Chương 11
Đường hầm.
Con đường tiếp theo. Cậu cảm thấy bất ngờ vì đường đi khá thuận lợi.
Được một lúc khi có thể nhìn bằng mắt thường ranh giới giữa rừng cây với đầm lầy. Thì từ trong bụi cây hai con rắn to cùng nhau nhảy ra tấn công ở bên trước và sau. Hình thể của chúng to hơn gấp ba lần rắn bình thường bên ngoài.
Sau khi nhanh chóng phân tích tình hình. Cậu nghĩ:' Hai con này không đủ uy hiếp. Vài phút là xử lý xong. '
Sau khi để Mao né qua một bên. Cậu đón lấy đòn đánh của từng con bằng vài đòn đỡ kết hợp cùng việc tránh lé nhanh nhẹn. Từng thân cây phải rung chuyển khi bị lực đạo từ đuôi của chúng tác động.
Nhưng không đánh trúng cơ thể thì cũng chẳng đánh lo.
Lợi dụng ưu thế sức quan sát, phán đoán và sự linh hoạt mà bản thân có. Cậu nhiều lần né đòn và phản công cho mỗi con mấy phát vào chỗ trí mạng. Chiến đấu dần vào hồi kết do chúng mất máu khá nhiều. Cả hai con có ý rút lui.Trong lúc rút lui. Một con trong đó lộ ra sơ hở. Cậu lao lên cho nó ăn một đao, tiễn nó một đoạn đường.
Con còn lại nhận ra thì đã muộn. Đồng đội của nó đã ra đi mãi mãi.
Như nổi giận. Nó từ bỏ chạy trốn mà lao về phía cậu. Cậu chỉ vội vàng lấy thân đao cản trước người. Lực tác động đẩy cậu ra sau một khoảng.
Chuẩn bị mượn lực né tránh. Thì cảm thấy phần eo bị siết chặt. Cậu nghĩ thầm ' Không ổn '
Theo đó từng lực co thắt to lớn ép vào thân cậu.
Cảm giác đau đớn lẫn nghẹt thở trào dâng lên.
Cậu cắn răng, hai mắt đỏ lên.
" Mày muốn chết. "
Dứt lời. Cậu từ bỏ thanh đao đang đỡ lấy hàm răng sắt lạnh của nó, rút đao ra, theo đó hàm răng của nó cắn chặt vào bả vai trái của cậu. Loáng thoáng có tiếng * rắc rắc * vang giòn.
Chịu đựng cơn đau từ bả vai trái. Tay phải cầm thanh đao dùng lực đâm sâu vào đầu con rắn.
Thanh đao chạm vào lớp vảy ngoài bị cản trở vài giây. Tiếp đó thế như chẻ tre mà đâm sâu vào trong đầu con rắn.
Theo đó lực cắn của nó giảm dần. Nhưng như muốn cùng chết cùng. Thân rắn co vào mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần.
Chịu đựng cơn đau. Hai mắt càng đỏ lên như kích thích con thú dữ trong cơ thể. Cùng đó mạch máu gồ lên hiện rõ bằng mắt ở tay phải.
Nắm lấy thanh đao cậu thêm lực. Đầu con rắn bị chẻ đôi.
Cùng với đòn kết liễu. Lực đạo chèn ép lên thân thể cậu yếu đi. Cậu nhanh chóng vung đao chặt hết thân rắn. Rồi thở hổn hển.
Từ xa. Mao cũng cùng lúc chạy đến.
" Anh có sao không? " Vẻ mặt Mao đầy lo lắng hỏi
Cậu nghe xong chỉ im lặng. Qua ít phút khi cảm thấy ổn hơn. Cậu nhìn Mao nói: " Vẫn ổn. Bị chút thương, băng bó tí là xong. "
Mao định hỏi nữa. Nhưng thấy cậu lắc đầu. Mao cũng gật đầu rồi nhanh chóng băng bó vết thương cho cậu.
Sau trận chiến. Cậu với Mao quyết định tịnh dưỡng tại chỗ qua đêm nay. Ngày mai lên đường sau.
Tiếng lửa cháy. Cùng tiếng xèo xèo chảy ra từ lớp thịt rắn.
Sau khi ăn xong. Và bàn lại kế hoạch một lần nữa. Cậu và Mao đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm. Cậu tỉnh dậy. Đã thấy Mao sắp xếp đồ xong xuôi cho cả hai. Hôm nay Mao thấy cậu bị thương ở vai lên chủ động xin mang luôn phần của cậu.Suy nghĩ một chút cậu chỉ lấy thanh đao đeo bên hông. Bao nhiêu để cho Mao cầm.
Di chuyển vào đầm lầy. Việc di chuyển dần chậm chạp dần. Quãng đường cần đến bên ngoài chỉ cần ba ngày. Trong đây tận sáu ngày mới đến được.
Mao nhanh nhẹn đi trước dẫn đường.
" Sắp đến rồi. Em nhớ là ở đây." Mao la lớn về phía cậu rồi chạy lên một thân cây kì lạ nhưng rất lớn.
