựng đứng.
"Nhanh quá...!" Băng Tử Huyên thốt lên, cảm thán trước tốc độ đáng sợ của đối thủ.
Nhưng chưa kịp để hắn thở, một bóng đen từ phía sau vụt tới. Kẻ thứ ba, vốn đã chờ sẵn thời cơ, lao đến như mũi tên, nhắm thẳng vào Băng Tử Huyên khi hắn vẫn còn đang ở giữa không trung, vừa hoàn thành cú lộn người.
Đôi mắt Băng Tử Huyên lóe lên một tia sắc lạnh. "Muốn chớp thời cơ sao, không ngờ đám xác sống này vẫn còn có linh trí sót lại." Hắn xoay người giữa không trung, bàn tay rút đoản đao bên hông, một luồng sức mạnh tập trung vào lưỡi đao sắc bén. Với một cú phóng chuẩn xác, đoản đao lao đi như ánh chớp, găm thẳng vào ngực xác sống thứ ba.
Nhưng ngay khi đoản đao đâm xuyên qua cơ thể mục rữa của nó, Băng Tử Huyên cảm nhận được điều bất thường. Xác sống kia gần như không dừng lại, máu đen từ vết thương chảy ra nhưng cơ thể nó không có dấu hiệu suy yếu. Cặp mắt trống rỗng vẫn hướng thẳng về phía hắn, và nó tiếp tục lao đến với tốc độ không đổi.
"Không được rồi..." Băng Tử Huyên nhíu mày, nhưng hắn cũng không hề hoảng loạn.
Hắn giơ tay trái lên, giữa ngón tay xuất hiện một tấm phù văn nhỏ, màu vàng nhạt, trên đó khắc đầy những ký tự phức tạp. Ánh mắt hắn trở nên tập trung, đôi môi lẩm nhẩm chú ngữ một cách thuần thục.
"Phá. Diệt. Bạo!"
Ký tự trên phù văn đột nhiên sáng rực, những luồng ánh sáng xanh mờ lóe lên từ các đường nét trên bề mặt phù. Băng Tử Huyên không chút do dự, phóng thẳng phù văn về phía xác sống thứ ba, đang chỉ còn cách hắn vài gang tay.
"BÙM!!"
Một vụ nổ lớn vang lên, ánh sáng chói lòa trong chớp mắt bao trùm không gian. Lực nổ mạnh mẽ hất văng xác sống kia đi xa, đập mạnh vào một bức tường gần đó. Thân thể nó vỡ vụn, tay chân rụng rời, máu đen văng tung tóe khắp nơi.
Trong khi đó, Băng Tử Huyên hạ thân xuống đất một cách nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn không rời khỏi hai xác sống còn lại.
Hai kẻ kia, dù vừa hụt đòn tấn công đầu tiên, không hề tỏ ra hoảng loạn. Chúng xoay người, những đôi mắt vô hồn lại lần nữa khóa chặt mục tiêu.
Hai xác sống kia lao đến, ánh mắt vô hồn của chúng như bị khóa chặt vào Băng Tử Huyên, vũ khí trên tay sáng loáng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt trong không gian âm u. Sát khí dày đặc tỏa ra từ chúng, không chút chần chừ.
Băng Tử Huyên đứng đó, cơ thể vẫn không hề nhúc nhích. Một luồng gió lạnh lẽo thoáng qua làm tà áo hắn khẽ lay động. Nhưng thay vì hoảng hốt hay lùi bước, hắn chỉ nhếch môi, một nụ cười đầy ẩn ý. Ngón tay hắn khẽ động, hấp lực từ đoản đao bị găm trước đó lập tức kích hoạt. Chiếc đoản đao rít lên trong không khí, bay ngược về phía hắn với tốc độ kinh người, nằm gọn trong lòng bàn tay.
“Đám xác sống này, trước đó cũng là đánh giá quá cao rồi…” Hắn lẩm bẩm, bàn tay cầm đoản đao hạ xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào hai kẻ đang lao đến, như thể biết rõ kết cục của chúng đã được định sẵn.
