Chương 36
Học vẽ
Chuyện bác ba bác hai nhà họ Lý sau vài ngày liền được giải quyết. Lấy cớ là con họ đăng lên tài khoản xã hội chào bán. Có vài thương lái tới xem hàng. Lựa chọn được vài loại sản phẩm tốt. Bán đi. Thu hồi được chút tiền.
Giải quyết được mấy khoản nợ. Họ cũng từ nó thuận lợi tìm ra hướng đi. Mang hàng tới chợ đầu mối thương lượng. Cùng với đó trong nhà anh em giúp đỡ, giảm đi số nợ.
Ba mẹ Lý bỏ ra ít tiền nhưng yêu cầu gọi người đến làm chứng cam kết. Bọn họ dù nghẹn trong họng cũng không ai nói nửa lời.
Năm xưa là họ đuổi ba mẹ Lý đi, lại còn muốn đoạt đi tiền bán đất, lúc đó đã hoàn toàn trở mặt không nhận thân rồi.
Giờ có giúp thì cũng là khách sáo qua loa, sao có thể dây dưa lằng nhằng.
“Nhà đó giàu có như vậy, giúp chút tiền còn muốn ký giấy nợ, làm như chúng ta không trả nổi”. Con dâu thứ ba đáp.
“Đúng vậy, vậy còn ra thể thống gì, anh em gì”. Mấy người con dâu khác cũng hùa theo. Tụm đầu to nhỏ.
“Cô im mồm ngay, năm xưa cô cầm tiền của họ, giờ còn dám càn quấy”. Người chồng đáp, trả được chắc, làm được thì có cần quay về bán đất tổ tiên không.
“Ông”.
“Hừ”. Bà ta khó chịu ra mặt lườm chồng và vợ chồng ba Lý.
Bà lão tức giận, đập tay vào bàn quát.
“Thôi ngay”. Được nước thì lấn tới, không biết hối cải.
“Mẹ”. Ba Lý gọi bà lão.
“Anh chị về đây phá phách cũng đủ rồi.Tôi nói lại lần nữa, lúc anh chị thành gia lập thất, chúng tôi đã chia đất cát đầy đủ. Anh chị không có phúc phần mà dám tư tưởng đến đất tổ tiên. Nơi này là nơi thờ tự. Mời anh chị về cho”.
“Mẹ đúng thật là”. Cô con dâu hạ giọng.
“Hừ”.
Đợi đám người đi hết bà lão mới nói chuyện với ba mẹ Lý.
“Chuyện năm xưa là sai lầm do chúng ta, khiến hai con chịu cực khổ”. Bà lão áy náy nói xin lỗi, năm đó bà cũng quá hồ đồ, để chúng nó làm lớn chuyện. Gia đình bất hòa.
“Mẹ không cần như vậy”. Chuyện cũ đã qua, mắng chửi công bằng đều vô nghĩa. Cứ vậy người một nhà đến hết đời cũng không nhìn nhau thì sao được.
“Hôm nay nhận sự giúp đỡ của các con ta rất cảm kích”.
“Ta không có gì để lại, mảnh đất bên cạnh này để lại cho hai con. Bà lão như ta gần đất xa trời chỉ cần giữ lại ngôi nhà làm nơi thờ cúng”.
“Mẹ chuyện năm đó cũng đã xảy ra, bọn con hiện tại rất tốt. Sẽ không động đến gia sản trong nhà. Năm xưa bố mẹ cho con, con đã bán rồi. Mọi chuyện cũng kết thúc ở đấy thôi. Sau này không nhắc lại. Mẹ không nên làm thế tránh gây thêm biến cố. Tiền hôm nay con đưa đều là tiền vợ chồng con tích góp nhiều năm, rành để chuẩn bị cho công việc sau này của hai đứa nhỏ và đứa lớn. Số tiền đó nhất định phải trả lại. Có thời gian bọn con sẽ ghé về chơi. Bọn con xin phép đi trước”.
“Được ta hiểu ta hiểu, sau này có thời gian nhớ về nhà vài hôm”.
“Vâng ạ”.
Hai vợ chồng đồng loạt đứng dậy, gật đầu rời đi. Mẹ đã già thời gian không nhiều. Sau này có thời gian đón bà về Diệp Thành chơi.
