Chương 38
Gặp mặt người lớn
Căn nhà, rất nhiều đồ cũ mang theo dấu vết thời gian. Thư Uyên nhìn tới hộp gỗ nhỏ ngay kệ tủ. Kiểu dáng này chắc là của ông bà để lại. Bên cạnh đặt vài tấm ảnh gia đình. Anh đứng hẳn dậy xem.
Cạch cạch.
Thư Uyên quay người, ông bà về. Tay chân anh hơi luống cuống.
Ông bà đi về thấy trong nhà có người. Xe của Thanh Liên cũng ở đây.
“Nhà có khách”. Ông dắt xe vào.
Thư Uyên đi ra cửa.
“Cháu chào ông bà, cháu là bạn của Thanh Liên, cháu vừa tới chơi ạ”. Anh cố gắng nở nụ cười thật tươi, hồi hộp chờ đợi.
“Chào cháu/ chào cháu, cứ tự nhiên”.
“Dạ vâng ạ”. Anh khẽ cúi đầu, căng thẳng quá.
“Dạ, ông bà vừa đi chơi về ạ, cháu có nghe Thanh Liên nhắc”.
Ông bà nhìn cậu thanh niên lạ mặt khôi ngô trước mắt.
“Ừ, bọn ta sang nhà con chơi”.
“Cháu vào nhà đi”.
“Vâng”.
Ông bà đi trước cùng anh vào nhà. Lần đầu gặp người lớn, không ngờ lại trong tình huống này.
“Cháu trai uống nước, đừng ngại”. Bà đưa nước cho anh.
“Dạ, cháu mời ông bà”.
“Ừ/ ừ”.
Ông bà nhìn nhau, cậu thanh niên này chưa thấy bao giờ, khí chất rất đặc biệt, còn rất đẹp trai.
“Cháu với Thanh Liên là…”. Ông hỏi.
“Dạ, à bọn cháu quen biết nhau từ dịp năm mới ạ, kết bạn được một thời gian rồi. Nay muốn mời Thanh Liên tới quê cháu chơi, là Thẩm Nham Trấn. Em ấy bảo cũng chưa tới Thẩm Nham lần nào. Tiện muốn đi tham quan luôn ạ”.
“À ừ”. Ông bà đưa mắt nhìn nhau, giải thích vào vấn đề. Được.
“Dạ, đi tham quan thôi ạ, chiều mai bọn cháu sẽ về. Nhà bố mẹ cháu ở Diệp Thành lên bên đó chỉ có vài người họ hàng ạ”.
“Uhm, Thẩm Nham hình như cũng khá đẹp”. Bà gật đầu uống nước tủm tỉm cười. Chưa thấy con bé nhắc đến cậu trai này bao giờ.
“Dạ, cũng khá được, hơi ít điểm tham quan ạ”. Anh nắm lấy ly nước mỉm cười. Hy vọng ông bà không hiểu nhầm.
“Nhà cháu ở đâu Diệp Thành”. Ông hỏi.
“Dạ cháu ở bên tiểu khu Nhà cổ, cách đây khá gần ạ”. Anh trấn tĩnh trả lời.
“À, ừ”. Tiểu khu Nhà cổ, con bé thường xuyên sang đó đi bộ. Ra là vậy.
Thanh Liên xách theo túi nhỏ đi xuống, ông bà về lúc nào vậy. Cô hốt hoảng cười ngại ngùng đi tới.
“Ông bà đã về ạ”.
“Ừ, nghe bạn con bảo hai đứa đi Thẩm Nham chơi”.
“Dạ vâng, cháu đang định gọi điện báo, còn nghĩ tới tối ông bà mới về”. Cô cười cười xấu hổ.
Ông bà tinh ý nhìn hai đứa, chắc chắn là có gì rồi. Hai đứa đều rất lạ.
“Ừ, ăn xong ông bà về luôn”.
“Dạ, cháu xin phép đi Thẩm Nham chơi, mai cháu về ạ”. Cô mím môi căng thẳng.
“Ừ, được được”. Ông bà cùng gật đầu.
Thư Uyên uống hết ly nước, đứng dậy.
“Dạ cháu xin phép đưa Thanh Liên đi chơi, mai cháu sẽ chở em ấy về ạ”.
“Hai đứa đi lại cẩn thận, đi chơi vui vẻ”.
Bà nói.
“Dạ vâng/ dạ”.
“Vậy cháu đi ạ”.
“Cháu chào ông bà”.
Hai người cùng cúi đầu chào. Đồng điệu như vậy từ bao giờ.
Ông bà tiễn ra cửa, thấy cậu thanh niên cầm đồ cho cháu gái cúi đầu chào, con bé thì vẫy tay với họ. Hai đứa nhìn nhau vui vẻ đi ra ngõ. Bên cạnh đã đậu sẵn xe từ lâu.
“Bà thấy sao”. Ông đóng cổng.
“Rất được, ông còn không thấy hai đứa cùng cúi đầu khi nãy, lại còn nhìn nhau ngượng ngùng vui vẻ. Chắc chắn là có tình cảm rồi”. Bà đáp.
“Tôi cũng thấy thế, cậu trai này khí chất rất ưu tú không phải kiểu người thường có được. Tôi để ý cậu ta nhìn cháu gái rất lâu, mang theo cảm giác… yêu thương chiều chuộng. Chưa thấy ai nhìn con bé vậy bao giờ”.
