Chương 41
Cùng nhau ăn cơm
Tắt điện thoại ông hỏi.
“Hai đứa ở chung phòng à”.
“Nào có chuyện đó, con bé còn lâu mới cho phép. Là ăn sáng ngoài ban công phòng cậu ta. Ở riêng”. Bà chép miệng nhíu mày.
“Ừ, ừ”. Ông nội gật gù.
“Tôi thấy hai đứa nó rất tự nhiên, nói chuyện cũng hòa hợp. Sắp xếp công việc ổn thỏa. Cùng nhau thương lượng. Không tồi”.
“Ừm, tôi phải quan sát thêm mới được”.
“Ừ, đúng vậy”.
———————
Thư Uyên mỉm cười.
“Ông bà, rất quan tâm em”.
“Vâng”.
“Mỗi lần em ra ngoài đều như vậy nhưng có anh, ông bà sẽ chú ý hơn”.
“Anh đang nghĩ phải làm sao để trưởng bối chấp nhận anh”.
“Tốt nhất là con người thật của anh, ông bà tinh mắt lắm đấy”. Cô hù anh.
“Nhất định”. Anh bật cười.
“Ừm”.
Buổi trưa họ tới thị trấn ăn trưa, anh vào chợ mua thêm đồ ăn. Sau đó cả đội lái xe về Diệp Thành. Một đường thuận lợi về đến nơi hơn 15h chiều. Cô xuống xe vươn vai, hơi buồn ngủ. Anh mở cốp lấy đồ vào nhà.
“Bà ơi”.
“Về rồi”.
“Đi xa mệt không”.
“Hơi mỏi người”.
“Thư Uyên đâu?”.
“À…”. Cô quay đầu.
“Cháu chào bà”.
“Chào cháu, vất vả rồi”.
“Cháu mua ít đồ nấu bữa tối, còn lại thì mọi người để ăn dần”.
“Được, cảm ơn cháu”.
Cô với bà ra sau cầm mấy túi đồ mang vào.
“Mua nhiều vậy”.
“Vâng, đồ khô để được lâu, anh ấy mua hết”.
“Ừ, mau vào đi”.
“Vâng ạ”.
“Cháu chào ông”. Anh cầm đồ vào thì ông nội đi ra.
“Về rồi, nào để đây. Hết chưa?”. Ông đi ra.
“Hết rồi ông ạ”.
“Ừ”.
Đồ ăn đều để một góc. Anh lấy đồ tươi để sang một bên.
“Ông ạ, thịt khô này để ăn dần được. Ông cứ cất tủ bao giờ ăn thì chế biến ạ”.
“Ừ, cảm ơn cháu”.
“Cháu mua được thịt bò còn mới, ít rau xào kèm, măng tươi. Bún sợi to. Mật ong này mới vắt ạ”.
“Ai da mua nhiều rồi”. Ông vui vẻ nói, tốn không ít tiền đâu.
“Hôm nay chỉ có 4 người chúng ta ăn cơm, nấu vừa ăn đi”. Ông cất bớt đồ khô vào tủ.
“Vâng ạ”.
“Trong này là đồ chín, có thể ăn tối luôn ạ. Thanh Liên thích ăn lên cháu đặt thêm phần mang về”. Anh đặt riêng hai hộp đồ ăn ra ngoài.
“Ừ, ừ”.
“Bà ơi bánh nếp ăn lạ miệng lắm, bà ăn thử cái”. Cô mở gói bánh bọc lá chuối ra cho bà xem.
“Màu sắc đẹp quá”. Bà cầm lên cắn thử.
“Ừ, ngon lắm, ông cũng ăn thử đi”.
“Được, để tôi ăn xem nào”.
“Ngon”. Mọi người vui vẻ nhìn nhau.
“Còn sớm cất bớt đồ vào tủ đã, rửa tay ngồi nghỉ muộn rồi nấu cơm ăn cho ngon”. Bà nhìn mọi người nói.