——-—————
Hai vợ chồng lên xe liền gọi điện cho con lớn.
“Alo ba”.
“Con đang làm gì?”.
“Con không bận ba cứ nói, con nghe”.
“Ừ, cảm ơn con giúp ba mẹ thu xếp chuyện hai bác”.
“Mọi chuyện được giải quyết thuận lợi rồi ạ”.
“Đúng vậy, ba mẹ đang từ nhà bà nội trở về”. Ông gật đầu vui vẻ nói.
“Vậy thì tốt rồi ba, không cần cảm ơn con là chuyện con lên làm”.
“Cuối tuần có rảnh về nhà ăn cơm với ba mẹ một bữa”.
“Con sắp xếp thời gian nếu được thì con sẽ gọi báo trước”.
“Được, vậy ba cúp máy trước có gì gọi điện lại sau”.
“Vâng”.
Anh tắt máy đi về phía cô.
“Ba anh gọi điện ạ?”.
“Ba nuôi anh gọi báo trong nhà có chút chuyện đã giải quyết xong rồi”.
“Có nghiêm trọng lắm không?”.
“Là chút chuyện nhỏ trong gia đình, liên quan đến chuyện làm ăn của hai bác. Cần tìm đầu ra bán nông sản thôi, không có vấn đề gì”. Anh khẽ cười.
“Vâng”.
Hai người đi dạo trong không khí tản mát mùi hoa quế.
“Cây hoa quế này rất thơm”. Từ xa đã ngửi thấy mùi rồi.
“Nó đang nở hoa nhưng chưa nở nhiều lắm”.
“Anh trồng nó để pha trà”. Cô kéo cành cây gần mũi, thơm quá.
“Anh cũng chưa biết nữa làm bánh cũng được, không phải em thích ăn điểm tâm sao”.
“Nhưng cả hai chúng ta đều không biết làm”. Cô bật cười nói. Thư Uyên gật đầu đúng là vậy.
“Không vấn đề gì mua quyển sách hướng dẫn là được”.
“Được”.
“Chỗ hoa này anh chuyển vào lúc nào vậy”. Cô nhìn một loạt hoa mới đang ra nụ.
“Mấy hôm trước có nhờ thợ làm vườn đến để họ bổ sung thêm”.
“Chúng còn đang ra nụ”.
“Đợi khi bén rễ nhất định chúng sẽ thành cây lớn hớn”.
“Oh”.
Đang rảnh rỗi anh chợt nghĩ đến gì đó.
“Anh đưa em lên thư phòng”.
“Vâng”.
Cô ngồi ghế nhìn anh. Chớp mắt.
“Lần trước em bảo muốn thử vẽ tranh”.
“Đợi anh một chút anh lấy ít màu vẽ”.
“Học vẽ bây giờ luôn á”. Cô hỏi.
“Sao vậy không muốn học ư”. Thư Uyên đứng lại hỏi.
“Cũng không phải là không muốn”. Anh sẽ không nghiêm khắc dạy bảo chứ.
“Đợi anh chút”.
“Được”.
Thư Uyên nhanh chóng đi vào gian trong lạch cạch một lúc lấy đồ ra.
“Giấy này anh mua lâu rồi mà chưa có dùng tới”.
“Uhm”.
Cô nhìn tập giấy và đồ vẽ đầy đủ trong tay anh. Lại nhìn anh sắp xếp mọi thứ ngăn nắp ra bàn.
“Được rồi, để anh chỉ cho em”.
“Chúng ta lấy gì làm mẫu”. Cô hỏi.
“Lấy một tấm ảnh đi, em chọn”.
“Uhm”.
Cô mở máy lướt mạng tìm một bức ảnh hoa nhỏ bên thềm tường đưa anh.
“Muốn vẽ hoa”.
“Vâng, có lá có hoa, em thích vẽ kiểu đơn giản, màu nhạt nhạt”.
“Được”. Anh đối chiếu bức ảnh giúp cô chọn mấy màu lấy ra.
