Chương 207
Đấu giá hội bắt đầu 3
Chương 207: Đấu giá hội bắt đầu 3
Võ Huyền chủ tu băng linh lực, làm sao có thể bỏ qua món bảo vật này, hắn để cho Cương Thanh Thu hô giá lên hai mươi nghìn sủng tệ.
Đối chọi với hắn này chỉ có một người là Hỏa Vô Khương, lão tuy không biết khối khoáng thạch kia nhưng nhìn nó bất phàm, lão vẫn muốn sưu tập nó về.
Miêu Cơ lớn tiếng nói. “Vị khách quý ở phòng số một ra hai mươi nghìn sủng tệ, có vị khách nào muốn ra giá thêm không?”
Hỏa Vô Khương trầm giọng hô lên. “Hai mươi năm nghìn sủng tệ!”
Miêu Cơ nhắc lại. “Hỏa gia chủ ra giá hai mươi năm nghìn sủng tệ!”
Võ Huyền đưa bốn ngón tay lên, Cương Thanh Thu liền nói. “Bốn mươi nghìn sủng tệ.”
Bên dưới lập tức xôn xao, vị khách này đủ hào phóng, một lần liền đưa ra mười năm nghìn sủng tệ, số tiền này tuy không lớn nhưng với những gia tộc kinh doanh, cái giá này đối với một khối ngọc chỉ dùng để trang trí thì có chút không đáng.
Hỏa Vô Khương nghe cái giá mà đối thủ hô ông liền bắt đầu suy nghĩ lại, lần này ôn đến không phải vì khối ngọc này, thôi thì bớt chút tiền để xem có rành được mấy viên đan dược kia cho người trong nhà.
Yên tĩnh một hồi không có ai ra giá, Miêu Cơ liền hô lớn. “Vậy viên khoáng thạch này thuộc về vị khách quý trên lầu số một với giá bốn mươi nghìn sủng tệ.”
Có được Băng Nhũ ngọc về tay, Võ Huyền cũng chẳng chú ý đến các vật phẩm tiếp theo, dù cho là các dược linh có chút hiếm thấy.
Võ Huyền không tiếp tục mua nữa nhưng không có nghĩa là hắn rời đi, vốn chuyện chính là đến xem kịch, làm sao món chính chưa lên đã đi được.
Cả hội đấu giá có mười năm món vật phẩm được thông báo từ trước, đến món thứ mười là một cây dược linh tứ cấp thượng phẩm.
Kim gia trước kia vốn thuộc Tam Thế Gia, nhưng khi đi theo Cương Thanh Di Nam thì tách ra khỏi Tam Thế Gia.
Kim gia chủ yếu kinh doanh là về dược dịch, tại Cương Thanh thành, thì Dược Kim các của họ còn nhỉnh hơn Tam Thế Gia về mặt dược dịch.
Nếu không phải có đan dược từ Võ Huyền xen vào thì Tam Thế Gia cũng không được xôi động như hiện tại, mà phải chia một phần ba lượng khách cho Dược Kim các.
Mà Hỏa gia luôn nối liền tài vận với Tam Thế Gia, Hỏa Vô Khương lúc nào cũng chỉ hận không thể cho kẻ phản bội này ăn thiệt thòi.
Biết là Kim Hổ muốn có cây dược linh đang đấu giá, Hỏa Vô Khương hét giá đều trên Kim Hổ một giá nhỏ khiến cho Kim Hổ không chịu được mà mắng chửi.
Hỏa Vô Khương nghe tiếng mắng chửi thì vẫn cứ ở trong phòng cười lớn không có đáp trả lời mắng chửi của Kim Hổ, lão cứ tiếp tục ra giá, đợi đến khi cây dược linh đã lên tới hai trăm nghìn sủng tệ thì mới dừng lại.
Theo tiếng kinh hô của dưới hội trường, cây dược linh được chuyển lên cho Kim Hổ, nhìn cây dược linh chỉ đáng giá một trăm nghìn sủng tệ bị đẩy lên mà lòng hắn đau như cắt.
Dần dần, vật phẩm cuối cùng là mấy bình đan dược tam cấp hạ phẩm Võ Huyền đưa cho Miêu Cơ lúc chiều được đưa lên.
Hội trường trải qua mười bốn vật phẩm đã được đấu giá, tiền trong túi những người mua được vật phẩm đã vơi bớt đi nhiều.
Chỉ có mấy gia tộc lớn tranh đoạt với nhau, mức giá nhanh chóng được đẩy lên tới hai trăm nghìn sủng tệ, ngang bằng với một cây dược linh tứ cấp thượng phẩm.
Lúc này, mấy rèm cửa của các thế lực lớn đều kéo lên, Hỏa Vô Khương tay gõ một chiếc chuông trong tay vang vọng tiếng đến phòng đối diện của Kim Hổ.
“Con tiểu miêu, lão phu ra giá hai trăm mười nghìn sủng tệ, mời lên tiếp.” Hỏa Vô Khương hướng về phía Kim Hổ vang vọng nói.
Kim Hổ nghiến răng kèn kẹt, nhưng bị một cái vỗ vai từ người ở phía sau kiềm chế hắn lại.
