ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Tin báo

Tin tức về việc Mặc gia sẽ công bố người kế thừa đời tiếp theo rất nhanh được lan truyền. Sau khi ông Mặc Như Thanh mất, đã mấy chục năm chưa có người chính thức tiếp quản vị trí này.

Đây là tin nội bộ nhưng không tránh khỏi việc một số người có tiếng trong giới biết được. Ai cũng tò mò không biết người này sẽ là ai? Người lãnh đạo Mặc gia, người giữ quyền hành cao nhất.

“Lão gia chủ, lão phu nhân Mặc gia gửi thư tới”.

“Mau, mau, bao nhiêu năm rồi. Lần này đặc biệt gửi thư là vì chuyện đại sự gì chăng?”.

“Lão gia chủ, người xem”.

Ông lão tóc bạc trắng trầm ngâm đọc hết lá thư.

“Là ai đưa tới”.

“Là Mặc gia chủ hiện tại”.

“Mặc Hiểu”.

“Được, chuyển lời của ta. Bảo Lão phu nhân yên tâm. Ta sẽ bảo vệ chu toàn”.

“Vâng ạ”.

Đợi người kia đi, ông lão đốt đi lá thư tay.

“Sóng gió Mặc gia tới rồi. Đại ca trên trời có linh, nhất định phải bảo vệ giọt máu duy nhất này. Phàm Sinh ta quyết giữ lời hẹn năm đó”.

——————

“Thưa bà, phu nhân đang ở bên trong”.

“Được”.

Bà sáu, ông năm cùng tới.

Bà tư, ông ba, ông hai cũng đông tủ.

“Hai đứa tới rồi, mau ngồi”.

“Chị dâu, anh hai, anh ba, chị tư”. Bà sáu chào.

“Chị dâu, anh chị”. Ông năm cúi đầu.

“Hai em mau ngồi đi”.

“Vâng”.

“Hôm nay gọi cả nhà tới vì có chuyện muốn nói về người thừa kế Mặc gia. Chắc hẳn mọi người đã biết cách chọn lọc đặc biệt này của gia tộc ta”. Lão phu nhân nhìn qua tất cả anh em một lượt. Họ đều đồng loạt gật đầu.

“Đây là di thư của gia chủ, mà chị đã bảo quản nhiều năm, mời cô chú xem”. Bà nói tiếp.

“Vâng”. Ông hai nhận tờ thư tay đã ép bọc, đóng dấu, bên cạnh còn một tờ đánh máy đóng dấu, ấn tay. Xem thật kỹ.

“Là chữ của anh cả, các em xem”. Ông đưa về phía mấy người em. Bà sáu sốt ruột bị ông năm nhìn.

“Đúng rồi, có ấn của anh cả”.

Ông năm cầm tờ giấy đưa bà sáu cùng xem.

“Chỉ một tờ giấy ấn, nhìn nét chữ thì có thể là của anh cả”. Ông năm nói.

“Vì sao bây giờ chị mới đưa ra tờ di chúc này”. Bà sáu nhíu mày hỏi.

“Đây là di nguyện của ông ấy, muốn người lớn tìm được người thừa kế thì mới công bố”.

“Anh tôi chết lâu rồi, cháu trai chị trở về được mấy năm mọi người đang yên ổn thì chị đòi công bố”. Bà sáu khó chịu nói. Ai biết mấy người muốn bày trò quỷ gì.

“Trước đây, Thư Uyên còn trẻ với cả khá xa cách người trong tộc. Đợi mấy năm chính là muốn mọi người quen biết với cháu nó, đồng thời cũng muốn rèn rũa để Thư Uyên có thể tự mình gánh vác gia tộc sau này. Mặc Hiểu và chú hai cũng có tuổi, tôi và cô chú đều già cả rồi. Đến lúc để Thư Uyên đảm nhận trách nhiệm thuộc về cháu. Nhân lúc chúng ta còn đi lại thuận tiện giúp đỡ cháu ổn định mọi việc. Đến lúc đó cả nhà có thể thoải mái hơn rồi”. Lão phu nhân mỉm cười nói.

“Chị nói nghe thì dễ, chả khác nào bắt chúng tôi giao tài sản vào tay gia đình này chị. Ai tin nổi”. Bà sáu hừ lạnh, nói giễu cợt.

