ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 208
Trò chuyện với Kim Cung Trắc

Chương 208: Trò chuyện với Kim Cung Trắc

Vào trà quán, tiểu nhị đưa mấy người Võ Huyền đến một phòng riêng, có cửa nhìn ra sông.

Cương Thanh Vân chủ động rót trà cho hai người, hai tỷ muội chủ động đi ra cửa sổ ngắm nhìn cảnh dưới sông.

Võ Huyền đưa tay ra dấu mời Kim Cung Trắc uống trà.

Hai người uống cạn ly trà đầu tiên, hắn mới nói. “Không biết sao Kim Cung huynh lại đi vào Cương Thanh thành? Hình như đường đi về tầng ba không phải hướng này.”

Kim Cung Trắc đâu mỉm cười. “Ta thấy tâm trạng không tốt nên chỉ muốn đi dạo ở tầng một, Võ Huyền thiếu chủ không phiền chứ?”

Võ Huyền cười, khẽ gật đầu. “Dĩ nhiên là không phiền, ta còn vốn tưởng Kim Cung huynh có xích mích cùng với Đan Viêm thánh tử nữa chứ?”

Kim Cung Trắc con ngươi hơi co lại, hắn nhìn chằm chằm vào Võ Huyền không có vội đáp.

Võ Huyền rót trà cho Kim Cung Trắc, hắn nhẹ giọng nói. “Kim Cung huynh không cần nhìn ta như thế.

Khi hai bên nói chuyện trong di tích, ta đã thấy mấy người bên cạnh huynh đều có ánh bất thiện nhìn huynh, chỉ là ta không nghĩ một người như Kim Cung huynh lại lựa chọn rời đi.”

Nhận lấy chén trà từ tay Võ Huyền, Kim Cung Trắc hỏi ngược lại. “Vậy Võ Huyền thiếu chủ đoán tại sao ta lại rời đi? Một chút bất hòa đó có vẻ không đáng.”

Võ Huyền vẫn giữ nụ cười nói. “Một chút bất hòa đó đúng là không đủ để Kim Cung huynh rời đi, nhưng ta thấy rõ hết, trong những người đi cùng Đan Viêm thánh tử đi vào di tích, hầu như đều bị ánh hào quang của Kim Cung huynh đè ép.

Từ mưu kế dùng lợi ích lợi dụng đám người của các thế lực không rõ truy sát mấy người Hồng Thịnh Bảo, cho đến việc nghiên cứu bên Hồng Thịnh Bảo không có trận sư, rồi lại bày trận pháp hao tổn mấy người Hồng Thịnh Bảo bên trong.

Phải nói sao nhỉ? Kim Cung huynh không phải là người đứng đầu, ngươi làm nhiều như thế chỉ sợ đắc tội với các thiếu gia nhà khác, nhưng ta thấy con người Kim Cung huynh không phải người ngốc.

Chắc chắn có một lý do lớn nào đó để Kim Cung huynh phải làm điều đó, ta nghe nói, Kim Cung gia muốn mời nghịch thú sư cải biến tiềm năng ngưng tụ thú tâm cho Kim Cung huynh? Phải chăng là lý do này?”

Võ Huyền vừa nói ra câu trả lời, cũng lại đưa ra câu hỏi ngược lại cho Kim Cung Trắc.

Kim Cung Trắc nghe Võ Huyền nói thì mặt trầm như nước, rồi hắn đột nhiên bật cười, lại lắc đầu. “Xem ra đối thủ của Võ Huyền thiếu chủ sẽ không phải là Đan Viêm thiếu chủ mà sẽ là thánh nữ Đan Vân Hà.”

Võ Huyền nghe Kim Cung Trắc nhắc đến Đan Vân Hà, trong lòng hắn lúc này không hề có chút sao động, hắn phất tay nói. “Kim Cung huynh đừng nói đến chuyện này, chúng ta hãy nói về chuyện của huynh.

Hiện tại huynh đã không còn làm việc cho Đan Viêm, vậy hãy quay sang làm việc dưới trướng ta, giờ ta đã nghịch thú sư nhị cấp, cho ta thời gian, ta có thể giúp huynh cải biến thú tâm.”

Kim Cung Trắc nghe Võ Huyền nói thì lại lâm vào suy tư, đề nghị của Võ Huyền quá mức hấp dẫn với hắn, đi tìm khắp nơi chưa chắc đã thấy nhưng chỉ cần ngồi đây làm việc cho Võ Huyền vừa không nguy hiểm lại có thể mạnh lên, một đề nghị gần như không thể chối bỏ.

Kim Cung Trắc thở ra một hơi, cố gắng kìm chế lòng mình, hắn nói. “Võ Huyền thiếu chủ, cảm ơn ý tốt của ngài nhưng Đan Viêm thánh tử là người trước đã trọng dụng ta, dù biết hắn không bằng được ngươi nhưng nhờ hắn mà ta được nhiều người tôn trọng hơn, ta chỉ có thể từ chối ngài, tạm biệt.”

Kim Cung Trắc liền đi ra cửa không ngoảnh đầu lại, Cương Thanh Thu đứng ngoài cửa sổ đi vào nói. “Người này đặc biệt thật, trong lòng rõ ràng đến thèm muốn đến phát điên mà vẫn có thể rời đi.”

