ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Trò chuyện

Anh trở về phòng liền gọi điện cho đội bảo mật đi làm việc. Chuyện này anh đã biết từ nhiều ngày trước, cũng đã an bài cách xử lý. Hai người bác kia lòng tham cũng không ít.

Nhưng cũng chỉ gây chút sóng gió như vậy. Để họ cảm nhận chút bài học thì mới có thể an phận được. Phải nói năm đó ba mẹ anh vì không thể sinh con, sau nhận nuôi anh bị gia đình họ chỉ chích không ít. Đủ lời lẽ hay ho.

Cuộc sống ở Thẩm Nham vì vậy mà không tốt đẹp bao nhiêu. Khi đó Mẹ Lý không ít lần tủi thân, ngồi khóc ở một góc.

Lúc họ rời đi, phải bán căn nhà cũ số tiền cũng không được bao nhiêu. Nhưng bị gia đình đó ép đưa lại quá nửa vì ba mẹ vay mượn chữa bệnh cho anh, lại vì đó là mảnh đất ông bà cho ba anh, phải trả. Hoàn toàn không còn chút tình nghĩa thân thuộc. Nay có chuyện lại không thiếu phần.

Ba mẹ Lý lúc đó cắn răng chịu đựng đưa anh rời đi. May mắn đến Diệp Thành ba anh xin được một căn nhà tại cơ quan.

Một nhà ba người lần đầu tiên về nhà mới, trong bữa cơm liền ôm nhau khóc.

Anh hít nhẹ một hơi rồi thở ra. Anh sẽ không để bất kì ai tổn hại đến gia đình của mình.

Anh nằm đến chiều thì dậy, đêm qua khó ngủ. Không biết cô ấy thế nào?.

Nhìn điện thoại mới hơn 14h chiều. Giờ chắc cô ấy đang làm việc. Anh biết tin nhắn gửi đi.

“Em hôm qua ngủ được không?”.

“Tối đi làm về chúng ta đi dạo nhé?”.

Thanh Liên vừa vào làm một lúc thì nhận tin của anh.

“Hôm qua em hơi khó ngủ, nhiều thông tin quá”.

“Tối anh đón em, 7h30 nhé”.

Anh nhận được câu trả lời.

“Tối anh sang, để em nghĩ nhiều rồi, không phức tạp lắm đâu. Tối anh nói thêm em sẽ hiểu”.

“Vâng”.

“Em làm việc tiếp đi”.

“Vâng, bye”.

“Bye”.

Thanh Liên thả lỏng vai. Chuyện gì thì cũng phải hiểu rõ trước đã.

Thư Uyên ấn số gọi về nhà. Chuông đổ một lúc mới có người bắt máy.

“A Uyên”.

“Ba, ba khỏe không?”.

“Ba tốt lắm, nay ba ra ngoài xem mấy phân xưởng sản xuất”.

“Vâng, con gọi báo là 20 tháng sau con làm Tân gia. Ba mẹ và anh chị tới chơi, tiện thể có chút lễ nghi ba mẹ và ba mẹ Lý giúp con với ạ”. Anh ngồi bên mép giường nói.

“Chọn được ngày rồi, được để ba bảo với cả nhà. Chuyện khác cứ để ba mẹ lo, con bận công việc cứ lo làm đi”.

“Vâng ba, công việc ở xưởng có bất thường gì không ba”.

“Vẫn ổn, ba cho nhập nguyên liệu mới, đợt này nhờ chuyên gia kiểm định trước cho yên tâm”. Ông đáp, cẩn thận vẫn hơn.

“Vâng, vậy sẽ tốt hơn ba ạ”.

“Bà nội khỏe chưa ba”.

“À bà mấy nay hoạt động, ăn uống tốt hơn rồi. Tinh thần thư thái, mẹ con đưa bà đi tham quan nghỉ ngơi mấy chỗ gần đây”.

“Tốt rồi”. Anh khẽ cười.

“Được rồi, ba đi làm chút việc đã, có thời gian sẽ gọi sau”.

“Dạ vâng, con chào ba”.

“Ừ, ừ”. Ông tắt điện thoại tâm trạng vui vẻ tiếp tục xử lý chỗ việc tồn. Con trai dạo này nói chuyện nhiều hơn. Tốt.

Nghe xong điện thoại anh cũng cần tới công ty luôn.

“Ba ơi con đi làm đây”. Từ trên cầu thang đã thấy ba Lý ngồi xem điện thoại.

“Ừ, đi đi con, hôm nào rảnh về ăn cơm”. Ông đứng dậy tiễn anh ra cửa.

“Con biết rồi, con sẽ sắp xếp”.

“Ừ”.

“Con đi”.

“Ừ”.

Ông vẫy tay theo xe anh, đợi anh rời đi ông mới vào nhà.

