Chương 209
Khống Thú Đại Luc (Khống Thú)
Chương 210: Hỏa Vũ Hổ
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Sơn cùng Doãn Nguyệt lên tìm gặp Phong Mẫn Nghi.
Hôm qua, Cương Thanh Thu có đến gặp bọn họ, cả ba trò chuyện về việc dẫn nàng lên tầng hai nhưng lại bị nàng thẳng thừng từ chối.
Nên hai người muốn tới gặp Phong Mẫn Nghi để nàng thuyết phục Cương Thanh Thu.
Ngô Sơn là một người có trách nhiệm với đệ tử, Cương Thanh Thu là đệ tử hắn yêu thích nhất, hắn không muốn nàng bị trói buộc bởi Cương Thanh gia mà lên tầng hai phát triển tài năng.
Hai người đi gần đến phòng thì thấy ba bóng dáng đang đứng trước phòng của Phong Mẫn Nghi, chính xác hơn là chúng không phải là bảo vệ phòng mà đang bao quanh gốc cây bảo vệ một người.
Đứng đầu là một con mãnh hổ, trên đầu mọc ra một đoạn lồng vuốt ngược về sau như khổng tước, thân mọc ra hai cánh chim màu đỏ, chi trước hổ, chi sau là tước.
Con linh thú thứ hai treo ngược trên cây bằng đuôi, ánh mắt như kim quang, thân hình không quá lớn, bộ lông ánh kim tỏa ra khí tức sắc bén.
Linh thú còn lại thì nằm phục bên cạnh Võ Huyền không xa, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được nó, vì toàn thân con linh thú này như ẩn vào đám cỏ, một thân mãng giao, trên đỉnh đầu còn mọc ra một bông hoa màu hồng.
Ba con sủng thú này là Võ Huyền phải dùng chín mươi con linh thú lục cấp đổi từ Trưởng Khống Giả.
Trong di tích, mấy người Phong Mẫn Nghi không chỉ thu hoạch được Bích Hồn Ngọc hay Càn Khôn Giới, mấy người còn móc được hơn một nghìn thú tâm nguyên vẹn, tương ứng với vài trăm con linh thú.
Võ Huyền bán một phần cho Hồng Thịnh Bảo cùng với linh thú bị phong ấn, một phần hắn đưa cho Phong Vũ viện trưởng, còn một phần đưa cho Long Quy tiên sinh chăm sóc hộ.
Phần mình, hắn lấy chín mươi con linh thú đổi với người của Trưởng Khống Giả để đổi lại được ba con linh thú thất cấp hậu kỳ này.
Doãn Nguyệt lẩm bẩm nói. “Hỏa Vũ Hổ, Kim Minh Hầu, Hoa Giao, đều là thất cấp hậu kỳ, không có phong bế cấp độ.
Là Võ Huyền thiếu chủ, không ngờ hai tháng không gặp đã đạt tới tam cấp trung kỳ.”
Ngô Sơn nặng nề gật đầu, nhớ khi gặp Võ Huyền hắn mới đạt tới nhị cấp sơ kỳ, không nghĩ tốc độ của người này phát triển lại nhanh như vậy.
Hỏa Vũ Hổ ồm ồm lên tiếng. “Xuống núi.”
Ngô Sơn nói. “Ba vị, chúng ta không đến làm phiền Võ Huyền thiếu chủ, chúng ta muốn gặp Phong Mẫn Nghi bên trong phòng.”
Hỏa Vũ Hổ không mảy may lay động nói. “Đứng đấy.”
Ánh mắt nó hướng về Kim Minh Hầu, cằm hất nhẹ một cái.
Kim Minh Hầu hiểu ý liền tới cửa phòng của Phong Mẫn Nghi gõ vài cái, nó nói vọng vào bên trong. “Nữ chủ nhân, có hai người tìm ngài.”
Nói xong, nó liền bật nhảy về lại cái cây, tiếp tục treo mình tắm nắng.
Phong Mẫn Nghi rất nhanh mở cửa, nàng thấy Võ Huyền vẫn đang luyện đan nên gọi hai người vào phòng, nàng nói. “Thiếu chủ đã có ý để cho ba nàng cùng đi lên tầng hai, chút nữa ngài ấy sẽ nói chuyện với Thanh Thu, Thanh Vân và Thương Khê.”
Ngô Sơn nhẹ gật đầu, hắn nói. “Phong muội, hay ngươi cũng theo chúng ta lên tầng hai đi, gia tộc ta có thể che chở cho ngươi.”
Ngô Sơn nhìn Phong Mẫn Nghi từng bước trưởng thành, hắn coi nàng như muội muội, khi nàng muốn bôn ba tìm cách chữa cho Phong Vũ viện trưởng, hắn không thể cản.
Nhưng giờ Phong Vũ viện trưởng đã bỏ đi không rõ tung tích, hắn muốn nàng lên tầng hai cùng với bọn hắn, tiếp tục con đường phát triển phía sau.
Doãn Nguyệt còn hiểu rõ tình cảm hai người, nên nàng chẳng có tỏ ra khó chịu khi Ngô Sơn đưa ra yêu cầu.
