Chương 5
Bá Chủ Phong Lưu Vạn Giới
Chương 5. Bạch Dạ Xoa
Lấy ra Ngũ Diệp Hỏa Thảo, cây linh thảo này có màu đỏ rực, lại tỏa ra lượng Hỏa Linh Khí thuần khiết vô cùng, Thừa Dục có rất nhiều cách để sử dụng Ngũ Diệp Hỏa Thảo một cách tốt nhất, bất quá hắn hiện tại còn thiếu rất nhiều loại vật liệu lên chỉ có thể phục dụng trực tiếp mà thôi.
Cầm lấy Ngũ Diệp Hỏa Thảo, Thừa Dục lập tức bỏ nó vào miệng rồi nuốt chửng nó xuống, Hóa Linh Khí lập tức phát tán khiến toàn cơ thể nóng lực vô cùng. Thừa Dục lập tức phát động Vĩnh Hằng Bá Chủ Kinh hấp thu số lượng hỏa linh khí khổng lồ từ Ngũ Diệp Hỏa Thảo.
Chí Dương Đế Thể cũng phát huy công dụng của nó, chỉ thấy hỏa linh khí chảy quanh cơ thể của hắn được Dương Khí vô tận từ Chí Dương Đế Thể bồi dưỡng làm hỏa linh khí tinh thuần gấp đôi bình thường. Có thể nói Chí Dương Đế Thể như đang nhân hai lần linh khí trong Ngũ Diệp Hỏa Thảo vậy.
Nếu mà Thừa Dục không có Bá Lực, thì chắc chắn rằng Chí Dương Đế Thể sẽ biến lượng hỏa khí này thành một thứ một loại lửa mới mạnh mẽ gấp hai lần hỏa linh lực bình thường.
Nhận được lượng hỏa linh khí khổng lồ, từng thần văn bí tự trong Vĩnh Hằng Bá Chủ Kinh bắt đầu điều động, nó như các bảng chỉ dẫn dẫn dắt hỏa linh khí đi đúng đường của nó vậy, mà hỏa linh khí ở trong cơ thể của Thừa Dục cũng ngoan ngoãn nghe lời khi gặp được kinh văn của Vĩnh Hằng Bá Chủ Kinh.
Hỏa Linh Khí chạy tới đan điền rồi tích tụ lại ở đó cho đến khi đủ lực lượng, chúng nó lập tức sông thẳng lên trái tim của Thừa Dục hình thành một tiểu vũ trụ đỏ rực ở trong đó, mà tiểu vũ trụ này lại quay xung quanh vũ trụ được Bá Lực hình thành và liên kết với chúng.
Thừa Dục lúc này cảm nhận được tùy thời đều có thể sử dụng Hỏa Linh Lực, cũng tùy thời đưa Hỏa Linh Lực thông qua vũ trụ được Bá Lực hình thành trở thành Hỏa Bá Lực mạnh mẽ khôn cùng. Song chưa kể đến đến Hỏa Linh Lực được Chí Dương Đế Thể bồi dưỡng biến thành một loại hỏa vàng chói lại nóng lực vô cùng.
Nhìn thấy tình trạng như vậy trong cơ thể mình, Thừa Dục khẽ mỉm cười thoải mái.
"Từ giờ gọi ngươi là Viêm Lực."
Lượng linh khí hỏa hệ trong Thừa Dục vẫn còn đọng lại số lượng lớn, Thừa Dục lại tiếp tục vận chuyên Vĩnh Hằng Bá Chủ Kinh luyện hóa tăng tu vi lên cho mình.
Tu vi Thừa Dục như ngồi tên lửa mà lên.
Nhân Cảnh Nhất Tinh
Nhân Cảnh Nhị Tinh
Nhân Canh Tam Tinh
Nhân Cảnh Tứ Tinh
Nhân Cảnh Ngũ Tinh Viên Mãn
Mãi đạt đco Nhân Cảnh Ngũ Tinh mới dừng lại.
