Chương 8
Tất tất
Nhất nói:" Ông Đà cứ trêu cháu. Đồ người thân tặng phải quý, phải vui vẻ chứ và hơn hết đó còn là đại diện tấm lòng của người tặng dành cho cháu."
Vừa nói xong. Một túi da phồng to bay về phía cậu. Cậu phải vội vàng đỡ lấy. Quay về hướng nơi ném ra. Đó là ông lão còn lại với vóc dáng khá lực. Khuôn mặt đầy vẻ hơi hung dữ mà lại hiền hòa.
Ông lão chỉ chỉ vào cậu nói: " Lề mà lề mề. Tác phong như này ai ưa. Ra ngoài không dễ cạnh tranh với người khác.
Đây, cầm lấy. Trong túi có những thứ cháu nhờ ông mua. Còn thừa bao nhiêu trong đó hết. Thêm vào nói cho cháu luôn cái túi này quý lắm đấy. Có thể đựng được đồ vật khá nhiều. Mà còn có khả năng chống nước, co giãn tốt, bảo quản được đồ thực phẩm, độ bề cao. Nhớ mà giữ gìn." Ông lão vừa nói vừa nhăn nhó, vẻ mặt như bố chồng nhìn con gái đi theo nhà chồng. Cậu hướng về ông, cúi đầu tạ ơn: " Cảm ơn ông Tư đã giúp đỡ cháu trong thời gian ở thôn. Cháu hứa sẽ giữ gìn thật tốt cái túi." Ông Tư nói: " Chúc cháu có chuyến đi thành công. Nhớ mạnh khỏe mà về." Cậu nhìn về phía ông gật gật đầu. Rồi nhìn lại tất cả ba người. " Chúc chú và hai ông mạnh khỏe. Cháu không thể ở lại thôn cùng mọi người. Nhưng cháu hứa cháu nhất định sẽ quay trở lại." Nói xong cậu phẩy phẩy tay rời đi. Đầu không ngoảnh lại như đại diện cho quyết tâm kiên định của mình.Phía sau cậu vang lên tiếng ba người: " Nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt. Chúc cháu thành công."
Cậu chỉ đưa tay phẩy phẩy tạm biệt. Rồi đi từng bước chân tiến về phía trước.
Đi được một đoạn xa xa. Cậu quay lại nhìn thôn lần cuối.
.............
Trên đường đi, Nhất lấy từ trong chiếc túi một cái vật tròn bằng bàn tay, bên trong có một chiếc kim đỏ nằm ở trung tâm. Xung quang rìa là bốn kí hiệu khác nhau phân bố cân xứng.Vật trên tay cậu tên là đồ chỉ một trong vài thứ cậu nhờ ông Tư mua, có chức năng giống hệt như một chiếc la bàn.
Còn có thêm một tấm da đi kèm. Khi mở ra, bên trong là những đường nét rậm rịt nhưng nhìn kĩ lại thì tất cả tạo nên một bức bản đồ. Với phạm vi từ thôn cậu mà mở rộng ra.Xem xét kĩ có thể thấy rõ. Có một đừng nét bao trọn cả mảnh đất rộng lớn vào bên trong.
Bỏ qua một bên. Cậu hướng ánh mắt về địa điểm ít bị phát họa nhất. Đối chiếu một lúc về phương hướng. Khi đã nắm chắc nó ở phía bắc. Cậu bắt đầu dựa theo đồ chỉ, thẳng tiến phía bắc.
Chọn phía này không phải chọn đại. Mà tất cả đều có chủ đích. Phía bắc là vùng đất nằm trong phạm vi bị bao quanh bởi rừng cây bí ẩn ít bị khám phá nhất.
Từ đó thấy được nơi đây rất rất nguy hiểm, ít ai dám khám phá. Và đó chính là thứ cậu cần.
Trên đường đi cậu vừa lấy đồ chỉ ra xem đường vừa tiến lên.Chỉ mất nửa tháng đi đường. Nhất đã nhìn thấy cánh rừng rậm rịt ở phía trước. Theo như trong đồ chỉ. Cậu chỉ cần đi vào sâu ba đến bốn ngày đường nữa là cậu chính thức đặt chân lên vùng chưa được phác thảo.
Uốn éo cơ thể đã săn chắc hơn trước. Cậu dành chút ít thời gian hồi ức lại. Nghĩ ngợi cũng thấy đúng đắn, khoảng thời gian nửa tháng này đã cho cậu trải qua nhiều thứ thú vị mà một người chuyên ru rú, ở nguyên một nơi như cậu chưa bao giờ tưởng tượng được.
Từ địa hình vùng thảo nguyên bao la. Đến vùng núi hiểm trở. Rồi những loài vật như báo mèo, cáo mai, cừu đô,... . Toàn những thứ mà cậu chỉ từng tiếp xúc qua sách vở nay được chứng kiến ngoài thật. Khiến cậu phải cảm thán trong sách chưa chắc thấm nhuần được hết mọi thứ. Phải trải nghiệm qua mới thấm được cốt hồn trong đó.
Qua chặng đường này cậu cũng nhận ra. Thám hiểm là một thứ mà cậu rất thích. Chúng điều mang lại cảm giác thư giản xen lẫn hồi hộp giống như lúc cậu câu cá vậy.