“Vâng ạ”. Anh gật đầu cười.
“Cháu lên phòng đã”. Cô cầm hành lý đi lên lầu.
“Ừ”.
Lúc sau mọi người đều yên vị ở phòng khách, trò chuyện.
“Thư Uyên cháu năm nay bao tuổi rồi”.
“Dạ cháu 30 ông ạ”.
“Là sinh tháng mấy?”. Bà tò mò.
“Dạ mùng 1 tháng 10 ạ”.
Cô ăn bánh liếc nhìn ông bà cười, bắt đầu rồi.
“Vừa hết thu vào đông”. Ông gật gù.
“Trong nhà có đông anh em không”. Bà hỏi.
“Dạ cháu có hai anh trai, cháu là con út ạ”.
“Bố mẹ thế nào?”.
“Dạ vẫn khỏe ạ”.
“Nhà cháu ở Khu nhà cổ nhỉ vậy hai đứa gặp nhau lúc nào?”. Ông bà tò mò chờ xem.
“À…”. Anh quay sang nhìn cô, cô bật cười.
“Anh cứ nói đi”. Cô gật đầu.
“Bọn cháu cũng tình cờ gặp nhau ở gần nhà cháu ạ, có chút sự cố nhỏ. Sau đó thì có số liên lạc rồi thì… làm quen dần ạ”. Anh mím môi cười ngượng.
“À à, ừ”. Có lần con bé đi chơi bị ngã không phải lần ấy chứ. Ông bà liếc mắt với cô.
“Cháu làm công việc gì?”. Bà hỏi.
“Dạ, cháu làm về an ninh mạng, làm ở công ty. Cuối tuần có lúc cháu rảnh có lúc sẽ phải đi công tác ạ”.
“Ừ”.
“Vậy hai đứa là quan hệ gì?”.
“Dạ, cháu mới ngỏ lời, em ấy cũng vừa mới đồng ý quen nhau. Tụi cháu đang tìm hiểu dần ạ”. Anh cẩn thận ngôn từ.
“Hi hi”. Thanh Liên ở bên cười ra tiếng.
“Con bé này”. Bà liếc mắt với cô.
“Bọn cháu đang tìm hiểu, ông bà cũng vậy ạ, cứ từ từ”. Cô đưa tay hướng về phía anh, ý bảo có gì ông bà cứ hỏi.
“Tạm thời vậy đã, cháu gái đối với chúng ta rất quan trọng. Từ bé đã được chúng ta yêu chiều, con bé đơn giản nhưng tình cảm quy tắc thì không qua loa. Hai cháu cứ từ từ tìm hiểu thật kỹ, rồi hãy dành tình cảm tốt đẹp nhất cho nhau. Trân trọng, thương mến, bảo vệ lẫn nhau. Nếu lúc nào tới đón con bé cứ bảo ông bà một tiếng, bọn ta cũng biết con bé ở đâu có an toàn không?”. Ông chậm rãi nói.
“Dạ vâng, chúng cháu hiểu ạ”. Anh thẳng người dùng chất giọng trầm ấm, nói.
“Được, cứ từ từ”.
“Dạ, vâng ạ”.
Cô mỉm cười nhìn ngắm anh, khi anh nghiêm túc luôn đem lại cảm giác vững vàng như núi cao. Tĩnh lặng và bền bỉ.
Thư Uyên quay sang bắt gặp ánh mắt cô liền cười thật dịu dàng, đôi mắt mang hàm ý cảm ơn.
“Cảm ơn em, Thanh Liên”.
“Hử, sao cảm ơn em”.
“Vì em đã chấp nhận một người như anh cùng đồng hành với em trên đoạn đường này”.
“Cùng cố gắng”.
“Cùng cố gắng”.
Ông bà nhìn hai đứa nói chuyện cảm giác như những năm tháng thanh xuân trở lại. Tốt.