“Màu nước, em coi chúng ta pha màu trước. Em nhìn qua mẫu cũng được tưởng tượng cũng được. Màu sẽ từ đậm đến nhạt. Chúng ta pha ít màu nhạt. Sau đó tạo khuôn hình cho nó. Tương đối là được… ở đây bút như này… em nhẹ một chút cho nó có tạo hình, sau đó… chỗ dây cành mình cứ tự nhiên. Được rồi, cảm giác là như vậy. Nó có nhiều cách vẽ, màu sắc cũng tùy theo ý thích quan trọng lúc vẽ nắm được kỹ thuật tâm trạng thoải mái là được. Bây giờ mình tập từng cái một nhé”.
“Uhm…”. Cô tập trung nhìn theo từng hành động của anh, càng nhìn càng thấy bạn trai rất tài năng. Cô chỉ nói vài lời anh liền hoạ ra được đường nét cô muốn.
“Em thử một chút”. Anh đưa bút trong tay cho cô.
“Uhm”. Thanh Liên cầm lấy bút còn vương hơi ấm tay anh, lòng nhộn nhạo vui thích. Không biết lên bắt đầu như nào.
“Em thả lỏng chút, lấy màu mực đã”. Anh để khay màu gần cô.
“Uhm”.
“Khẽ chạm bút, em ấn nhẹ đầu bút rồi nhẹ nhàng nâng nút lên thu nét, tạo đường nhỏ. Rồi, tốt”.
“Uhm”. Không rồi
“Thử thêm cái nữa”.
“Vâng”.
Hạ bút nhẹ nhàng vẽ ra một góc lá nhỏ, sau đó hơi xoay nhẹ tay vẽ bên còn lại. Không đều lắm. Xấu rồi, Thanh Liên cắn môi.
“Không sao, nó vốn là như vậy, lá cây không phải lúc nào cũng đều nhau, cứ làm tiếp đi… từ từ sẽ được”.
“…”. Cô gật đầu vẽ tiếp.
“Vẽ thêm ở đây một chút”.
Thư Uyên nhìn cô chăm chú vẽ, trong lòng mềm mại.
“Em lấy bút này vẽ thêm chi tiết cành cây”.
“Được”.
“Để anh cầm tay em”.
“Uhm”. Thư Uyên nhẹ nhàng nắm bàn tay đang cầm bút của cô. Ấm áp bao trùm. Cô mím môi nhìn anh.
“Chúng ta vẽ thử nhé”.
“Được”.
“Chúng ta đạt bút ở điểm này, sẽ vẽ kiểu chỗ đậm cách nhau, ở giữa là phần nhạt. Tạo thành như đốt của cành vậy”.
“Uhm”.
“Từ đây, nâng bút nhẹ hạ bút, nâng bút một chút rồi hạ, đồng thời em thu dần vì càng cách xa sẽ càng nhỏ”.
Trái tim hai người gần nhau cô có thể cảm nhận được sự xao động của anh. Hồi hộp mang theo hạnh phúc.
“Được rồi”. Thư Uyên nhẹ nhàng buông tay cô.
“Từ đây em vẽ chéo xuống tầm 10cm cũng vẽ kiểu vậy, thử một chút”.
“Để em”. Cô lấy màu vẽ bắt đầu chạm vào vị trí anh chỉ.
“Hạ hút nhấc lên kéo để tạo màu nhạt, nào tiếp tục, đúng rồi…”.
Anh dơ tay ra nắm lấy tay cô giúp cô điều chỉnh lực vẽ.
“Chỗ này em điểm nhẹ thôi, được rồi”.
“Uhm”.
Cô lúng túng vì hành động đột ngột của anh, nghe cũng không lọt mấy lời anh vừa nói.
Thư Uyên ngượng ngùng buông tay cô quay sang giúp cô pha màu khác. Cô phát hiện người nguy hiểm trong mắt người khác cũng là người rất hay xấu hổ
“Anh học vẽ này từ đâu vậy”. Cô nhìn phần cành lá hai người vừa vẽ.
“Là lúc đi học có học qua một chút, nhưng không có dành thời gian cho nó, ứng phó được”.
“Vâng”. Chắc anh học cũng rất giỏi.
“Bây giờ anh chỉ em vẽ hoa, vẽ vài bông nở và nụ”.
“Dạ vâng”.
Anh lấy màu vào bút.
“Ở điểm này chúng ta vẽ hoa nở bên cạnh điểm nụ, xong rồi lát nữa vẽ cành nhỏ vào cành chính là được”. Cô gật đầu tập trung.