Khi khoảng cách giữa hắn và hai xác sống chỉ còn nửa mét, không gian bỗng chốc bị xé toạc bởi một vệt đen quét ngang. Vệt đen lao qua nhanh đến mức ánh mắt thường khó mà nhận ra, nhưng âm thanh ghê rợn từ tiếng xé gió và cảm giác áp bức bao trùm khiến không ai không lạnh người.
“Ầm!”
Hai cái đầu lìa khỏi cổ gần như đồng thời, rơi xuống đất cùng lúc cơ thể chúng đổ gục. Vệt đen vừa quét qua chính là Thi Quỷ được điều khiển bởi Băng Tử Huyên. Sau khi hạ gục cả hai xác sống, Thi Quỷ đứng yên đôi mắt rực lên ánh đỏ ngầu, toát ra sát khí chết chóc.
Băng Tử Huyên nhìn Thi Quỷ, khẽ phất tay. “Trở về.”
Ngay lập tức, Thi Quỷ biến thành một làn khói đen, bị hút ngược vào Linh Hư Hoàn trên tay hắn, như thể chưa từng xuất hiện. Cả không gian yên lặng trở lại, chỉ còn lại sáu xác chết rải rác trên mặt đất.
Băng Tử Huyên đưa mắt nhìn sáu cái xác. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn. Thân thể của chúng, vốn đã bị phá hủy, giờ đây bắt đầu phân hủy nhanh chóng một cách kỳ lạ.
“Quá nhanh…” Hắn lẩm bẩm.
Những xác sống mục rữa trước mắt hắn không còn tuân theo quy luật tự nhiên. Tốc độ phân hủy của chúng nhanh gấp mười lần bình thường. Thịt và da tan chảy, bốc mùi hôi thối nồng nặc trong không khí, để lộ ra bộ xương trắng chỉ trong vài phút. Tất cả những gì còn sót lại là sáu bộ xương trắng xám, nằm rải rác trên mặt đất.
Băng Tử Huyên bước tới, đôi mắt sắc bén không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, hắn đột nhiên phát hiện một điều bất thường. Trên mỗi bộ xương, ở vị trí cánh tay, xuất hiện những ký tự lạ.
Hắn ngồi xuống bên cạnh một bộ xương, ánh mắt dừng lại ở những ký tự được khắc tinh xảo trên xương sườn của nó. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên, cảm nhận sự kỳ lạ tỏa ra từ chúng.
“Đây là…!?” Hắn trầm ngâm, ngón tay lướt nhẹ qua từng ký tự.
Băng Tử Huyên ngồi trước 12 khúc xương cánh tay được đặt ngay ngắn trên mặt đất, ánh mắt sắc lạnh đầy tập trung. Không gian xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở đều đặn của hắn hòa lẫn với thứ khí lạnh lẽo trong căn phòng.
Hắn nhìn chằm chằm vào từng ký tự khắc trên xương, mỗi nét đều lạ lẫm, không giống bất kỳ hệ thống chữ viết nào hắn từng biết. Những ký tự này không tuân theo bất kỳ quy tắc ngôn ngữ nào – một hỗn hợp của các chữ cái lạ lẫm xen lẫn với những ký hiệu hình học phức tạp, tựa như chúng được tạo ra để khiến kẻ khác phát điên.
Hắn lầm bầm, vừa nói vừa nhíu mày:
“Thật không ngờ đã có kẻ dở trò trước với sáu cái xác này… Nhưng những ký hiệu này là sao? Rõ ràng chúng muốn ta giải. Một trò đố à? Hay là bẫy?!”
Hắn cúi xuống, bàn tay nhấc từng khúc xương lên, xoay tròn chúng, mắt rà kỹ từng chi tiết trên bề mặt. Hắn cẩn thận xếp tất cả lại thành một vòng tròn, rồi lại đảo vị trí, ánh mắt như muốn xuyên thấu vào bí ẩn đang ẩn giấu.
“Như thế này… không đúng. Thử cách này… cũng không được!”