Khép lại dòng suy tư. Cậu nhìn những tia sáng chiếu qua từng tầng lá một. Khi tiếp xúc đến cậu thì chỉ còn một tia nhỏ bé mang hơi ấm dịu nhẹ.
Dùng thanh đao trên tay. Cậu chém từng bụi cậy cản đường. Đi càng sâu hơn vào rừng. Cậu mới cảm nhận được sự kì lạ của cánh rừng này. Nó khác lạ rất nhiều với rừng rậm bình thường. Khi xung quanh im lặng đến rợn người.
Với tâm thái cảnh giác tột độ. Cậu di chuyển chậm chạp về phía trước. Cứ vậy chặng đường ba ngày bị kéo dài đến tròn một tuần.
Từ trong bụi rậm. Cậu cúi người xuống thấp, xuyên thủng qua kẻ lá nhìn về phía trước, nơi hai con rắn to lớn đang xì xì chiếc lưỡi dài đối với một thứ gì đó phía dưới.
" Bốn ngày chưa ăn gì rồi. Bụng sắp mốc đến nơi. Vậy nên không thể bỏ qua cơ hội này." Nhất lẩm bẩm, rồi nắm chặt thanh đao trên tay, mắt nheo lại, từ bên trong lóe ra ánh sáng sắt lạnh. Cơ thể co lại, tạo thế vồ mồi.
Khi hai con rắn cúi đầu xuống dưới. Nhất nhanh chóng bật người về phía trước một cách nhanh nhất. Chớp nhoáng Nhất đã tiếp cận được con rắn đầu tiên.Không chừng chờ. Nhất đưa thanh đao vung một nhát chém ngang, có sự cản trở từ lớp vảy. Nhất vẫn dồn lực theo đó lưỡi đao phá vỡ lớp vảy, chia cắt thân hình con rắn thành hai.
Con còn lại trong lúc cậu xử lý con kia đã có kịp thời gian phản ứng. Nó vươn đầu lên nhe cặp răng sắc nhọn đớp về phía cậu với tốc độ đáng kinh ngạc. Không lườn trước được. Nhất chỉ vội vã đưa đao lên cản trước mặt. Tiếng thanh đao va chạm với hàm răng sắc nhọn của con rắn phát ra những tiếng rợn người, kèm tia lửa tóe ra ở nơi va chạm.Cả hai rơi vào thế giằng co.
Nhưng không để thời gian suy nghĩ. Con rắn đã triển khai đòn phá. Nó đưa chiếc thân dài của nó cuốn về phía cơ thể cậu.Cậu cố gắng phản công nhưng chiến lực bị cầm chân quá nhiều ở trên. Chỉ trong vài chiêu nó đã khóa kín cơ thể cậu lại.
Theo đó từng đợt co bóp đầy lực lượng từ thân rắn tha hồ phát huy, tàn phá cơ thể cậu.
Từng tiến xương bị ép kêu cọt kẹt như những tiến gào thét.
Hết đường. Trong lúc cậu định phá cục bằng cách vận dụng năng lực. Thì không biết sao con rắn như bị thứ gì thu hút. Nó ngoảnh đầu lại.
" Đây rồi!!."
Một đòn đâm được triển khai. Cậu nhắm thẳng đến vùng đầu của con rắn. Chỉ nghe tiếng va chạm đầy quen thuộc.Như nhận ra điều không ổn. Con rắn ngoảnh đầu lại đầy nhanh chóng. Nhưng đã quá muộn, trong một trận chiến một giây cũng đã đủ để định đoạt kết quả.
Với sức lực trong cơn khốn khổ, đẩy cơ bắp lên giới hạn. Cậu đã thành công đưa lưỡi đao vào trong con rắn, theo đà xuyên lên tận não.
Tiếp theo, vài đợt co bóp từ thân rắn truyền đến, làm cậu nhìn lại. Và đối mặt với cậu là ánh nhìn đầy phẫn uất sâu trong đôi mắt dã thú ấy. Đó như sự vẫy vùng cuối cùng.
Cơ thể nó dần mất kiểm soát trở lên thả lỏng ra. Cậu nhanh chóng đẩy mình ra nơi chật hẹp chết tiệt này.Ngồi kế bên cái xác, cậu thở hổn hển đầy nặng nhọc.
Nhắm mắt lại để thư giãn. Tất cả do hoàn cảnh hoang vắng trong khu rừng, hai con vật đã từng động đậy nay cũng như hòa chung với nó. Còn vật chúng để ý chẳng có gì ngoài một cái xác. Nay chẳng còn gì uy hiếp cậu, đúng là lúc cần nghĩ ngơi một chút.Nhưng chưa đợi cảm giác muốn thư giãn tràn đến. Một tiếng thở nặng nhọc vang lên.
Mở to con mắt đầy mệt mỏi. Gương mặt cậu đầy ngạc nhiên nhìn về phía cái xác tưởng chừng đã chết.
Sự bất động trên cái xác tưởng chừng vĩnh viễn. Nay đã có sự rung động theo từng tiếng thở. Sau đó thứ làm cậu cảnh giác xuất hiện.
Cố gắng bỏ qua cảm giác đau nhức trên toàn cơ thể. Cậu đứng dậy, nâng thanh đao lên, mũi đao chỉa về phía cái xác.' À giờ phải gọi là một người chứ nhỉ ' cậu nghĩ điều đó thật đầy mỉa mai trước khi quên đi cậu là người đã từng mong nó là cái xác.
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