Mọi người cùng vào bếp chuẩn bị cho bữa tối, có đồ ăn sẵn lên làm thêm ba món đơn giản.
Cơm tối rất nhanh được bày đầy một bàn.
“Được rồi, mọi người ăn cơm thôi”. Ông nói. Thư Uyên đặt canh nóng vào giữa, bún đã làm nóng rất tiện ăn.
“Cháu mời ông bà”.
“Ông bà và anh ăn cơm”.
“Ừ, thử món này xem. Ông chưa ăn loại bún sợi to này”. Ông nói.
“Tôi làm cho bà một bát nhé”.
“Được”.
Thanh Liên gật đầu với anh. Anh làm cho hai người hai bát nhỏ vừa ăn.
“Em ăn thử xem, còn đang nóng”.
“Vâng”. Nước dùng từ bò hầm rất ngon, thịt siêu mềm.
“Thế nào?”. Anh hỏi.
“Bún này ăn ngọt lắm, ngon anh à”.
“Ừ, ông bà ăn thử xem ạ”.
“Ừ, ừ, thử xem nào”. Ông bà nhìn nhau gật đầu.
“Ngon lắm, món này cháu làm không tồi đâu Thư Uyên. Bình thường rất hay nấu phải không?”. Ông hỏi
“Cháu ở riêng có thời gian cháu sẽ tự nấu ạ”.
“Chịu khó nấu, ăn cho ngon”. Bà nội vui vẻ.
“Vâng ạ”.
“Thịt nướng còn nóng, Thanh Liên cháu thích ăn mau gắp đi”.
“Dạ vâng”.
“Món này cháu ăn ở Thẩm Nham, thịt họ ướp rất ngon”.
“Ngon ăn nhiều vào”. Cô vừa ăn vừa gật đầu với bà nội.
“Ông bà, cháu gắp cho ông bà ạ”. Thư Uyên gắp thịt nướng vào bát họ.
“Được, cháu thử món này xem. Thịt bò hấp này lâu rồi ông không làm”. Ông gắp cho anh mấy miếng vào bát.
“Cháu xin”. Anh cho miếng vào miệng nhai, ngon quá.
“Ngon lắm ông ạ”. Anh vui vẻ gật đầu.
“Để ông thử xem nào… ừ món này học được từ một người bạn, ông ấy còn làm ngon hơn ta”. Ngấm vị lắm.
“Ngon mà ông”. Cô cũng thử một miếng.
“Ừ, ừ”.
“Cháu đã ở riêng rồi à Thư Uyên”. Bà hỏi anh.
“Vâng, cháu ở riêng nhiều năm, từ khi đi làm bà ạ. Năm nay thì cháu chuyển về khu Nhà cổ ở. Hơi xa công ty nhưng thoải mái hơn”.
“Ừ, thế bố mẹ cháu ở khu nào Diệp Thành”.
“Nhà bố mẹ cháu ở Phù An ạ”.
“Cách đây hơi xa một chút”. Ông nói.
“Đi xe cũng mất tiếng ạ”.
“Lần này gặp mặt khá bất ngờ lần sau tới cháu sẽ chính thức chào hỏi ạ”. Anh buông đũa nghiêm túc nói.
“Chuyện này…”. Hai ông bà nhìn nhau. Lần này đúng là không ngờ tới, chàng thanh niên này cũng không qua loa. Hiểu phép tắc. Ông nhận cái gật đầu từ bà.
“Được, lần sau tới”. Ông nói .
“Dạ vâng, cháu cảm ơn”. Thư Uyên nhìn mọi người mỉm cười. Được trưởng bối chấp nhận anh rất vui. Trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Nấu ăn đi”.
“Vâng ạ”.
Cô nhìn ông bà mỉm cười.
Tiễn anh về mọi người cùng vào nhà.
“Thư Uyên nấu ăn rất tốt, mọi việc gọn gàng”.