“Con bé hình như cũng có tình cảm với cậu ta, bình thường đi chơi với bạn khác hơn”.
“Ừ”. Ông gật đầu cười.
“Cứ quan sát đã, sau này gặp mặt vài lần xem sao”.
“Thấy bảo là người ở Diệp Thành, còn ngay khu đối diện. Chắc con bé sang đó chơi là hai đứa gặp nhau”. Bà cất gọn mấy ly nước.
“Mà tôi chưa nghe con bé nhắc tới cậu ta bao giờ”. Ông suy nghĩ, chắc là chưa.
“Tôi cũng vậy”.
“Cứ để vậy, đợi con bé về rồi hỏi, đi nghỉ trưa đã”.
“Được”.
Hai người ngồi trên xe bật cười nhìn nhau.
“Căng thẳng quá, lần đầu anh gặp ông bà”.
“Em cũng vậy, không ngờ ông bà về đúng lúc chúng ta chuẩn bị đi”. Cô cười ra tiếng nhỏ.
“Anh nghĩ, ông bà chắc đoán được quan hệ của chúng ta”. Anh lái xe nói.
“Nhanh như vậy, có chắc không anh”.
“Chắc rồi, vừa nãy rõ ràng quá”. Thư Uyên tủm tỉm cười. Vừa nãy cũng xử lý tương đối, chắc ấn tượng đầu tiên với ông bà cũng khá ổn.
“Ui, thế về ông bà sẽ hỏi em nhiều lắm. Biết trả lời thế nào”.
“Trước mắt cứ nói là bạn, đợi thời gian nữa rồi nói sau. Không lại nhanh quá”.
“Uhm, được”. Cô gật đầu.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện đến Thẩm Nham lúc chiều muộn. Nhận phòng khách sạn xong thì đi ăn tối.
“Em tắm rửa đi đã, anh về phòng đặt bàn ăn”.
“Vâng”.
Họ tới một khu nghỉ dưỡng nhỏ, không gian thoáng đãng khá đẹp. Tắm xong cô gọi điện cho ông bà.
“Alo ạ”.
“Bà đây, hai đứa đến nơi rồi à”.
“Dạ, cháu vừa tắm xong, bọn cháu tới khu nghỉ dưỡng chơi. Mai đi tham quan mấy điểm”.
“Có hai đứa đi thôi à”.
“Dạ vâng ạ”.
“Vậy là đang hẹn hò”. Bà vui vẻ hỏi ông cũng ghé vào nghe.
“Dạ đang tìm hiểu nhau ạ”. Cô mỉm cười.
“Được, đi chơi vui vẻ, cứ từ từ xem người ta thế nào. Không vội”.
“Dạ vâng, cháu biết rồi ạ”.
“Thế cậu ta là người thế nào?”.
“Anh ấy chăm sóc cháu khá tỉ mỉ, luôn hỏi cháu có muốn hay không rồi mới làm, mọi việc cháu không biết sẽ nghiêm túc chỉ cho với thái độ dịu dàng, khi làm việc thì chuyên tâm cẩn trọng, đối với người khác cũng có đạo lý, ở bên cạnh thấy yên tâm dễ chịu ạ”.
“Ừm, cậu ấy bao tuổi tên là gì?”.
“Anh ấy tên Thư Uyên, năm nay 30 ạ”.
“Được, bảo cậu ấy có thời gian thường xuyên tới chơi. Thân cận hơn sẽ dễ hiểu con người”.
“Dạ vâng, bọn cháu chuẩn bị đi ăn tối. Về cháu kể sau bà nhá”.
“Ừ đi đi”.
“Bye bye ông bà”.
Cô tắt máy nhắn tin cho anh.
“Anh đợi ở ngoài, em ra đi”.
“Vâng”. Cô cầm theo túi xách vuốt gọn mái tóc mở cửa.
Cạch.
“Đi thôi”.
“Vâng”.
Hai người lái xe tới một nhà hàng trong trấn. Anh đặt phòng riêng có cửa sổ. Đồ ăn đã được bày sẵn.
“Ban đêm ở đây khá dễ chịu”.
“Ừ, buổi tối trong trấn khá yên tĩnh, người dân đi bộ trò chuyện thôi”.
“Ăn thôi em, đói rồi phải không?”. Cô gật đầu cười với anh
“Món măng này rất ngon”. Cô thử một ít.
“Em ăn thịt nướng này, mềm lắm”. Anh chấm xong bỏ vào bát cho cô.
“Ngon”.
“Ừ”.
“Ăn xong anh đưa em đi dạo, chỉ cho em vài chỗ trước đây của nhà anh”.
“Vâng”.
Hai người dừng xe bên một căn nhà mới đang sáng đèn.
“Chỗ này trước đây là nhà anh ở với bố mẹ nuôi. Bán đi họ mua về xây dựng nhà mới. Trước đây là nhà cấp 4 bình thường, anh thường ngồi ngoài hiên nhà chơi”.
“Vâng”.
“Lúc đó anh tầm mấy tuổi”.
“Chắc tầm 5 hoặc 6 tuổi, lúc đó anh chữa bệnh cũng ổn. Lúc đó bé không nhớ được gì, là bố mẹ kể lại”.
“Vâng”.
0
0
4 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
