Chương 6
Bá Chủ Phong Lưu Vạn Giới
Chương 6. Tặc Vân Phi
Trên đường đi đến Mỹ Thực Phủ, Thừa Dục liên tục trò chuyện với Bạch Dạ Xoa, từ hết vấn đề này đến vấn đề khác. Dù sao hắn là người trải qua hai đời, sự việc hắn biết nhiều vô kể siết, có kể đến sang năm cũng không hết.
Chỉ là lúc này, Bạch Dạ Xoa bỗng hỏi Thừa Dục một câu.
"Không biết Thừa Dục công tử đã nghe qua cái danh của ta chưa?"
Thừa Dục không nhanh không chậm mà trả lời lại câu hỏi của nàng, trong ánh mắt mang đầy vẻ yêu thương, trìu mến.
"Đã nghe nói, không biết nàng hỏi vấn đề này làm gì?"
Bạch Dạ Xoa nghe Thừa Dục nói vậy cũng có hơi kinh ngạc, hắn đã nghe nói về tai tiếng của mình, vậy mà không ngại nói chuyện với mình. Cảm giác trong lòng nàng bỗng trở lên một cách lạ lùng khó tả, có chút vui mừng, có chút thất vọng, nhưng nàng vẫn gác lại nó để hỏi một câu rõ ràng hơn.
"Vậy công tử đã nghe qua tai tiếng của ta, mà vẫn tiếp cận ta. Không biết Thừa Dục công tử làm vậy có ý gì."
Lúc này đây, Bạch Dạ Xoa rất sợ Thừa Dục nói nghe những lời lẽ thô tục với nàng. Nàng vừa mới tin tưởng một con người không vì vẻ bề ngoài của nàng mà không tiếp súc với nàng. Nàng muốn có một người bạn chân chính, vậy nên vấn đề này luôn canh cánh trong lòng mỗi khi có người kết bạn với nàng. Mà lượng người kết bạn với nàng cũng chỉ là con số nhỏ đến đáng thương mà thôi.
Thừa Dục thấy vẻ mặt của nàng như vậy, trong lòng không khỏi cười thầm một tiếng khẽ đáp nói nhỏ vài tai nàng.
"Nếu ta nói, kiếp trước nàng nợ ta một kiếp tình, kiếp này ta đến đòi lại nàng có tin không?"
Nghe Thừa Dục nói vậy, Bạch Dạ Xoa lập tức lắc đầu. Hiển nhiên là nàng không tin, nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mặt mình này chắc mới chỉ có 16 17 tuổi, tu vi đã ở Nhân Cảnh Ngũ Tinh. Tuyệt đối là một thiên tài được người người săn đón. Làm sao có thể yêu một người xấu xí như nàng.
Xong bất quá, Bạch Dạ Xoa lập tức cười đùa nói với Thừa Dục.
"Vậy không biết, kiếp trước ta dung mạo như thế nào."
Thừa Dục lập tức trả lời câu hỏi của nàng, kiếp trước sau khi thoát khỏi dong binh đoàn, nàng cùng với hắn phiêu bạt khắp nơi. Mà lúc đó, do đôi bên đã quá tin tưởng lẫn nhau nên Bạch Dạ Xoa cũng không che dấu dung mạo xấu xí của mình trước mặt hắn. Vậy lên có thể nói, Thừa Dục đã chứng kiến toàn bộ dung mạo xấu xí của nàng.
Xong Thừa Dục cũng không có mở lời che bai nàng xấu.
"Kiếp trước nàng rất xinh đẹp, trên mặt nàng có một vết rách màu xanh, nhìn như một chiếc lá, dưới cổ sau gáy có một vết sẹo kỳ quái, nhìn kỹ nó lại như phượng hoàng nhảy múa. Phần eo thon của nàng cũng có nhưng thứ thần văn bí tự khắc trên da thịt hoàn mỹ vô cùng."
Lời nói một mạch liên hồi, không bỏ sót bất cứ vết sẹo nào trên người nàng. Cái này Thừa Dục biết là trong một lần Bạch Dạ Xoa luyện hóa dị hỏa, bị dị hỏa đốt sạch quần áo hắn mới nhìn thấy được toàn cảnh. Mỗi từ miêu tả vết sẹo kinh khủng đó toát ra từ miệng Thừa Dục, thì nó như những thứ đẹp nhất trần đời được khắc trên thân thể nàng vậy.
Bạch Dạ Xoa nghe Thừa Dục nói vậy, mặt đỏ đến tận mang tai. Những vết sẹo đó từ trước đến giờ đều không ai biết, tại sao Thừa Dục lại có thể biết được và miêu tả một cách chính xác như vậy. Điều này làm dấy lên nghi ngờ trong lòng nàng về lời nói khi nãy của hắn. Từng từ từng chữ đều được lặp đi lặp lại trong não bộ của nàng.