“Vũ Hân, em bình tĩnh”. Ông năm nhắc.

“Anh chị, em thấy thời đại thay đổi rồi, gia tộc ta cũng không thể theo lệ cũ, lấy máu nghiệm thân gì đó, còn cháu làm sao nghe. Gia tộc tài sản quá lớn nếu không tìm một người có tài trí, kinh nghiệm thì rất không ổn. Làm sao quản lý tốt đây. Em thấy thế này anh cả mất rồi anh hai lên giữ vị trí này, còn lại sản nghiệp vẫn thế, mọi người làm ăn đồng thuận một mối. Mọi người xem xét lại đã”. Ông năm nói tiếp.

“Đúng vậy, lý do cổ hủ gì đâu”. Bà sáu càu nhàu.

Lão phu nhân khẽ thở ra, biết trước là hai người này sẽ không để yên mà.

“Hồ nháo, gia tộc có gia quy, gia huấn. Ở đâu có chuyện con cháu muốn sao thì như vậy. Hai đứa từ bé đến lớn luôn được nhận được sự giáo dục tốt nhất, trước đây còn trẻ nói vài lời càn quấy nay đã đứng tuổi lại không biết suy tính trước sau. Không có chuyện nhưng nhị ở đây. Chính tôi là người tham gia quá trình kiểm tra cùng với trưởng bối trong tộc, không có chuyện sai sót. Hơn nữa việc Thư Uyên giữ vị trí gia chủ, công việc làm ăn mới quy thuận một mối. Quy thuận về chỉ dưới hình thức kiểm tra, đối chiếu, không ảnh hưởng tới lợi nhuận của bất kỳ ai. Trước đây tách ra mới phát sinh ra nhiều chuyện làm ăn không rõ ràng ảnh hưởng uy tín gia tộc, việc này cô chú là người rõ nhất. Lần này Thư Uyên trở về để cháu nó rà soát toàn bộ việc làm ăn, tôi xem kẻ nào dám

ngăn cấm”. Ông hai đứng dậy tức giận nói.

Không khí trong phòng trùng xuống, anh hai rất ít khi nổi giận. Lần này vậy mà.

“Anh hai nói đúng, sẽ không ảnh hưởng việc làm ăn của mọi người. Hai em cũng yên tâm. Với cả nếu phát hiện sai phạm cũng thuận tiện xử lý, đối với mọi người là tốt không phải xấu”. Ông ba nói.

“Vâng, em hiểu, anh hai anh đừng nóng hai đứa cũng chỉ là đóng góp ý kiến sợ con cháu chưa hiểu chuyện thôi. Trưởng bối trong nhà nói rõ ràng là được, tránh mất đoàn kết gia đình”.

“Em cũng là lo nghĩ cho đại cục thôi anh. Anh nói vậy là em hiểu mà”. Ông năm hòa hoãn nói chuyện.

“Em hiểu rồi anh”. Bà sáu cũng gật đầu. Không thể xoay chuyển thì họ tính cách khác là được.

“Các em hiểu là tốt, con cháu đều học qua gia quy, gia huấn. Việc ảnh hưởng tới lợi ích hay không thì các em cứ thông báo lại là không có. Nhưng khi Thư Uyên nắm quyền sẽ kiểm tra toàn bộ sản nghiệp, công minh rõ ràng. Toàn bộ hồ sơ nội bộ sẽ do Thư Uyên kiểm soát. Còn việc sau đó, đợi sau ngày Thư Uyên tiếp quản, chúng ta sẽ bàn bạc cách xử lý tiếp”.

“Vâng anh”. Mọi người gật đầu đồng thuận.

“Chị dâu, chị có trao đổi gì thêm không?”. Ông hai hỏi.

“Vậy là được rồi, đợi Thư Uyên về chúng ta nói chuyện thêm. Hôm nay vậy thôi, mọi người về nghỉ sớm đi”. Lão phu nhân từ tốn nói.

“Vâng”.

“Vậy bọn em về trước đây”. Họ chào bà ra về.

Bà lão nhìn về phía xa ngoài cửa. Thư Uyên cháu nhất định phải bình an trở về.

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.