——————

Viên Quý Thành

“Mẹ, mẹ ăn thử chè hạt sen. Bác sĩ đông y chuẩn bị đó”. Bà Thu Phần bưng bát chè đặt bên cạnh lão phu nhân.

“Được, con ngồi đi, hôm nay thời tiết đẹp”.

“Vâng”.

“Để ta thử”.

“Vâng ạ”. Bà nhìn mẹ chồng, mấy ngày nay tâm trạng bà lão tốt hơn. Da dẻ cũng hồng hào.

“Ngon lắm, vẫn là người nhà mình tốt”.

“Thầy Lâm thấy mẹ ngủ không ngon, nên bảo học trò làm món này”. Bà Thu Phần nói.

“Vất vả mấy đứa nhỏ”. Bà gật gù.

“Bọn trẻ nấu nhiều, có chia nhau ăn rồi mẹ”.

“Ừ, tốt, đồ ăn là phải chia sẻ”. Bà lão đặt bát chè xuống, chậm rãi nhai.

“Chồng con điện bảo Thư Uyên mới gọi về, báo là 20 tháng sau sẽ làm Tân gia”.

“Đứa út chọn được ngày rồi”.

“Vâng ạ”.

“Vậy cũng không còn nhiều thời gian, quà mừng đã chuẩn bị chưa?”.

“Con chuẩn bị rồi ạ”.

“Ừ, hôm đó ta phải tới, thăm nhà đứa út tiện gặp mặt Lý gia. Đã lâu rồi chưa chào hỏi”.

“Vâng mẹ”.

“Mẹ nghe người dưới báo con đang tìm mối hôn sự cho Thư Uyên”.

“Dạ vâng”. Bà nhìn mẹ chồng.

“Con làm phải cẩn thận, xung quanh thằng bé trước nay không ít kẻ nhòm ngó. Cũng điện cho đứa út để nó biết. Tình cảm gia đình khó lắm mới tốt đẹp phải giữ gìn”. Bà lão chạm vào tay con dâu vỗ về.

“Con hiểu mẹ, con sẽ chú ý”.

“Ừ, các con cứ lựa mà làm”

“Dạ vâng”.

Mẹ chồng trước giờ luôn ủng hộ quyết định của bà, lần này đặc biệt dặn dò. Cả lời chồng bà nói trước đây nữa. Bà phải xem lại mấy cô gái kia nếu không có móc lối gì bất thường là tốt nhất. Tránh dẫn họa tới nhà.

—————————

Hôm nay anh về sớm tự nấu bữa tối. Căn nhà mới rộng hơn nhiều so với căn hộ trong thành phố. Dân cư ở đây đa dạng. Buổi tối ồn ào hơn chút. Tuy nhiên bên trong này cũng là tiểu khu. Thi thoảng chỉ thấy vài người đi dạo.

Anh dọn xong bát đĩa úp lên. Nhìn đồng hồ gần tới thời gian lấy chìa khóa đi đón cô.

Thanh Liên, cầm theo túi nhỏ đựng điện thoại. Đi xuống tầng 1.

“Cháu ra ngoài đi dạo đây ạ”.

“Ừ, đi đi”. Bà ngẩng đầu nhìn cô. Con bé thường đi bộ tối chắc đi lâu thành quen rồi.

Cô đi ra thấy anh đợi sẵn.

“Anh ăn tối chưa?”. Mỉm cười nhìn anh. Thư Uyên gật đầu.

“Ăn vừa rửa bát xong thì sang đón em, vừa đi vừa nói chuyện”.

“Vâng”.

Hai người vào xe đi về phía nhà mới.

Thanh Liên quan sát anh, hôm trước họ mới chỉ nói qua vài chuyện. Hôm nay cần phải nói rõ với nhau nhiều thứ.

“Về nhà rồi nói chuyện em nhé”.

“Vâng”.

“Ừ”.

Xe chạy cũng nhanh, hai người xuống xe vào phòng khách.

Anh rót nước ấm đưa cô, bên cạnh đặt ít đồ ăn kèm.

Anh nhìn cô thật lâu.

“Thư Uyên…”. Cô thấy anh trầm ngâm.

“Ừ”.

“Em nghe nè, điều gì muốn nói anh cứ nói”.

“Ừ”. Anh hạ ánh mắt.

“Lúc nhỏ quá thì anh không nhớ rõ nhưng chuyện bị bắt cóc thì nhớ được. Cũng nhớ vài chi tiết. Sau khi nhớ lại kí ức anh đã tự đi tìm bố mẹ đẻ. Khi thấy họ vẫn sống tốt anh thấy rất vui”.

“Vâng”.

“Anh biết người họ muốn giết là anh chỉ là điều tra nhiều năm cũng không tìm chứng cứ. Bởi vậy mấy năm trước quyết định lấy một lý do hợp lý nhận lại người thân để tiếp tục tra.