"Kiếp trước nàng nợ ta một kiếp tình, kiếp này ta đến đòi lại."
"Kiếp trước nàng nợ ta một kiếp tình, kiếp này ta đến đòi lại."
....
Mải suy nghĩ vẩn vơ, thoáng chốc nhóm người Thừa Dục đã đến Mỹ Thực Phủ. Trước mặt mọi người lúc này, là một tòa nhà cao chót vót, có thể nói ngoài phía xa xa kia hoang cung của Sơn Tây Hoàng Triều ra thì Mỹ Thực Lâu là ngôi nhà cao nhất ở Sơn Tây Thành này.
Nhìn thấy toàn phủ này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tràn đầy ngưỡng mộ, không chỉ một tiệm thức ăn nổi tiếng, Mỹ Thực Phủ còn có thể đứng ngang hàng với Sơn Tây Hoàng Triều. Tuy nhiên không ai biết được mặt của chủ phủ đây là ai.
Có người nói chủ phủ là một lão giả tu vi đạt đến Thiên Thánh Cảnh, có người nói chủ phủ này là của một cái thế lực ẩn môn nào đó. Xong tất cả đều sai cả.
Thừa Dục hắn thật ra cũng biết, chủ nhân thực sự của Mỹ Thực Phủ, cũng biết chính xác tất cả những gì liên quan đến Mỹ Thực Phủ này.
Kiếp trước hắn cũng là một người phong lưu thành tính, nhưng vì sức mạnh quá yếu mà các giai nhân lần lượt bỏ hắn ra đi, trải qua bao nhiêu lần như vậy, cho đến khi các giai nhân của hắn lần lượt bỏ mình. Bỏ lại hắn một mình tương tư đến các nàng hằng đêm, cuối cùng sinh ra tâm ma, xém chết mấy lần.
Nhưng cũng vì cảm nhận được sức mạnh nhỏ yếu, hắn điên cuồng lao đầu vào tu luyện để rồi trở thành một trong mười vị Thập Đại Đại Năng chưởng khống thiên địa. Có được sức mạnh, Thừa Dục đã nhiều lần nghĩ bước vào trong luân hồi tìm các nàng trở về bên cạnh hắn nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm vậy, hắn không có muốn phá hủy cuộc sống của các nàng lúc bấy giờ.
Bản tính phong lưu của hắn lúc đó đã không còn, nhưng không có nghĩa là các giai nhân không tự tìm đến hắn. Có nhiều người quốc sắc thiên hương, đủ mọi thể loại tiên nữ tìm đến hắn nhưng đều bị từ chối. Ngay cả một trong Thập Vị Đại Năng Cổ Tinh cũng tìm đến hắn mà vẫn bị từ chối.
Từ đấy nàng sinh ra oán độc, đặt cho hắn một cái cấm chú vừa kích dục trong người lại vừa không cho hắn thịt gái khiến Thừa Dục khổ không thể tả.
Hắn vì không phát tiết được dục vọng trong mình nên trút giận lên các vũ trụ, sau đó mới sinh ra đến ngày hôm nay.
Mà chủ của Mỹ Thực Phủ này cũng là một trong các giai nhân của hắn kiếp trước. Đoạn ký ức này, nhớ lại cũng thật hoài niệm, nhưng nếu đã để cho hắn trùng sinh tại kiếp này hắn sẽ tuyệt đối không mắc phải sai lầm lúc trước nữa.
Bước vào Mỹ Thực Phủ, cảnh sắc xung quanh trở lên trang nhã đến đỉnh điểm, mà lượng linh khí trong này nồng đậm hơn bên ngoài gấp 3 lần. Có thể thấy, linh khí cũng là thứ thu hút tu sĩ nhiều nhất.
Nhìn bên ngoài, Mỹ Thực Phủ đã to lớn đồ sộ, đến khi vào trong sự to lớn đó mới có thể thấy được rõ rệt. Xung quanh đều chật ních người là người, tính sơ sơ cũng phải lên đến hàng vạn người chứ không ít.
Từng tiếng ôn ào huyên náo, tiểu nhị cũng chạy tấp lập trong quán.
Nhóm người Thừa Dục tìm được bàn trống thì ngồi xuống, tiểu nhị lập tức ra tiếp đón. Nhìn tên tiểu nhị này mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng khí tức Siêu Nhân Tam Tinh Cảnh từ hắn phát ra khiến cho nhóm người Bạch Dạ Xoa có chút kinh hãi.
Dù bọn họ có mấy lần vào đây rồi nhưng vẫn chưa thể làm quen được với không khí nơi đây.