Thở ra một ngụm trọc khí, Thừa Dục đứng dạy bước ra khỏi hang. Nói thì nhanh nhưng để luyện hóa được số lượng linh khí khổng lồ đó Thừa Dục cũng đã mất 3 ngày thời gian.
Bước ra khỏi hang, ánh sáng mặt trời đập vào hắn, từng tiếng chim hót líu lo không ngừng, khung cảnh yên bình mà ai cũng ao ước, chỉ tiếc là đây là tu chân giới, hàng ngày không biết có bao nhiêu người chết ác liệt vô cùng.
Lại nhớ lại về cái thời gian ở cạnh Sở Thanh Thủy, 10 năm ở bên cạnh nàng hắn biết được muôn vàn tin tức tuyệt mật, lúc đó vì hắn không có tu vi nên Sở Thanh Thủy cũng không có đề phòng hắn việc gì.
Hắn nhớ rằng, sau khi rời đi được một tháng cùng Sở Thanh Thủy, thì ở Sơn Tây thành, Kim Tài Các có tung ra một vật phẩm làm cho bao nhiêu Thiên Thần Cảnh cường giả thèm khát, mà đồ vật này cũng rất hữu ích đối với hắn trong lúc này.
Đó không phải một cái gì khác, mà nó là một loại Dị Kim, mang tên Phệ Không Tinh Kim, loại dị kim này có thể thôn phệ vạn vật, thậm chí cả không gian.
Nó được giấu trong một cái hộp gỗ có đặt cấm chế nghiêm ngặt mà Kim Tài Các không thể nào mở ra được. Nhưng khi vào tay người mua kia thì người kia đã vô tình mở được nó, trong lúc hấp thụ lấy Phệ Không Tinh Kim vì tu vi và ý chí quá kém nên hắn đã bị Phệ Không Tinh Kim thôn phệ mà chết, sau đó nó lại rơi vào tay của Các Chủ Kim Tài Các.
Sở Thanh Thủy vì vậy mà tiếc nuối vô cùng, nàng sở hữu ba loại linh căn gồm Kim, Thủy, Mộc. Lên việc dị kim rơi vào tay người khác nàng cũng vô cùng thất vọng.
Thừa Dục không có tiếp tục suy nghĩ nữa, hắn lập tức dùng Đạp Không nhằm hướng Tây thẳng tiến, Sơn Tây Thành là thành trì được bao phủ bởi rất nhiều ngọn đồi núi cao chập trùng, nên yêu thú rất ít tấn công thành này.
Sơn Tây Thành là một trong 4 thành trì lớn nhất Lạc Long Đại Lục, cai quản đến 4 phần diện tích của Lạc Long Đại Lục. Là nơi tọa lạc của Sơn Tây Hoàng Triều, một cửu cấp thế lực uy mãnh nhất Nam Việt Tinh này.
Muốn vào được thành trì thì phải lộp Linh Thạch, đây cũng là lẽ dùng để cai quản cũng như thu lợi nhuận từ các thành trì. Thành trì có thế lực càng mạnh thì việc ra vào cần càng nhiều Linh Thạch hơn.
Linh Thạch được chia làm 4 loại từ nhỏ đến lớn, Hạ, Trung, Thượng, Cực. 1 Linh Thạch Cực Phẩm bằng 100 Linh Thạch Thượng Phẩm, 1 Linh Thạch Thượng Phẩm bằng 100 Linh Thạch Trung Phẩm, 1 Linh Thạch Trung Phẩm bằng 100 Linh Thạch Hạ Phẩm.
Đẳng cấp công pháp, pháp bảo cũng được chia từ Phàm, Nhân, Hạ, Trung, Cao, Siêu, Cực. Trong đó lại có các cấp độ nhỏ hơn từ Hạ, Trung, Thượng, Cực.
Hiện tại Thừa Dục đang không có lấy một viên Linh Thạch nào, vậy nên vấn đề bây giờ hắn cần phải kiếm cho mình một ít Linh Thạch phòng thân.
Sau hai ngày bay dòng dã, cuối cùng hắn cũng đã tới được công thành của Sơn Tây Thành. Nhìn tòa thành hùng vĩ với bức tường cao chọc trời lại trải dài gần như vô tận.
