ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Hành động.

Công nhận đúng là nơi ít người dám khám phá có khác. Ngay từ ban đầu đã có một dãy núi to chặn con đường phía trước rồi.

Tính ra để đến được đây, cũng mệt mỏi với nguy hiểm nữa. Khi trong nhiều ngày kế tiếp khi thoát khỏi khu rừng tĩnh lặng cậu đã phải trèo đèo lội suối. Mà không chỉ địa hình mà khí hậu cũng ẩm ước cùng nhiều động vật hung dữ nữa. Cậu đã phải đụng độ hai lần suýt phải sử dụng sức mạnh. Khi gặp gỡ hai con " Hổ Mu Ba ". Giống hổ được xem như chúa tể của rừng với những đòn tấn công nhanh nhẹn trí mạng cùng lực phá hoại kinh hoàng. Khi dễ dàng vồ nát thân cây.

May cậu và Mao lợi dụng địa hình mới trốn thoát được. Từ đó mới thấy động vật nơi đây không có sức mạnh siêu phàm đã mạnh như này. Thì động vật có sức mạnh siêu phàm sẽ mạnh như nào.

Điều đó càng làm cậu sục sôi, cũng cố thêm lòng quyết tâm trở lên mạnh mẽ hơn của mình.

Trước khi đi tiếp. Cậu chắc cần tu chỉnh là trạng thái bản thân một ít. Dù không vì mình cậu cũng nên quan tâm đến Mao.

Khi giờ khí sắc của Mao đầy vẻ mệt mỏi. Cơ thể trải đầy những vết thương.

Nói với Mao một tiếng. Rồi cậu lục lọi trong túi lấy ra vài dụng cụ. Lấy từ sau lưng bó củi đã chuẩn bị trước. Cậu nhanh chóng chuẩn bị một bếp dã ngoại trước khi ánh sáng biến mất hoàn toàn ở phía chân trời.

Để lại mấy xiên thịt trong bếp. Cậu ngẫm nghĩ đầy suy tư về thứ mình đạt được trên đường đi. Từ đó cậu tổng kết ra nó rất ĐÁNG.

Sau nhiều ngày vật lộn trong thiên nhiên. Cậu nhận thấy giác quan và phản ứng của cơ thể cậu được cải thiện hơn trước. Cơ bắp cũng trở lên thon gọn mà rắn chắc, sức mạng tràn đầy. Một sự thay đổi đúng với mục tiêu của cậu. Hơn thế cậu đã bước đầu luyện tập được bản năng phản xạ trước nguy hiểm. Thứ mà mỗi chiến binh phải có.

Được một lúc. Mùi thơm từ thịt đã chín tỏa ra xung quanh. Mao mới như hồi quang phản chiếu mà đứng dậy tiến về đống lửa mà ngồi vào ăn ngấu nghiến.

Nhìn Mao ăn. Cậu cũng không thể không nể phục cậu thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình này.

Trên đường đi hai người đã gắn bó hơn. Cậu cũng được Mao nói về bản thân.

Mao, khi sinh ra đã ở trong khu vực này. Nhưng từ miệng bố mẹ mình. Mao mới biết quê hương mình không ở đây. Mà từ phía ngoài.

Bố mẹ Mao là người thuộc dân du mục mà cậu được chú Hải kể.

Trong lần tranh chấp với một đội khác. Đội của bố mẹ Mao thua cuộc. Dẫn đến những người trong đội còn sống phải trốn đi.

Bố mẹ Mao với vết thương nặng đã cùng nhau bỏ trốn vào rừng, may mắn thay cả hai đều bình an. Nhận thấy với sức khỏe hiện tại, việc tìm lại đồng đội hay thoát ra khỏi nơi đây là không khả thi. Cả hai cũng chấp nhận ở lại nơi đây sinh sống.

Khi Mao lên 12 tuổi. Bố với mẹ cậu trong một lần đi săn đã gặp phải một nhóm Hổ Bu Ba đang kiếm thức ăn. Cả hai giao chiến quyết liệt. Kết quả tuy bố mẹ Mao giành chiến thắng nhưng vết thương cũ chưa lành nay lại thêm trầm trọng hơn. Vào lúc Mao tròn 13 tuổi. Bố với mẹ Mao cũng chút hơi thở cuối cùng mà rời xa Mao.

..........

" Này Mao. Vậy tiếp theo hành trình sẽ như nào ?" Cậu nhìn về Mao, vẻ mặt đã hồng hào hơn mà hỏi.

Nuốt trôi miếng thịt cuối cùng vào miệng. Mao vội vàng nói.

" Ừm. Chắc còn khoảng hai tháng đi đường nữa. Nếu chọn đi đường bình thường."

Vuốt ve bộ râu mới mọc lại của mình. Cậu mới nhận ra sự bất thường trong câu trả lời.

" Vậy còn đường nào khác ngoài đường bình thường hả. "

" Chuyện này.... thì có. Nhưng đường đó chỉ rút ngắn thời gian đi đường còn một tháng. Nhưng độ nguy hiểm là gấp đường bình thường mấy lần.

Em nghĩ hay ta vẫn nên chọn đường bình thường thì hơn. Tuy chậm trễ chút nhưng được cái an toàn. " Mao nói một tràng rồi ngập ngừng đưa ra lời khuyên.