Nhìn thấy biểu hiện của họ, Thừa Dục cũng không có phản ứng gì nhiều, sâu kiến, mãi mãi cũng chỉ là sâu kiến. Thừa Dục lại quay qua tiếp chuyện với Bạch Dạ Xoa.
Bỗng lúc này, không biết từ phương nào. Hơn mười tên nam tử đã áp sát nhóm người Thừa Dục, khí tức Siêu Nhân tỏa ra chấn cho đám người Sở Lam run như cầy sấy.
Nhóm người bọn họ tu vi chỉ có Bạch Dạ Xoa là cao nhất Siêu Nhân Nhất Tinh, đám còn lại chỉ là lũ lăng nhăng gà mờ mà thôi. Dù là đạt đến Siêu Phàm Ngũ Tinh, nhưng hầu như tất cả chỉ là cái vỏ bọc không có thực lực siêu việt gì. Gặp được đối thủ hơn cảnh giới lập tức sẽ bỏ chạy, không có dũng khí đối đầu. Hoặc có thể nói lũ này cậy mạnh hiếp yếu.
Nhìn thấy đám nam nhân này đến, đám người bên ngoài cũng ngoảnh sang xem náo nhiệt. Có vài người nhận biết được mấy tên này không buộc được miệng bắt đầu nói.
"Ta biết đám người này, bọn họ là mấy tên tiểu đệ của tiểu công tử nhà họ Chiến, Chiến Thụ".
"Chiến gia này ta biết, một cái bát cấp thế lực nương tựa vào Sơn Tây Hoàng Triều. Ở trong Sơn Tây Thành này hoành hành ngang tàng, không coi ai ra gì."
"Mà Chiến Thụ công tử cũng là anh tài kiệt xuất, còn trẻ tu vi đã đạt tới Nhân Tiên Nhất Tinh cảnh cường giả".
Thừa Dục ở một bên nghe vậy cũng biết là ai, ở kiếp trước tên Chiến Thụ này cũng gây rắc rối cho hắn vô số lần, một kẻ thù không đội trời chung của hắn. Nhưng lúc đó Thừa Dục mải tìm Bạch Dạ Xoa, nên không có tìm hắn báo thù về sau cũng quên mất. Nhưng nghe đâu, Chiến Thụ khi dễ một người của thập cấp thế lực bị nàng mang người đến diệt toàn tộc.
Thừa Dục cũng không ngờ, mới ngắn ngủi trung sinh mấy ngày, hắn đã gặp được kẻ thù của mình kiếp trước. Chỉ là bất quá lúc này, Thừa Dục cũng sẽ không nghĩ đến đám kẻ thù này. Một kẻ đã từng đứng ở trên đỉnh cao chót vót thì đã không còn kẻ thù nữa rồi, mà cái còn chỉ là đối thủ mà thôi.
Mà đối thủ của hắn cũng đã cao không phải mấy loại sâu kiến này có thể nghĩ tới được. Sống lại kiếp này, dù thực lực chưa phát triển mạnh mẽ để đè ép hết thẩy, nhưng gặp kẻ nào chướng mắt thì cứ giết là được.
Lúc này, một tên cao to đen hôi trong nhóm kia đứng ra mở miệng.
"A miêu, a cẩu ở đâu dám đến tranh chỗ của bản thiếu gia, còn không mau cút."
Tên cao to này tên là Đại Hùng, là hộ vệ bên cạnh Chiến Thụ, rất được hắn sủng ái. Vậy lên làm việc thường rất ngang tàn, không coi ai ra gì.
Chưa kể đến, bà chủ của Mỹ Thực Phủ này là người rất oái oăm. Ra quy đinh cho Mỹ Thực Phủ cũng rất kỳ dị.
Một, người đến ăn bắt buộc phải là tu sĩ
Hai, khi Mỹ Thực Phủ hết bàn ăn, mọi người có thể tranh dành nó bằng cách đấu giá
Ba, không giết người trong Mỹ Thực Phủ
Tuy rất bình thường nhưng mấy kẻ ngang tàn lại lợi dụng kẽ hở này để gây sự. Nhưng Mỹ Thực Phủ cho dù có kẻ gây sự thì nơi này vẫn luôn luôn rất đông khách và kín bàn. Nhóm của Thừa Dục cũng là may mắn gặp trúng một nhóm khách vừa ăn song mà thôi.
Nhìn thấy cảnh này, Thừa Dục cũng chỉ lắc đầu ngao ngán. Ánh mắt hắn lại hướng về phía trung tâm của sảnh, nơi đó vẫn luôn có một người phụ nữ đang ngồi uống rượi một mình.
Nhìn đến dáng vè của nàng, xinh đẹp đến mức làm cho người ta điên đảo.
Mái tóc đen dài đến ngang hông, tùy ý xõa, mày liễu mắt phượng cao quý kiêu xa, mũi quỳnh nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi không son mà đỏ. Kết hợp với khuôn mặt thon dài và làn ra trắng như tuyết càng khiến cho người ta mê mẩn.