Sau khi cậu đến nơi. Mao đã thành công mở ra được một cơ quan.
Theo đó thân cây tách ra thành hai. Từ giữa thân cây một thông đạo đủ cho hai người hiện ra. Nó đi sâu hướng xuống mặt đất.
Cậu với giọng nghi ngờ hỏi Mao: " Ổn không đó. Đầm lầy đầy nước như thế sợ lâu rồi thông đạo cũng sợ bị hỏng rồi. "Mao không chỉ không sợ. Mà còn dẫn trước đi vào. Không quay mặt lại nói.
" Không sao đâu. Nơi đây được gia cố bằng vật liệu đặt biệt. Chỉ có thể bị phá hủy bởi thiên tai thôi. "
Cậu cũng chỉ biết gật gù, nghi ngờ mà bước vào. Vừa đi xa cửa. Một tiếng vang lớn làm cậu giật mình nhìn lại.
Mới thấy cánh cửa đã đóng lại. Cậu mới vội vàng chạy đến mò mẫm tìm chỗ mở ra. Kết quả không mở được. Do khá tốn thời gian. Tiếng Mao vọng lại từ con đường phía trước." Anh Nhất sao đấy. Đâu rồi, không đi hả ?. "
Cậu vội nói: " Mao, lại đây giúp với. Cánh cửa khóa luôn rồi, giờ mở không có ra. "
Bỗng chốc xung quanh trở nên yên tĩnh, rồi lại bị phá vỡ bở tiếng cười sằng sặc.
" Hahaaaa.... Anh làm em cười chết mất. Tưởng chuyện gì. Cửa đó đóng tự động khi không cảm nhận được còn có người bên ngoài. Còn mở ra thì anh chỉ cần đọc như em này là được. Nhớ đứng gần sát bên mặt trung tâm của cửa, mới có tác dụng.
[ Am tu ma ka sa co ]. "Cậu chỉ biết giờ mặt cậu chắc như tôm luộc luôn rồi. Cố bình tĩnh lại, cậu ghi nhớ câu mật mã mà Mao nói.
Đi đến sát mặt của trung tâm cánh cửa. Cậu đọc thử luôn.
[ Am tu ma ka sa co ].
Điều thần kì xảy ra. Cánh cửa mở rồi.
Nhưng cùng đó mặt cậu cũng nhăn lại. Vừa chốc lát kia, khi cậu đọc xong. Phần tay cậu chạm vào cửa đã cảm ứng được một luồn sức mạnh quen thuộc. Cũng nhờ nó mà cửa mở ra.
Nhưng giờ tay cậu chạm lại. Đã không còn cảm ứng được nữa.
Để nghiệm chứng. Cậu đặt tay lên cửa và chờ đợi.
Không mất lâu. Cửa đã tự đóng. Theo đó cảm ứng của cậu lại bắt được luồng năng lượng ấy. Nhưng chỉ vụt qua chốc lát rồi biến mất.
Khi cậu định nghiệm chứng tiếp. Thì Mao đã xuất hiện ở lối đi. Với vẻ mặt nghi ngờ.
" Anh Nhất đang làm gì vậy. "
Cậu quay sang với vẻ mặt thích thú trả lời: " Loại cửa này thật mới lạ. Anh có chút hiếu kì. Thôi mình đi tiếp. "
Cậu nhanh chóng vượt qua Mao mà đi.
Mao cũng vội vàng đuổi theo sau.
Đi được một đoạn đường. Cậu giảm tốc độ lại. Mao hổn hển theo kịp, đi bên cạnh cậu.
Mao nói với vẻ tức giận: " Anh làm gì mà đi nhanh thế. Làm em đuổi theo mãi. "
Cậu nhìn Mao nói:" Cho chừa cái tội cười anh nhe chưa. Hahahaaa..."
Mao nghe xong, mặt mày tức tối, thỉnh thoảng cậu còn nghe từ miệng Mao những câu lẩm nhẩm ngắt quãng.
" Đồ nhỏ nhen " " Thù dai " " không chơi bạn nữa "...
Khiến cậu vui vẻ trong lòng. Nhưng do biết tính Mao. Cậu cũng làm ngơ mà đi tiếp.
Đi tiếp gần mười phút. Cậu đã thấy được phần cuối của con đường thẳng này.Không thể không nể. Đường hầm này thật sự như lời Mao nói. " Nó chỉ bị phá hủy bởi thiên tai ". Bởi từ lúc đi đến giờ, cậu thấy những vách tường màu nâu vẫn sáng bóng và chắc chắn. Không hề có một dấu hiệu nào của việc xuống cấp.
Bước ra khỏi con đường. Cậu càng ngạc nhiên hơn với kiến trúc kết hợp giữa thiên nhiên với con người này.
Với phần từ cuối đường hầm nơi cậu đứng. Kéo xuống dưới chút ít là vào trong hang động có không gian hình cầu khá to. Với xen kẽ chất liệu đá nâu quen thuộc cùng một thảm thực vật dạng leo đang sống ở trên trần mái. Bọn chúng cùng nhau tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ mà vẫn đủ để thắp sáng cả không gian nơi đây.
1
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