“Tôi thấy cậu ấy cũng biết cách lắng nghe, cử chỉ đều có giáo dưỡng, quy củ. Tiểu Liên”. Bà quay sang nhìn cô.
“Dạ”.
“Cháu nói rõ nhà cậu ấy là như thế nào, đã biết nhiều về nhà người ta chưa?”.
“Tính tình anh ấy từ lúc chúng cháu gặp nhau đến khi có tình cảm và hiện tại đều như vậy. Gia đình có chút phức tạp, có lẽ là gia tộc có bề dày lịch sử, giáo dục rất nghiêm.
Anh ấy xử lý mọi việc rất chu đáo, điềm tĩnh, nghiêm túc cũng thong thả nhẹ nhàng, chấp nhận mọi mặt đúng sai từ từ đối diện. Mọi chuyện trước sau đều cố gắng thật tốt. Người nhà yêu thương hòa hợp nhưng cũng khó tránh có chuyện khó nói như nào gia đình khác.
Anh ấy có bố mẹ nuôi ở Diệp Thành, gia đình bố mẹ đẻ ở Viên Quý. Cũng thường xuyên gặp nhau. Mỗi lần người nhà tới đều chuẩn bị rất nhiều đồ ngon tẩm bổ cho Thư Uyên. Chuyện khác cháu thấy lên để lần sau anh ấy tới, tự mình nói rõ.
Cháu cũng có chút lo lắng, sợ rằng gia đình anh ấy có điều kiện tốt, sẽ không chấp nhận chuyện tình cảm của hai bọn cháu. Nhưng anh ấy luôn có sau sự an bình, cổ vũ. Cháu cũng muốn nỗ lực một lần”. Cô thả lỏng nói.
“Nhìn cũng ra cốt cách cậu ấy không phải người thường có được, trải qua cũng không ít sóng gió. Thôi, các cháu cứ tìm hiểu phải biết ý người ta thế nào, rồi mình mới có cách cư xử phù hợp. Đừng vội đoán già đoán non”. Bà nắm tay cô an ủi.
“Vâng ạ”. Cô tựa người vào vai bà, đúng vậy cứ gặp mặt trưởng bối đã.
“Vậy ông bà có thích anh ấy không?”. Cô ngồi dậy hỏi.
Ông bà nhìn nhau cười, còn không thích sao.
“Đương nhiên là thích, chỉ cần cháu vui vẻ. Ông bà đều thích”.
Cô cười thật tươi ôm lấy bà.
“Cháu cảm ơn”.
“Được rồi, mau đi tắm đi, không muộn”. Bà vỗ nhẹ vai cô.
“Vâng, cháu lên phòng đây”.
“Đi đi”.
Đợi cô đi rồi.
“Hy vọng mọi chuyện thuận lợi”.
“Tôi nhìn hai đứa, tình cảm đã bền chặt rồi”.
“Cảm giác như một đôi vợ chồng chung sống nhiều năm, ông thấy đây là tốt hay xấu”.
“Ý trời, đợi gặp trưởng bối nhà bên xem thế nào”.
“Ừ”. Bà gật đầu uống ngụm trà.
Anh trở về nhà thì nhận tin nhắn chúc ngủ ngon từ cô.
“Ngủ ngon, anh đi tắm rồi ngủ luôn”.
“Vâng”. Kèm mặt cười.
Anh nhấc máy gọi điện đi.
“Ông chủ”.
“Mọi chuyện thế nào”.
“Người lớn nhà anh không có vấn đề, ông năm bà sáu không đồng tình nhưng cũng đồng ý. Số khác thì thấy hơi rục rịch, có lẽ muốn tẩu tán chứng cứ”.
“Thắt chặt theo dõi, thời gian tới họ sẽ thực sự hành động”.
“Tôi hiểu”.
“Chú ý an toàn”.
“Anh cũng vậy”.
Thư Uyên yên tĩnh ở trong thư phòng vạch ra kế hoạch mới.
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