Phía trước cổng thành, là đội lính nghiêm trang đứng gác, mỗi người trong đó tu vi của ai cũng đều không dưới Siêu Nhân Cảnh. Có thể thấy sự hùng mạnh của cửu cấp thể lực là lớn như thế nào.
Thừa Dục đang mải suy nghĩ xem vào thành bằng cách nào, bỗng một công đoàn dong binh đi qua. Dong binh đoàn gồm 3 nữ 10 nam, tu vi của tất cả mọi người đều sàn sàn nhau ở mức Siêu Phàm Cảnh, nhưng trong đó có một nữ tử tu vi đã đạt đến Siêu Nhân Nhất Tinh.
Vị nữ tử đó đeo khăn che mặt màu đen, toàn thân nàng cũng được một hắc sắc y phục rộng lớn phủ lên. Nhưng dù thế nào Thừa Dục hắn cũng không quên được hình dáng của nàng.
Ký ức kiếp trước lại ùa về, lúc Sở Thanh Thủy vừa mới phi thăng được vài năm, tu vi của Thừa Dục nhờ nàng mà tăng mạnh lên đến Nhân Tiên cảnh, Sở Thanh Thủy lúc đó cũng dốc hết lòng mua lấy cho hắn một Linh Căn Quả giúp hắn tu luyện dễ dàng hơn nên khi nàng vừa phi thăng Thừa Dục cũng lập tức rời đi Hoan Hỉ Cung.
Mà điểm đặt chân đầu tiên của hắn là tại Sơn Tây Thành này. Tại đây hắn quen lấy Bạch Dạ Xoa, cũng chính là nữ tử đeo khăn che mặt màu đen kia. Hắn cùng nàng kề vai sát cánh chiến đấu, ra vào những nơi cửu tử vô sinh. Hai người trở thành chiến hữu vô cùng ăn ý trên chiến trường.
Từng dùng tu vi Địa Tiên Nhất Tinh đánh tan 5 tên Địa Tiên Ngũ Tinh. Sau đó hắn nảy sinh tình cảm với nàng, nhưng cũng tại thời gian hắn chuẩn bị tỏ tình với nàng, gia tộc nàng bị tập kích mà nàng cũng không nói cho hắn biết.
Để Thừa Dục đi tìm nàng suốt một trăm năm, sau này thành cường giả đứng trên đỉnh tiêm của Nam Việt Tinh hắn mới biết, nàng đã tử trận trong chận chiến đó rồi.
Kiếp này để hắn gặp lại nàng, hắn phải nối lại tình xưa, bắt nàng phải trả giá vì để hắn đi tìm nàng hơn trăm năm. Hắn phải bắt nhốt nàng lại bên hắn cả đời.
Thừa Dục không nhanh không chậm mà bước về phía Bạch Dạ Xoa, đôi bàn tay hắn có chút run rẩy, ánh mắt bạc sắc tà dị đã ươn ướt. Hắn đang cố kìm lén lại súc động trong lòng mình để tránh làm ra những việc quá khích.
Đi đến trước mặt Bạch Dạ Xoa, Thừa Dục nở một nụ cười đẹp nhất về phía nàng, nụ cười này hoàn mỹ vô khuyết lại như nắng ấm mùa xuân hướng về phía Bạch Dạ Xoa.
"Tại hạ Thừa Dục, không biết có thể làm quen cô nương được không?"
Một điệu chào hết mực lễ phép hướng về phía Bạch Dạ Xoa, chỉ có những người hắn yêu thương mới có thể nhận được sự tử tế của Thừa Dục. Bằng không với lòng kiêu ngạo của một vị từng đứng đầu vũ trụ, cao cao tại thượng Thập Đại Đại Năng chưởng khống thiên địa, nhìn xuống chúng sinh như cỏ rác. Lật tay một cái có thể hủy diệt vũ trụ, một lời nói có thể thay đổi thiên đạo làm sao có thể cúi đầu trước lũ gà yếu này.