Thân hình của nàng càng không phải nói, hoàn hảo cực hạn, bộ ngực to tròn no đủ, vòng eo rắn nước mịn màng, cùng đôi bồng đào vểnh cao kiêu xa lộng lậy.
Trên người lại khoác một bộ chiến y có phần rách rưới như thổ phỉ, nhưng nhìn kỹ mới biết bộ chiến y này bất phàm.
Tay cầm chén rượu, khuôn mặt ửng hồng do men rượu càng khiến cho con người ta mê đắm. Muốn nhìn mãi không thôi.
Đây chính là bà chủ của quán này, Tặc Vân Phi, một thân tu vi đạt đến Chiến Thánh Tứ Tinh, trong khi tuổi đời chưa quá một ngàn. Trên giang hồ nổi tiếng với biệt danh Vô Diện Tặc Thánh.
Bao nhiêu năm vẫn vậy, giờ gặp lại vẫn thế, vẫn cái tính yêu tiền tài hơn giang sơn.
Thấy có ánh mắt nhìn về hướng mình Tặc Vân Phi không khỏi nhìn lại. Nhìn đến nam tử vừa nhìn mình, một thân quân áo gọn gàng xong lại có chút bần hàn.
Nhưng khuôn mặt tuấn mỹ, với mái tóc đen nhánh phiêu miểu, đôi mắt bạc tà dị cùng đôi môi mỏng manh đỏ rực kia khiến rượu nàng vừa uống không khỏi chảy ra, mất mặt vô cùng. Ánh mắt của nàng luôn dám chặt trên người Thừa Dục không một chút có ý tứ ngại ngùng gì.
Tặc Vân Phi có thể công nhận, đây là nam tử tuấn mỹ nhất nàng gặp từ trước đến giờ. Nhìn Thừa Dục lúc này, nàng chỉ muốn bắt hắn về làm áp trại phu quân mà thôi.
Biết là hiện tại nhóm người Bạch Dạ Xoa không nhiều tiền bằng đám người Đại Hùng vậy lên Thừa Dục cũng không có nói nhiều mà kéo Bạch Dạ Xoa dời đi, đám người Sở Lam thấy vậy cùng đi theo sau.
Thấy Thừa Dục kéo mình rời đi, trong lòng Bạch Dạ Xoa ngũ vị tạp trần. Đầu tiên là có chút khen thưởng cho hành động dứt khoát của hắn, xong lại buồn vì hắn không dám đứng ra phản kháng.
Nhưng Bạch Dạ Xoa đâu biết rằng, Thừa Dục hắn chỉ lười để ý nhóm Đại Hùng mà thôi. Bằng vào thực lực của hắn lúc này thì thêm mười nhóm Đại Hùng hắn vẫn dễ dàng tiêu diệt toàn bộ.
Sau khi ra khỏi Mỹ Thực Phủ, đám sâu kiến này lại bắt đầu nói xấu sau lưng người khác, có lẽ đây là sở thích cũng như cách an ủi của mấy loại bọ yếu đuối này.
Sở Lam là người nói đầu tiên.
"Thật là tức chết mà, nếu không phải hắn nhiều tiền thì chúng ta đã có bữa ăn ngon rồi"
Một tên nam tử bên cạnh cũng nhảy vào phụ họa.
"Đúng vậy, ỉ mình có chút tiền là muốn làm gì thì làm. Thật khổ công đoàn trưởng hôm nay thiết đãi chúng ta một bữa lại bị đám ôn tặc phá đám."
"Đúng thật là đen xúi quẩy mà."
Bạch Dạ Xoa cố gắng cứu vãn tình hình. Đám người này đi theo nàng đã được 1 năm, cũng coi như có chút nghĩa khí, nàng cũng không muốn để đám này rời đi.
"Thôi, chúng ta đi tìm quán khác, hôm nay ta mời. Mọi người có thể ăn uống no say thoải mái".
Thừa Dục thấy Bạch Dạ Xoa nương thiện như vậy, hắn cũng không có nói thêm gì nhiều, đám người đi theo Bạch Dạ Xoa toàn là thú đội lốt người, nếu không phải vì nàng trả giá Linh Thạch cao thì chúng đã rời đi từ lâu rồi.
Bất quá đám người kia cũng cảm thấy mất mặt, lên ai đó cũng đều lấy lý do có việc riêng mà rời đi, để lại Thừa Dục và Bạch Dạ Xoa. Sở Lam nhìn Thừa Dục một vài lần sau đó đi, nhưng trong ánh mắt của nàng lại toát lên vẻ hận ý chết người đối với Bạch Dạ Xoa.
301
5
3 tuần trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
