Chương 37
Bữa trưa
Cô giúp anh rửa cọ treo khô, cất đồ vào gian trong.
“Anh giữ lại nó sao?”.
“Ừ làm kỷ niệm”.
“Được”. Cô dịu dàng nhìn anh.
“Để nó khô anh sẽ xử lý phần còn lại và bảo quản”.
“Uhm”. Cô đứng đó nhìn anh.
“Chúng mình xuống nhà đi”.
“Ừ đợi anh chút”.
Anh treo bức tranh vào móc. Sau đó đi ra cửa cùng nhau xuống tầng.
“Nay em muốn ăn gì?”.
“Em muốn ăn canh gà”.
“Được, anh vào bếp nấu, em muốn ăn bánh bao nhỏ không. Chỉ cần hấp nóng thôi”.
“Có anh, vậy em sẽ rửa rau giúp anh”.
“Ừ, thêm ít nhân sâm thuốc bắc, hạt sen bồi bổ”.
“Được, em thích hạt sen nấu nhừ”.
Hai người cùng đi vào bếp, anh mở tủ lấy thực phẩm. Gà để ngăn mềm không cần rã đông, thêm rau củ đi kèm.
“Em rửa mấy củ này, tý nữa anh bổ cho, hạt sen ngâm giúp anh. Anh đi vào kho lấy thuốc hầm gà”. Anh dặn cô. Tiện thể lấy nồi cho bánh vào hấp, để cô ăn trước, gà hầm sẽ lâu.
“Em biết rồi”.
Thanh Liên sơ chế xong mọi thứ thì anh cũng cầm đồ ra. Cô đứng một bên nhìn anh làm. Gà và đồ kèm cho chung vào nồi hầm. Những thứ khác được anh cắt nhỏ để một bên. Anh bắt bếp nấu thêm cháo hạt kê.
“Gà hầm hơi lâu, em ăn bánh và cháo trước nhé. Món này ngon lắm, khai vị rất dễ chịu”.
“Vâng”.
“Anh bình thường đều tự nấu ăn sao”. Mọi thứ anh làm rất quen tay.
“Đúng vậy, bố mẹ đi làm anh đi học về sẽ nấu đồ ăn, làm dần thành quen, lúc ra riêng ở cũng đều tự nấu. Đôi khi sẽ gọi đồ ăn ngoài, lúc em bảo thích ăn đồ gì anh sẽ nhớ và lưu lại, có dịp thường mua cho em. Đây là lần đầu nấu cho em ăn”.
“Mỗi lần chúng ta gặp nhau anh đều chuẩn bị đồ ăn sẵn, vài món ăn vặt nhỏ, em đều rất thích”. Cô nhớ về lúc đó trong lòng thấy rất vui, thì ra anh ấy để ý lâu như vậy.
“Ở Viên Quý cũng có xưởng làm bánh điểm tâm xuất bán, cũng thêm mấy cửa tiệm. Đồ ngon lắm, anh quản lý mấy chỗ đó. Về đó chơi anh đưa em đi ăn, đồ truyền thống cách chế biến thủ công rất tinh tế”.
“Anh còn kiêm cả khoản đó, em chỉ nghĩ là anh cũng thích giống em, không ngờ còn làm chủ xưởng chế biến và cửa hàng. Xưởng đó có lớn không anh”. Cô ngạc nhiên.
“Không lớn lắm, là sản nghiệp của gia tộc mà anh được chia từ bố mẹ. Nó cỡ bằng căn nhà này thôi. Có 3 tầng. Ba cửa tiệm cũng nhỏ, anh cho người thiết kế lại. Đúng rồi có ảnh để anh cho em xem”. Đồ trên bếp chỉ cần âm nhỏ lửa cho chín mềm. Anh lấy điện thoại trên bàn tìm ảnh.
“Em xem, đây là đồ bên đó bày bán”.
“Wow, đẹp quá, nhìn đẹp vậy sao nỡ ăn”.
“Đây nữa”. Anh kéo ảnh khác.
“Ui, ngon thế, không ổn rồi, em muốn ăn”. Cô chu môi làm nũng. Ngon quá đi à. Thích thật, nhà bạn trai có cả xưởng làm bánh. Quá tuyệt.