Nhưng vì những người hắn yêu thương, hắn sẽ vứt bỏ mọi cái kiêu ngạo đó đi mà hóa thành một kẻ dễ gần sống tại bên nàng.
Bạch Dạ Xoa cũng ngỡ ngàng trước hành động của Thừa Dục, xong nàng vẫn theo lễ phép mà chào hỏi lại hắn.
"Tiểu nữ Bạch Dạ Xoa, xin chào Thừa Dục công tử".
Nói ra cái tên Bạch Dạ Xoa, trong đôi mắt to tròn long lanh như vì sao sáng kia của nàng lại hiện lên một chút thất vọng. Đơn giản ở Sơn Tây Thành này, hễ ai nghe đến cái tên Bạch Dạ Xoa của nàng đều nói về nhan sắc của nàng.
Từ nhỏ khi được sinh ra, trên mặt nàng cùng trên người nàng đã xuất hiện những vết sẹo kỳ dị, khiến nàng trở lên xấu xí vô cùng, cũng vì lý do đó mà nàng thường mặc đồ kín người và đeo khăn che mặt nhưng trong một lần làm nv, quần áo của nàng có đôi phần rách nát, khăn che mặt cũng bị hủy để lộ ra dung nhan dọa người của nàng. Từ đó khắp Sơn Tây Thành đều bêu xấu nàng khiến nàng sau một đêm nổi danh khắp Sơn Tây Thành.
Cũng may ông trời lấy đi nhan sắc của nàng lại bù lại cho nàng thiên phú và tài năng. Năm nay nàng mới chỉ có 20 tuổi mà tu vi đã đạt tới Siêu Nhân Nhất Tinh đủ thấy thiên phú của nàng kinh khủng cỡ nào.
Thừa Dục hắn cũng biết nàng xấu cỡ nào, nhưng hắn cũng không để ý. Nụ cười trên khuôn mặt hắn càng nở rực rỡ hơn hướng về Bạch Dạ Xoa
"Rất vui được gặp nàng, Bạch Dạ Xoa cô nương".
"Rất vui được gặp công tử".
Trong đáy mắt của Bạch Dạ Xoa hiện nên chút vui mừng, đây là lần đầu tiên sau hơn 4 năm có người nghe thấy tên nàng mà không kiếp vía chạy mất dép.
Xong bất quá Bạch Dạ Xoa lại nghĩ, có lẽ người này chưa nghe thấy tên nàng mà thôi, dù sao một người tuấn mỹ lại có nụ cười tỏa nắng như này ai lại đi làm quen với một cô gái xấu xí chứ.
"Không biết nhóm của Bạch Dạ Xoa cô nương tiếp tục đi về đâu, có thể cho ta đi cùng được không?"
Lúc này Thừa Dục mới đả động đến nhóm người quần chúng ăn dưa này, có thể nói lúc gặp được Bạch Dạ Xoa thì trong mắt hắn cũng chỉ có tồn tại một mình nàng mà thôi, không có một ai hết.
"Dong binh hội của ta chuẩn bị đi vào Sơn Tây Thành trả nhiệm vụ, sau đó nghỉ ngơi vài ngày." Chưa để cho Bạch Dạ Xoa trả lời, một nữ tử có đôi phần nhan sắc bỗng trả lời thay Bạch Dạ Xoa nàng.
Nữ tử ngày tên Sở Lam, nhan trị cũng có một chút gọi là đẹp, xong trong mắt Thừa Dục, nàng cũng chỉ là sâu kiến mà thôi, không đáng quan tâm.
Sở Lam sau khi cướp lời của Bạch Dạ Xoa, cô ả này hướng một ánh mắt mê li mà nhìn đến hắn. Sơ Lam phải thừa nhận rằng, từ trước đến giờ nàng chưa gặp được ai mà đẹp trai như vậy. Vừa nhìn đến Thừa Dục là nàng đã muốn rụng trứng rồi.
Đám nam nhân trong nhóm thấy Sở Lam nhìn Thừa Dục bằng ánh mắt như vậy, đôi mắt bọn họ cũng tỏ ra không mấy thiện ý, xong họ vẫn không nói gì.