Võ Huyền mỉm cười nói. “Người như Kim Cung Trắc rất đáng để chiêu mộ, chỉ tiếc hắn đã từ chối, sợ lần này hắn rời đi chỉ cần thấy bóng dáng chúng ta sẽ tự động cách xa.

Nhưng mừng là hắn đã rời bỏ Đan Viêm, về sau cũng bớt được các rắc rối không cần thiết.”

Cương Thanh Thu hỏi Võ Huyền. “Giờ chúng ta đi đâu? Trời đã gần sáng rồi.”

“Đến học viện đi, ta muốn gặp mẫu thân và dì nhỏ, chúng ta cần thông báo cho người ngoại công đã rời đi.” Cương Thanh Vân nói.

Ba người quyết định như vậy liền trở về Ngu Linh học viện, tìm đến phòng của Phong Mẫn Nghi thì thấy còn có hai hình dáng người ngồi cạnh nàng.

Phong Mẫn Nghi thấy ba người đến mới hỏi. “Hai con đến tìm ta có chuyện gì vậy?”

Nàng thấy từ lúc về hai đứa con một là tu luyện, hai là bám theo Võ Huyền, chắc chắn có chuyện gì mới đến tìm nàng.

Cương Thanh Vân chưa đáp lời Phong Mẫn Nghi, mà nàng hướng hai người ngồi cạnh Phong Mẫn Nghi nói. “Tiểu di, thúc thúc.”

“Ừ, hai đứa đến đây làm gì vậy?” Phong Ngôn gật đầu, nàng hỏi Cương Thanh Vân.

Phong Nam Sương cũng gật đầu với nàng nhưng lúc này trên mặt hắn hơi trắng, ánh mắt thì đăm chiêu, như muốn đưa ra quyết định cho cuộc đời mình.

Hắn đứng dậy nói. “Mọi người nói chuyện, đệ về trước, tối nay đệ sẽ cho mọi người câu trả lời.”

Hắn đi xuống núi, không quên hướng Võ Huyền chào một tiếng, qua hai vị tỷ tỷ hắn đã biết Võ Huyền là ai, cũng biết là người đã nhờ cường giả cứu phụ thân mình.

Đầu óc hắn hiện tại có chút rối bời, nếu không bình thường đã sớm quỳ xuống bái lạy Võ Huyền.

Ba người ngồi vào bàn, Võ Huyền mới nói. “Ta sắp xếp cho Phong Vũ viện trưởng lên tầng hai làm việc rồi.”

Phong Mẫn Nghi cùng Phong Ngôn hai mắt nhìn nhau, cùng lúc hỏi Võ Huyền. “Không biết phụ thân đi đâu?”

“Tạm thời thì là một thị trấn nhỏ ở tầng hai, một thị trấn gần Phong vực, người trong thành cao nhất chỉ là lục cấp sơ kỳ, hai người có thể yên tâm là an toàn.” Võ Huyền nói.

“Tuy nhiên, Phong Vũ viện trưởng trong thời gian ngắn sẽ không liên hệ với chúng ta, vì đó là địa bàn của Đan Phong.”

Phong Mẫn Nghi chỉ gật đầu không nói, còn Phong Ngôn thì hơi nhíu mi nói. “Có phải vội quá không? Phụ thân ta thân phận có chút đặc thù với Đan Phong, không cẩn thận rất có thể sẽ có người nhận ra.”

Võ Huyền nói. “Cái này mọi người yên tâm, thế lực ở thị trấn không lớn, Đan Phong không quản nơi đó, chỉ có một vài người lục cấp sơ kỳ của tinh điện ở đó.

Nơi ấy lại gần Phong Vực, địa thế hiểm trở, không có cuộc tranh đấu nào trong vòng mười năm gần đây ở đó.

Và đặc biệt Phong Vũ viện trưởng cùng bốn người kia đều có bảo khí thay đổi diện mạo cùng khí tức, ta cũng đã đưa cho ngài ấy hai Khống Huyết Xích để thay đổi hình dáng sủng thú.

Nhiệm vụ chủ yếu của Phong Vũ viện trưởng là xây dựng thế lực bằng cách điều khiển người khác bằng đan dược, nên cô có thể yên tâm là ngài ấy sẽ an toàn.”

Phong Mẫn Nghi nhíu mày nói. “Liệu có ổn không? Khống chế người khác bằng đan dược dường như không được ổn cho lắm, nhỡ có người cho họ uống giải dược thì nguồn gốc của chúng ta chắc chắn bị lộ.”

Võ Huyền gật đầu nói. “Ta cũng đã nghĩ đến điều này, nên chúng ta chỉ âm thầm điều khiển các cao tầng của một thế lực, và đưa người của mình vào các thế lực đó âm thầm bồi dưỡng.”

Cương Thanh Thu làm biểu lộ kinh ngạc. “Huyền ca, kế hoạch của huynh cũng quá ác rồi, đây chẳng khác nào huynh đang rút máu từ gia tộc của người ta.”

Võ Huyền chỉ cười, hắn ác sao, chắc chắn.

Nhưng hắn thấy mình sai thì chưa chắc, đứng dưới góc độ của hắn, chỉ cần có thể phá tan kế hoạch của Đan Phong, chuyện gì hắn cũng làm được.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.