“Em nhìn bút hạ xuống ấn rồi thì về hướng này tạo cánh, sau đó cánh thứ 2… tiếp đó bên cạnh vẽ hai điểm nhỏ, lấy loại bút bé hơn lấy màu, vẽ phần đế hoa, cuống hoa kéo vào. Chỗ này điểm vài đường, giống nụ rồi phải không?”.
“Vâng”. Cô gật đầu nhìn anh lông mày thả lỏng, khóe môi cong hoà vào sự thư giãn toát ra từ con người. Một dáng vẻ chuyên tâm làm việc vừa tỉ mỉ vừa rất đẹp, đem cho cô cảm giác êm đềm, mềm mại rất đặc biệt. Người đàn ông này chính là người cô chờ độ từ lâu. Phải rồi chính là anh ấy.
“Tiếp theo em thêm ít nhuỵ, sau đó tới nhị hoa. Ổn rồi”. Anh nhướng mày nhìn, cũng tạm được.
“Đẹp anh à”. Cô nhìn phía bức tranh.
“Lâu lắm rồi anh không vẽ tới, tay không thuận lắm”. Anh đặt bút xuống.
“Để em thử làm chỗ khác”.
“Ừ”. Thư Uyên thấy cô vui vẻ, gò má ửng hồng, tập trung vẽ.
“Màu nhạt xong rồi thì thêm màu đậm phải không anh”.
“Ừ… màu đậm em lấy một ít thôi …”.
“Đúng không”.
“Ừ”. Anh gật đầu.
“Woa, chỗ này thật đẹp”.
“Dù chúng ta nghịch loạn nhưng anh thấy cũng không tệ đâu”.
“Đúng vậy, chúng ta quá giỏi đi”.
“Ha ha ha”.
Bức tranh nhỏ dưới sự hợp tác của hai người rất nhanh đã hoàn thành.
“Anh thấy thế…”. Cô quay qua nhìn anh hỏi ý kiến.
“Không tồi”. Anh rất thích bức này.
“Em nghĩ cũng tạm tạm… nhìn thật như học sinh mới vẽ vậy, tại em vẽ xấu”.
“Chúng ta đều là học sinh”. Anh an ủi.
“Mới nãy còn tưởng là làm tốt lắm, lúc sau lộn xộn cả. Nhưng mà rất vui”.
“Vẽ tranh vốn dĩ là vì vậy, sáng tạo niềm vui cho chính mình. Chúng ta cũng đâu cần giỏi thì mới làm được”.
“Đúng vậy”.
Hai người nghịch ngợm một lúc đến khi mệt thì không vẽ nữa. Họa ra đủ thứ linh tinh trên cả tờ giấy lớn.
“Nhìn thật ngộ, mỗi cái thành một phong cảnh thu nhỏ mini”.
“Thoải mái là được đừng quá để tâm”.
“Được, nghe anh”.
Cô giúp anh rửa cọ treo khô, cất đồ vào gian trong.
“Anh giữ lại nó sao?”.
“Ừ làm kỷ niệm”.
“Được”. Cô dịu dàng nhìn anh.
“Để nó khô anh sẽ xử lý phần còn lại và bảo quản”.
“Uhm”. Cô đứng đó nhìn anh.
“Chúng mình xuống nhà đi”.
“Ừ đợi anh chút”. Anh treo bức tranh vào móc.
“Nay em muốn ăn gì?”. Thư Uyên đi ra.
“Em muốn ăn canh gà”.
“Được, anh vào bếp nấu, em muốn ăn bánh bao nhỏ không. Chỉ cần hấp nóng thôi”.
“Có anh, vậy em sẽ rửa rau giúp anh”.
“Ừ, thêm ít nhân sâm thuốc bắc, hạt sen bồi bổ”.
“Được, em thích hạt sen nấu nhừ”.
Hai người cùng đi vào bếp, anh mở tủ lấy thực phẩm. Gà để ngăn mềm không cần rã đông, thêm rau củ đi kèm.
“Em rửa mấy củ này, tý nữa anh bổ cho, hạt sen ngâm giúp anh. Anh đi vào kho lấy thuốc hầm gà”. Anh dặn cô. Tiện thể lấy nồi cho bánh vào hấp, để cô ăn trước, gà hầm sẽ lâu.
“Em biết rồi”.
0
0
4 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