Nghe xong, vẻ mặt cậu cũng nhăn lại đầy vẻ u sầu. Nhưng khi nhìn về dãy số trên tay. Cậu như quyết tâm.

" Anh có một lý do phải đến nơi đó gấp. Anh xin lỗi nhưng anh phải chọn đi đường đó.

À anh cũng không bắt buộc em đi cùng để chịu nguy hiểm. Em có thể chọn dừng lại đây. Lời hứa nếu có thể anh sẽ nhất định quay lại thực hiện.

Trước đó nhớ vẽ cho anh đường đi là được rồi. " Cậu cân nhắc sự an toàn của Mao mà nói ra đề xuất.

" Haiz. Em biết ngay anh sẽ chọn con đường nguy hiểm này mà. Gắn bó được một thời gian, em lại chẳng lạ cái tính cách của anh lắm.

Vậy thôi. Chúng ta quyết định đi con đường nguy hiểm vậy. Đây là bản đồ, em biết trước chuẩn bị. " Dứt lời Mao lấy ra trong ba lô một tấm da cũ kĩ, mở ra thì bên trong là chằng chịt những kí hiệu.

Cậu không vội nhận lấy xem. Mà nhìn vào gương mặt Mao một lúc. Cố gắng tìm kiếm một chút vẻ không muốn, nhưng vô ích. Cậu chỉ biết thở dài.

" Nếu vậy. Anh cũng không ngăn cản. " Nói xong cậu mới nhận lấy tấm da rồi bắt đầu nhìn xem.

Sau một lúc tìm hiểu. Tuy không hiểu nhiều về xem bản đồ. Nhưng cậu đại khái hình dung ra được con đường cần đi.

Ghi nhớ xong. Cậu trả lại tấm bản đồ cho Mao. Rồi nói: " Anh xem xong rồi. Đây cầm lấy. "

Mao cẩn thận cầm lại. Nhưng được một lúc Mao mới như nhớ ra mà hỏi lại.

" Anh thật sự nhìn hiểu chứ. Có cần em chỉ lại không. "

" À ừm. Nhìn hiểu chứ nhưng chỉ sơ sơ...nên em có thể nói lại rõ ràng hơn được không. "

Mao như nhận ra vẻ lúng túng của cậu. Mao thở dài. Lần này cũng không phải lần đầu tiên. Trên đường cậu cũng nhiều lần gặp gỡ những trường hợp này. Hể là không dính đến chiến đấu, còn lại những thứ khác chỉ ở mức sơ sơ, có khi là mù tịt. Mao như giả vờ không có chuyện gì mà. Lật bản đồ ra chỉ: " Đây nơi này chắc anh biết rồi. Nơi chúng ta đang ở. Về phía này là hướng mà chúng ta sẽ xuất phát. Dọc theo con đường này một đoạn xuyên qua rừng sẽ đến đầm lầy. Nơi này là nơi chúng ta cần đến trong đầm lầy. Dưới đó có một mạng lưới đường hầm mà đội ngũ thiết kế trong đội của bố mẹ em tạo ra. Khi đến đó em sẽ chỉ sau. Giờ anh nắm rõ hơn chưa. "

" Hiểu..hiểu chứ. Anh nhớ rồi. " Vừa nói cậu vừa hò hét trong lòng

' May quá nhờ Mao giảng lại. Mình nhìn đường đều lệch hoàn toàn. '

Mao nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.

" Hahaha.. Em phải tin anh chứ. Thôi thôi nghỉ ngơi đi. Mai lấy sức đi đường. " Nhanh chóng đánh lạc hướng. Cậu quay lưng lại với đống lửa giả vờ ngủ.

Sau một lúc phía sau truyền đến tiếng của Mao.

" Chúc ngủ ngon. "

Cậu ngẫm nghĩ trong lòng ' Chúc ngủ ngon'

Ngày hôm sau khi mặt trời vừa ló rạng. Cậu và Mao đã chuẩn bị xong tất cả. Cả hai cùng nhau hợp sức leo xuống đỉnh núi.

Khi xuống đến chân núi. Cậu mới nhận ra được sự khác biệt khá rõ. Ở đây đâu đâu cũng được trải đầy một màu xanh của nhiều thảm thực vật tươi tốt và trù phú chủng loại hơn bên ngoài rất nhiều.

Trông có vẻ dãy núi to lớn kia và một ranh giới.

Bước vài bước. Cậu dừng lại cúi xuống dùng tay cẩn thận nhổ lên một cái cây hình như cây bút. Với hai màu sắc chủ đạo là xanh lam với đen. Theo cậu nhớ cây này có môi trường sống khá độc đáo, bên ngoài thuộc loại thuốc rất được săn đón. Nên giờ bên ngoài, nó trở thành loài hiếm. Nhưng trong đầy thì đi vài đoạn lại thấy.

Vừa đi theo Mao cậu vừa theo dõi kĩ càng hơn. Mới phát hiện nhiều loài thuốc quý mọc lên như nấm. Làm tinh thần cậu đầy căng thẳng.

Ngoài kia khô khan mà còn có loài Hổ Bu Ba khủng cơ đó. Trong đây môi trường càng tốt thì sẽ dưỡng dục ra những con vật mạnh mẽ cỡ nào. Nên cậu từ giờ phải luôn tập trung cao độ với môi trường xung quanh. Đề phòng thú dữ tập kích bất ngờ.

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.