Hắn liên tục thay đổi cách sắp xếp, từng khúc xương bị đảo đi đảo lại, nhưng không hề có manh mối nào rõ ràng hiện ra. Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, nhưng Băng Tử Huyên không hề chùn bước. Hắn biết rõ, những kẻ đứng sau đã đặt bẫy này nhằm thử thách sự nhạy bén của hắn. Một khi giải được, có lẽ sẽ mở ra manh mối tiếp theo.
Sau một lúc lâu suy nghĩ, ánh mắt hắn dừng lại ở một khúc xương đặc biệt. Ký tự khắc trên đó dường như có thứ gì đó lạ lẫm, như thể hai chữ cái bị chồng lên nhau, tạo ra một ký tự hoàn toàn khác.
“Khoan đã…” Hắn nhíu mày, xoa cằm suy nghĩ.
“Nếu tách ký tự này ra… nó không chỉ là một chữ, mà còn là một phần của ký tự khác.”
Hắn bắt đầu so sánh các ký tự trên từng khúc xương. Những ký tự vốn tưởng chừng vô nghĩa lại dần hiện ra những quy tắc tinh vi. Một vài ký tự ghép lại có thể tạo thành từ hoàn chỉnh, trong khi một số khác lại là phần nét bổ sung cho những ký tự còn lại.
“Đây rồi…” Hắn lẩm bẩm, ánh mắt sáng lên.
“Chúng không phải ký tự riêng lẻ, mà là một hệ thống phức tạp. Từng chữ cái có thể chuyển đổi thành những hình dạng khác nhau, hoặc bổ sung cho ký tự liền kề để tạo ra ý nghĩa mới.”
Khi Băng Tử Huyên dần hiểu ra cách thức giải mã, hắn đột nhiên nhìn quanh căn phòng. Đôi mắt hắn nheo lại, đồng tử co rút.
“Căn phòng này… không đúng. Có thứ gì đó giấu ở đây.”
Hắn bước tới gần bức tường, cẩn thận quan sát. Trên mặt tường, những ký tự lạ lẫm mờ nhạt bắt đầu hiện ra, như được kích hoạt bởi sự tập trung của hắn. Những ký tự này giống hệt với những gì được khắc trên xương. Nhưng điều đặc biệt là chúng không chỉ tồn tại riêng lẻ – mà chúng tạo thành một sơ đồ chỉ dẫn.
Hắn quay lại, nhặt từng khúc xương lên, so sánh với sơ đồ trên tường. Mỗi ký tự trên tường tương ứng với vị trí của một khúc xương. Hắn lập tức xếp lại toàn bộ theo đúng thứ tự được chỉ dẫn, ánh mắt đầy tập trung và cẩn thận.
Khi xương được xếp đúng vị trí, Băng Tử Huyên nhận ra rằng những ký tự trên từng khúc xương khi kết hợp với nhau sẽ tạo thành một câu hoàn chỉnh. Nhưng vấn đề phức tạp hơn hắn tưởng.
“Một chữ cái có thể biến thành nhiều loại chữ khác nhau… Mỗi ký tự hình có thể tách ra, ghép lại và bổ sung nét cho ký tự bên dưới. Đây là một dạng mật mã phân tầng, không chỉ đơn giản là ghép nối!”
Hắn ngồi xuống, tập trung phân tích từng tầng mật mã. Mỗi ký tự khi được tách ra và ghép lại không chỉ tạo thành từ, mà còn chứa gợi ý về cách giải mã tầng kế tiếp. Một chuỗi các từ dần hiện ra, nhưng chúng không liền mạch mà lại là một câu đố đầy ẩn ý.
Hàng giờ đồng hồ trôi qua, căn phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng lật xương và những tiếng lầm bầm của Băng Tử Huyên. Trên trán hắn, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống dù không khí trong căn phòng lạnh như băng. Bằng sự tập trung cao độ và đầu óc sắc bén, cuối cùng, những mảnh ghép của mật mã cũng đã được giải.