“Chủ nhân, lão phu thật không nhịn được nữa! Con lừa già này ngày càng quá đáng.” Kim Hổ cả người to lớn, nhìn mặt lão đỏ bừng có thể thấy lão đã nhịn Hỏa Vô Khương đến mức nào.
Cương Thanh Văn cầm quạt phẩy nhẹ vài lần nói. “Đừng để bị lão khích tướng, cứ đưa giá như thường, ta hiện tại cần đan dược này để đột phá tam cấp sơ kỳ.”
Kim Hổ nặng nề thở ra, lão đang muốn lên tiếng thì Cương Thanh Văn lại nhắc nhở. “Cứ giả bộ như tức giận, nhưng đừng đưa ra giá quá cao, tầm ba trăm nghìn sủng tệ chúng ta vẫn bỏ ra được, trên ba trăm nghìn sủng tệ, vậy mấy viên đan dược này đã không đáng giá.”
“Thiếu chủ ta đã biết.” Kim Hổ nói, hắn lại hướng về Miêu Cơ nói. “Hai trăm mười năm nghìn sủng tệ.”
Cương Thanh Mạc ngồi trong phòng cũng lên tiếng. “Hai trăm hai mười nghìn sủng tệ.”
“Hai trăm ba mươi nghìn sủng tệ.”
…
Phòng của Cương Thanh Di Nam có một thiếu nữ đi vào, nàng ta lễ phép nói. “Thiếu chủ nhắn với ngài có thể ra giá quyết định.”
Cương Thanh Di Nam máy móc gật đầu, lão hô lớn nói. “Ba trăm nghìn sủng tệ.”
Cái giá ba trăm nghìn trực tiếp làm Hỏa Vô Khương cùng Cương Thanh Mạc từ bỏ, với họ, cái giá này đã không còn hấp dẫn.
Cùng lắm thì không cần mặt mũi bảo Miêu Cơ liên hệ với vị thiếu chủ kia cung cấp cho họ thêm đan dược với cái giá phải chăng.
Cương Thanh Văn cầm mấy bình đan dược trong tay, hắn gật đầu nói. “Quả là đan dược tốt, còn tốt hơn so với của Huyết Thần Giáo cho ta, lại còn không có mùi máu tanh ghê tởm.”
Hổ Dung bên cạnh Cương Thương Văn nhìn mấy bình đan dược lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nàng ta hai mươi tuổi đã kẹt ở nhị cấp hậu kỳ đã lâu.
Dược dịch bình thường không đáp ứng được nhu cầu hấp thu linh lực của nàng, nếu có một viên đan dược tam cấp, nàng có lẽ sẽ đột phá lên được tam cấp sơ kỳ.
Cương Thanh Văn nhìn ánh mắt nóng của nàng ta, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt nàng ta nói. “Sẽ có phần của nàng, không nên dùng ánh mắt như vậy để người khác đáng giá.”
Đối với nữ nhân trung thành của mình, Cương Thanh Văn vẫn rất tận tụy, nàng là mối liên hệ chặt chẽ giữa hắn và Kim gia, không thể coi nhẹ được.
Để đảm bảo an toàn cho các khách mời không muốn lộ mặt, Tam Thế Gia sắp xếp các nối đi riêng cho các thành viên ở các phòng cao cấp rời đi trước.
Rồi mới để những người ở dưới hội trường rời đi.
Dưới hội trường, một thiếu niên ăn mặc sạch sẽ, cậu ta vẫn ngồi lại đó nhìn tất cả rời đi, bỗng thiếu niên thở dài một tiếng rời đi.
Võ Huyền lúc này chưa ra khỏi phòng, hắn vẫn một mực chú ý đến thiếu niên kia, nhìn hắn rời đi, hắn liền đứng dậy đi xuống dưới.
Cương Thanh Thu và Cương Thanh Vân không biết tại sao hắn ngồi mãi không đi, xong đột nhiên lại đứng dậy rời đi một cách như thế.
Phòng Võ Huyền ngồi có một nối đi riêng xuống dưới, dĩ nhiên là nhanh hơn nhiều so với chen chúc nhau rời đi.
Thiếu niên đi ra khỏi cửa hơi cúi đầu xuống đất mà đi, hắn đang nghiền ngẫm điều gì đó, bỗng thấy có bóng chắn trước mặt mãi không đi, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì có chút bất ngờ, rồi lại nở nụ cười. “Võ Huyền thiếu chủ, chúng ta lại gặp mặt.”
Võ Huyền nhẹ gật đầu. “Kim Cung thiếu gia không biết có muốn đến quán trà bên kia ngồi nói chuyện?”
Kim Cung Trắc bật cười, hắn gật đầu coi như đã đáp ứng.
Cương Thanh Thu và Cương Thanh Vân tò mò quan sát thiếu niên này, nhìn vẻ ngoài không quá đặc biệt, cấp độ cũng khá thấp so với tuổi, không biết Võ Huyền muốn tìm hắn làm gì.
*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!
STK: 1017409432 - Dang Hai Dong
Ngân hàng: Vietcombank
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