“Muốn ăn bây giờ không?”.
“Muốn”. Cô gật đầu.
“Để anh lấy cho em”. Thư Uyên đưa điện thoại cho cô đi sang kho.
“Trong nhà có hả anh”.
“Có ba mẹ anh thường gửi tới, đợi anh chút”.
“Oh”. Cô lướt điện thoại xem ảnh, anh chụp có mấy tấm bên cạnh chắc là ảnh cửa hàng. Phong cách pha trộn, tiệm còn đi kèm chỗ ngồi cho khách. Nhìn khá cao cấp.
“Đây rồi”. Anh cầm hai hộp đi tới. Cô háo hức nhìn chúng.
“Đẹp ghê, còn rất thơm”.
“Đây là loại truyền thống, bên này được pha thêm nhiều trái cây hơn. Em ăn thử đi”. Anh bóc ra đưa cô.
“Vâng”. Cô chọn một cái kiểu hoa nở ăn thử. Khô mềm, thơm mứt quả, còn có hạt hạnh.
“Ngon không em”. Anh ngồi bên nhìn cô.
“Ngon anh à, em thích”.
“Ừ”.
Anh cầm lấy điện thoại từ tay cô.
“Đây là xưởng sản xuất”.
“Vâng”.
“Anh cũng cho sửa chữa lại, bên trong sẽ chế biến và đóng gói. Một phân xưởng nhỏ, thuê ít người có tay nghề làm, thời gian xuất hàng cũng có quy định số lượng. Vì là đồ thủ công anh chỉ hạn định lượng bán mỗi ngày. Mọi người làm việc trong ngày tối nghỉ”.
“Như vậy họ làm việc sẽ thoải mái, vừa có thu nhập, làm công việc ưa thích cũng có thời gian bên gia đình”. Anh gật đầu.
“Đúng vậy, mấy cửa tiệm anh chỉ làm nhỏ, để phân phối cho mọi người dễ mua. Thường thì khách đặt riêng nhiều”.
Cô gật đầu.
“Thế là ở Viên quý anh kinh doanh tiệm bánh của gia tộc vậy thì nó có tuổi đời bao năm rồi anh”.
“Được trăm năm rồi”.
“Wow lâu như vậy, tổ tiên anh chuyên làm về điểm tâm ạ”. Ui lâu đời quá rồi. Chắc chắn là nổi tiếng lắm.
“Anh nghe mọi người kể cửa hàng này là cụ nội anh mở, mới đầu chỉ làm cửa tiệm bé thôi, không ngờ về sau được nhiều người ưa thích mới phát triển thêm”.
“Vậy là mọi người trong nhà sẽ dùng vốn làm một ngành nghề gì đó, sau đó cứ truyền đời cho con cháu quản lý, bảo tồn, mà thường thì gia tộc nhà nào cũng có cả vài trăm năm thời gian”.
“Đúng rồi, nhưng khác một chút là vốn này là từ gia tộc mà ra, cho lên các cửa hàng đều thuộc về gia tộc. Lợi nhuận thu về một phần con cháu hưởng còn lại sẽ chuyển hết về tộc. Ngoài ra con cháu có thể tự do làm ăn kinh doanh hoặc kiếm sống bằng công việc khác. Thực ra cũng giống như bao người khác, vừa làm công việc của mình vừa lo toan chuyện nhà. Cũng không phức tạp lắm”.
“Uhm, em hiểu rồi”. Thế thì anh ấy uy hiếp gì đến họ, mấy cửa hàng, có lẽ thực sự vì tiền như Thư Uyên suy đoán.
“Liệu anh giao lại tài sản đó thì họ sẽ không…”. Cô nhìn anh lưỡng lự.
“Anh không biết nữa, tài sản anh quản lý không nhiều, anh vốn dĩ đã từ chối nhận rồi. Nhưng theo gia huấn thì vẫn quản lý một ít là phần thuộc về bố anh. Không đáng kể cũng không gây uy hiếp gì”. Thư Uyên cắn cắn môi nhìn về phía bếp.