Hắn nhìn chăm chú vào kết quả vừa hoàn thành, một câu ẩn ý được xếp thành, từng chữ hiện ra như muốn thử thách sự nhẫn nại của hắn:
“Đứng giữa phòng, đi trái bốn bước, lùi xuống hai bước, xoay người năm vòng, rồi dậm chân tại chỗ.”
Băng Tử Huyên đọc đi đọc lại câu đố, ánh mắt sắc bén lóe lên tia sáng nhận thức. “Một bài kiểm tra à? Thật là kỳ công… Nhưng để ta xem các ngươi giấu thứ gì.”
Hắn từ từ đứng dậy, nhưng ngay khi vừa rời khỏi vị trí ngồi suốt hàng giờ, một cơn chóng mặt đột ngột ập tới. Áp lực tích tụ quá lâu cùng cơn đói khiến hắn khựng lại, tay ôm đầu giữ thăng bằng.
“Chết tiệt… ngồi yên lâu quá, huyết áp hạ mạnh.” Hắn lầm bầm, hơi nhếch môi tự cười bản thân vì đã mải mê đến quên cả thời gian. Hít một hơi thật sâu, hắn trấn tĩnh lại, cắn nhẹ đầu lưỡi để tỉnh táo hơn, sau đó đứng thẳng người.
Hắn tiến về trung tâm căn phòng, ánh mắt đầy tập trung như một con thú săn mồi. Dựa theo câu chỉ dẫn, Băng Tử Huyên bắt đầu thực hiện từng bước một, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Hắn bước chậm rãi qua mỗi bước, đếm nhẩm trong đầu:
“Trái… bốn bước… Lùi hai bước…”
Hắn xoay người đúng năm vòng như câu đố yêu cầu. Trong không gian yên tĩnh, tiếng gió nhẹ vang lên khi hắn chuyển động. Đến bước cuối cùng, hắn giậm mạnh chân xuống mặt sàn. Âm thanh vang lên khô khốc, và ngay lập tức, không gian phía xa vang lên tiếng động cơ chuyển động cơ học.
Từ phía tường bên kia, một cánh cửa chậm rãi mở ra, phát ra âm thanh ken két rợn người. Sau cánh cửa là một hành lang tối đen như mực, không một tia sáng lọt vào.
Băng Tử Huyên đứng lặng trong giây lát, đôi mắt nheo lại đầy cảnh giác. “Một cái bẫy à? Các ngươi chắc chắn không dễ dàng để ta tiến vào như vậy.”
Hắn không chần chừ, lập tức triệu hồi Thi Quỷ từ Linh Hư Hoàn. Băng Tử Huyên ra hiệu bằng một cử chỉ tay đơn giản:
“Đi vào kiểm tra.”
Thi Quỷ không chút chần chừ, lao vào bóng tối trước mặt, như một lưỡi dao xuyên qua màn đêm. Không gian yên lặng trở lại, chỉ còn lại Băng Tử Huyên đứng đó, tay nắm chặt đoản đao, sẵn sàng cho bất kỳ biến cố nào.
Một phút sau, âm thanh bước chân của Thi Quỷ vang lên từ bóng tối, và nó trở lại trước mặt hắn, không hề hấn gì. Băng Tử Huyên hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên tia quyết đoán.
“Xem ra, ít nhất cũng không phải là bẫy ngay lập tức.”
Hắn bước về phía cánh cửa, mỗi bước đi đều thận trọng như đang dẫm trên mặt băng mỏng. Khi chân hắn vừa bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa phía sau đột ngột đóng sập lại. Tiếng cửa vang lên như tiếng búa gõ, vang vọng khắp không gian.
Ngay sau đó, ánh sáng trong căn phòng mới bắt đầu dần dần bật sáng. Những ngọn đèn cổ xưa được kích hoạt, ánh sáng vàng nhạt lan tỏa khắp không gian. Trước mắt Băng Tử Huyên là một căn phòng mới, rộng hơn và kỳ quái hơn căn phòng trước đó.
Hắn đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh, một nụ cười nhạt thoáng hiện trên môi.
“Xem ra, trò chơi của các ngươi vẫn chưa kết thúc.”
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