Phong Mẫn Nghi khẽ cười nói. “Ta đã đi theo Võ Huyền thiếu chủ, nên huynh không cần quan tâm cho ta và ta cũng nói với huynh luôn, Thanh Thu, Thanh Vân và Thương Khê đều là người của thiếu chủ, tốt nhất khi bọn họ lên đấy huynh bảo vệ cho tốt.
Đừng để người của Trưởng Khống Giả đến tận Ngô gia hỏi tội.”
Ngô Sơn cùng Doãn Nguyệt đều kinh nghi, hai người không ngờ Võ Huyền chỉ trong vài tháng đã vươn tay, bắt đầu thu nạp thế lực.
“Không cần quá căng thẳng, ta đồng ý để ba người bọn họ theo phó viện trưởng là để bọn họ ra ngoài rèn luyện, an toàn của họ ta cũng đã tự cho họ đảm bảo một phần, chỉ phiền phó viện trưởng chú ý mấy người đến gây rối.” Võ Huyền từ bên ngoài đi vào.
Theo sau hắn là ba con linh thú theo vào, Võ Huyền ngồi bên cạnh Phong Mẫn Nghi, hắn hỏi Ngô Sơn. “Ngô phó viện trưởng, không biết tình hình hiện tại bên Tinh điện thế nào?”
Võ Huyền đã có được thông tin từ Trưởng Khống Giả về Tinh điện nhưng hắn vẫn muốn nghe đánh giá cá nhân từ Ngô phó viện trưởng.
Ngô Sơn bình tĩnh trả lời Võ Huyền. “Tinh điện hiện tại đã dừng xung đột với chúng ta, nghe mấy gia tộc khác nói là do điện chủ của bọn hắn muốn đột phá bát cấp, nên mọi chuyện đang bị đình trệ, nhưng ta nghĩ bọn chúng đang có âm mưu gì đó.”
Võ Huyền gật đầu, cái lý do khá trẻ con này mà cũng mang ra nói chuyện được, cả một thế lực lớn, đâu phải chỉ vì một điện chủ đột phá mà ngừng hoạt động.
Có lẽ bọn chúng đang có âm mưu gì đó, hoặc đã tìm thấy gì, đáng để chúng ngừng lại một thời gian.
Thấy Ngô Sơn giống như không biết nhiều, Võ Huyền không tiếp tục hỏi hắn.
Võ Huyền hiện tại phải đi thuyết phục Cương Thanh Thu và Cương Thanh Vân, còn có Thương Khê nữa.
Ba người đều đang ở chỗ Phong Ngôn, Võ Huyền đi thẳng xuống đấy.
Vào Quản phòng liền có người dẫn hắn lên phòng của Phong Ngôn, mở cửa ra thì thấy bốn cô gái đều đang trong phòng trò chuyện.
Thấy Võ Huyền đi vào, Cương Thanh Thu liền kéo hắn lại nói. “Huyền ca, chúng ta nói rồi, chúng ta sẽ không đi lên tầng hai đâu!”
Võ Huyền hỏi nàng. “Lý do?”
Cương Thanh Thu vểnh môi, nàng nói. “Lên đấy cũng đâu khác ở đây, mà ở đây bọn muội cũng đều có đan dược tu luyện hằng ngày, nghe sư phụ nói, trên đấy chỉ có phát đan dược theo định kỳ, lại còn phải thường xuyên đi tìm dược liệu cho gia tộc mới đổi lấy được.”
Võ Huyền xoa xoa đầu nàng. “Đan dược ta sẽ chuẩn bị sẵn cho các muội, linh thú cũng chuẩn bị đủ, nên mọi người phải đi lên tầng hai cùng Ngô phó viện trưởng.”
Chẳng lẽ huynh không cần chúng ta phụ giúp nữa?” Cương Thanh Thu buồn buồn nói.
“Đừng nghĩ linh tinh, các muội ở lại tầng một không phải là chuyện tốt, sớm muộn gì chúng ta cũng phải bước lên tầng hai, các muội lên đó trước làm quen cũng như ma sát với người tuổi trẻ trên đó, sẽ có lợi cho sự phát triển của các muội.” Võ Huyền nói.
Không để cho ba nàng kịp nói, hắn đã đứng dậy. “Trở về tiểu viện, ta bày trận cho ba người vào Thiên Thú giới tìm sủng thú.”
Cương Thanh Thu và Cương Thanh Vân đã đột phá nhị cấp, Thương Khê vừa đột phá tam cấp sơ kỳ, cả ba đều chưa có sủng thú mới.
Võ Huyền liền muốn bày Thông Linh trận cho các nàng vào Thiên Thú giới để tìm sủng thú.
Thông Linh trận hắn đã bày hai lần nhưng đều là cho Thương Hổ mang đi bán, mà cũng đều chỉ là trận pháp hoàng cấp không thể vào khu vực linh thú huyết mạch cao.
Lần này hắn bày trận huyền cấp cho các nàng, trận pháp huyền cấp đã có thể đưa các nàng đến khu vực linh thú huyết mạch lam sắc và hắc sắc.
Tuy huyết mạch không cao nhưng đủ để cho các nàng phát triển trong thời gian sắp tới.
Chỗ của hắn cũng còn nhiều linh thú có huyết mạch hắc sắc, bạch sắc nhưng chúng đều đạt tới lục cấp và thất cấp, không thích hợp cho các nàng.
*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!
STK: 1017409432 - Dang Hai Dong
Ngân hàng: Vietcombank
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