Nhìn tên tiểu bạch tu vi mới đạt đến Nhân Cảnh Ngũ Tinh, lại thêm dáng vẻ trắng trẻo yếu đuối càng khiến bọn chúng khinh thường Thừa Dục hơn. Xong khinh thường chưa phải hết chúng nó còn đố kỵ với nhan sắc tuyệt mỹ của hắn. Mấy tên nam tử hận không thể đè hắn xuống mà rạch lát bộ mặt đó ra.
Thừa Dục cũng không để ý đến mấy tên tôm tép nhãi nhép này, hắn hiện tại hoàn toàn chú ý đến chỉ có Bạch Dạ Xoa mà thôi.
Bạch Dạ Xoa bị hắn chú ý như vậy mặt cũng có chút đỏ, từ bé đến giờ vẫn chưa ai nhìn nàng như vậy càng đừng nói là một nam tử tuấn mỹ như này. Bất quá để phá không khí ám muội này, Bạch Dạ Xoa chỉ đành đánh trống nản sang chuyện khác.
"Không biết vị công tử này hỏi như vậy là có ý gì, ta nhìn công tử chắc không phải người ở Sơn Tây Thành này, nếu ngài không chê dong binh hội của ta thì xin mời ngài gia nhập cùng chúng ta làm nhiệm vụ."
Bạch Dạ Xoa gửi lời mời, ở trong dong binh đoàn này rất ít người nguyện ý nói chuyện cùng nàng. Hôm nay lại xuất hiện một nam tử tuấn mỹ đến nói chuyện cùng nàng tất nhiên nàng rất vui. Xong nàng cũng chỉ nghĩ là đối phương chưa biết gì về nàng mà thôi.
Thừa Dục cũng không biết ý nghĩ này trong nàng, chỉ thấy nàng mời hắn gia nhập dong binh đoàn thì liền lập tức đáp ứng.
"Được, ta ở Sơn Tây Thành này trong một tháng tới, hiện tại cũng đang lo chỗ ăn chỗ. Nếu Bạch Dạ Xoa cô nương không chê ta phiền phức thì cho ta tá túc một thời gian"
"Được, vậy để chúc mừng Thừa Dục công tử gia nhập vào dong binh đoàn của ta, hôm nay ta quyết định khao mọi người một chầu ăn uống tại Mỹ Thực Phủ."
Mọi người nghe vậy, đôi mắt cũng lập tức sáng lên, Mỹ Thực Phủ không phải là nơi muốn đến thì đến, muôn đi thì đi. Người vào trong Mỹ Thực Phủ này ăn uống bắt buộc phải là tu sĩ. Đơn giản các món ăn ở đây được nấu từ thịt của những yêu thú Siêu Nhân Cảnh trở lên, đối với tu sĩ là vật đại bổ nhưng với người thường ăn vào sẽ lập tức bạo thể mà chết.
Mỹ Thực Phủ đúng như cái tên của nó, đồ ăn trong này rất ngon lại dồi dào linh khí. Mà nơi này cũng có bối cảnh vô cùng cường đại, đến cả cửu cấp thế lực là Sơn Tây Hoàng Triều cũng nể trọng ba phần, đủ thấy nó kinh khủng cỡ nào.
Đoàn người lập tức vào thành, tổng cộng có mười bốn người, lên phải đưa cho lính gác là 28 viên Linh Thạch Trung Phẩm. Mỗi người 2 Linh Thạch Trung Phẩm
Trên đường đi, Thừa Dục liên tục nói chuyện với Bạch Dạ Xoa, mặc kệ nhóm người kia. Sở Lam ở bên cạnh ánh mắt có chán ghét nhìn đến Bạch Dạ Xoa, tại sao một kẻ xấu xí như cô ta lại thu hút được ánh mắt của Thừa Dục, một người tuấn mỹ như vậy chứ.
Nhiều lần nàng cũng nhảy vào trò chuyện cùng Thừa Dục nhưng bất quá hắn ngoảnh mặt làm ngơ, coi Sở Lam như không tồn tại.
303
9
3 tuần trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