“Cũng chỉ còn cách từ từ điều tra, chắc có uẩn khúc gì đó không thể nói”.
“Uhm, chuyện này cứ tạm vậy đã, giờ chúng ta nghĩ về nó cũng không làm gì được. Biết đâu chỉ là hiểu lầm”. Anh cong môi cười nhìn cô, cô ấy bắt đầu để tâm hơn rồi.
“Anh đi xem cháo được chưa”.
“Vâng”.
Thanh Liên gật đầu cười ăn điểm tâm trên tay. Trong đầu vẫn luẩn quẩn mấy lời vừa nói.
Thư Uyên lấy bánh bao nhỏ trong nồi ra đĩa, đặt thêm phần nước chấm cửa hàng đi kèm. Cháo nấu cũng gần xong. Anh quay lại nhìn thấy cô vừa ăn vừa nhìn ra ngoài vườn, mái tóc buộc cao buông xuống vài sợi nhỏ, nhẹ nhàng chuyển động. Đồ ăn trên bếp chín mềm toả hương lan tràn trong không khí. Nắng vàng bao trùm, vô cùng tốt đẹp.
Thanh Liên quay lại nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn mình. Cô thẹn thùng cúi đầu, anh ấy đứng vậy từ lúc nào.
“Sắp chín chưa anh?”.
“À, sắp được rồi”. Anh cười tươi quay lại đảo cháo.
Cô đứng dậy đi gần về phía anh, cháo hạt kê vàng nhạt mềm mại, đã nở đều. Nước cháo mịn màng, thơm ngon đẹp mắt. Cái này ăn kèm với bánh bao nhỏ rất ngon. Tay anh đảo nhẹ khiến từng làn khói bay lên, ngón tay dài được cắt ngọn, xương tay vừa rắn chắc vừa mềm mại, linh hoạt chuyển động.
“Chín rồi”.
“Anh cho thêm ít rau nhỏ là được”. Anh lấy phần rau thơm cắt sẵn cho vào, nấu thêm một lúc.
“Được rồi, nào chúng ta ăn cái này trước”. Anh tắt bếp đặt nồi nhỏ vào đế gỗ, bưng cả khay ra bàn ăn.
“Em thử xem”.
“…”. Cô nhận cháo kê thêm bánh bao kèm, xắn một miếng khiến nước thịt trong bánh và cháo hòa vào nhau.
“Ngon lắm anh à”.
Thư Uyên múc cho mình một bát.
“Ngon hơn lần trước anh nấu”.
“Thế ạ”.
“Ừ”.
Hai người ăn cháo chờ gà hầm.
“Mai anh có đi làm không?”.
“Mai có, sang tuần anh đi công tác, sáng thứ 3 là đi rồi. Chắc mất mấy ngày, sẽ về trước thứ 7”.
“Lần trước bọn em rủ nhau đi chơi có nhắc đến Thẩm Nham, cũng muốn đi, Viên Quý em chưa tới bao giờ”.
“Hay mai anh đưa em đi”.
“Mai anh đi làm mà”.
“Mai em được nghỉ, công việc anh có thể trao đổi qua điện thoại. Cuối tuần không bận. Tranh thủ thời gian”.
“Vậy chúng ta đi đâu chơi”. Cô chờ mong.
“Anh đưa em tới Thẩm Nham ngắm cảnh, Viên Quý để dịp khác nó cũng xa”.
“Được”. Đi Thẩm Nham cũng tốt, đi lại thuận tiện.
“Quyết định như vậy, để anh đặt chỗ nghỉ, bên đó cũng không nhiều nơi tham quan. Chủ yếu ngắm cảnh tự do”.
“Cũng được, đi ra ngoài nghỉ ngơi thay đổi bầu không khí”.
“Uhm”.
Hôm nay thứ 6 vừa hay tới đó chơi hơn ngày thì về. Cũng hợp lý.
Ăn xong bữa trưa anh chở cô về lấy đồ.
“Nay ông bà sang nhà bác chơi chắc tối về.”
“Ừ”.
“Đợi em một lát em lấy quần áo”.
“Được”. Cô lên tầng dọn đồ, anh ngồi chờ trong phòng khách.
0
0
4 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