Từ thời điểm trở về đến nay gặp rất nhiều sự cố bất ngờ, bị người hãm hại, nhiều lần nguy hiểm đến tính mạng. Cũng đồng thời biết được rất nhiều chuyện trong tộc và việc làm ăn không sạch sẽ của họ.

Anh luôn bị rất nhiều người theo dõi, muốn biết mọi việc của anh để truyền tin về Viên Quý. Nhưng anh cũng có người bảo vệ lên mọi việc của họ đều khó thành”.

“Người bảo vệ anh luôn ở bên anh”. Cô yên tĩnh lắng nghe.

“Đúng vậy, lúc này chúng ta ngồi đây người của anh cũng đang quan sát. Để kẻ theo dõi không biết về cuộc gặp mặt này”.

“Vâng, em hiểu rồi”. Vậy là người của anh cũng rất giỏi, luôn ở bên kiểm soát mọi chuyện.

“Họ là kiểu như vệ sĩ”. Cô hỏi.

“Còn hơn cả thế, anh tự đào tạo họ. Mọi thứ đều biết. Toàn bộ”.

“Ừm”. Cô gật đầu. Xem ra anh ấy chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ.

“Vậy nếu em yêu anh có phải sẽ trở thành yếu điểm của anh”.

“Anh đã cho người theo bảo vệ em từ lâu. Mọi chuyện từ phía em anh cơ bản đều biết. Xin lỗi sẽ khiến em không thoải mái”.

“Không sao, anh đang bảo vệ em mà”. Thì ra anh ấy đã ở bên mình lâu như vậy. Thư Uyên cong môi nhìn cô, trong lòng anh vừa thương vừa tự trách.

“Nhưng chuyện này sẽ không dấu được lâu”.

“Đúng vậy, rất nhanh họ sẽ biết. Từ giờ em phải cẩn thận hơn. Bên cạnh anh sẽ cho người đi theo, lúc bất thường họ sẽ bảo vệ em”.

Hai người nhìn nhau tâm trạng đều có chút không thoải mái.

“Vậy anh có tìm được gì về kẻ năm đó không?”.

“Vài năm gần đây có biết được vài kẻ đứng phía sau là ai. Cũng mờ mờ đoán được nguyên nhân. Anh hiện tại chỉ thu thập bằng chứng có thể kết tội họ trước pháp luật. Giúp đỡ bố anh kiểm soát vài việc làm ăn, tránh để những kẻ đó gây sóng gió quá lớn. Ảnh hưởng uy tín”.

“Vâng”. May mà cũng biết được vài điểm, tiện phòng tránh nguy hiểm.

“Những kẻ đó có thân thiết với anh không?”.

“Đều là người trong tộc, ngoài mặt diễn khá tốt. Như những người họ hàng bình thường”.

Cô mím môi xót xa nhìn anh, đưa tay ra chạm vào ngón tay anh nắm lấy, nó thon dài có chút thô ráp, rất ấm. Anh ấy đang sống giữa trùng lớp hung hiểm, bên cạnh những người cùng một dòng máu. Đáng thương biết bao nhiêu. Đến bao giờ mới kết thúc những điều phi lý này.

“Chuyện này có thể sớm kết thúc không anh”. Thư Uyên nắm lấy ngón tay cô, cảm nhận hơi ấm mềm mà nó đem lại. Kết thúc phải rồi, muốn bảo vệ cô ấy anh phải nhanh chóng giải quyết mọi chuyện.

“Anh sẽ cố gắng, chờ anh”.

“Được, anh cứ từ từ làm, em hiểu rồi”.

Anh ấy cần thời gian, kiên trì nhiều năm như vậy.

Phải tìm ra kẻ năm đó thì mọi chuyện mới kết thúc êm đẹp.

“Đừng sợ, tin ở anh”.

“Không sợ, em tin anh làm được”.

Anh đưa hai tay nắm chặt lấy bàn tay cô.

“Cảm ơn em, Thanh Liên”. Cô gật đầu, họ yên tĩnh nhìn nhau. Mỉm cười.

Trời đêm xinh đẹp sạch sẽ, tiếng dế kêu ngoài vườn. Từng làn gió lượn vòng trong sân, đùa nghịch vui vẻ. Hai người kể cho nhau về những người thân của mình. Tính cách, con người. Cô cũng chính thức biết được ngoại trừ họ hàng thì người thân ruột thịt, đối với anh rất tốt. Yêu thương chiều chuộng hết lòng bảo vệ. Nhưng Thư Uyên cũng sợ anh sẽ đem đến nguy hiểm cho họ.

“Bởi vậy anh mới lựa chọn xa cách họ, đến lúc cần thiết sẽ bớt đi tổn thương”.

“Càng như vậy họ lại càng muốn bù đắp cho anh, càng muốn ở gần bên anh”.

“Đúng là vậy”. Anh thở ra, đôi mắt nhìn vào bàn tay cô trong tay mình. Thật nhỏ bé.

“Sớm kết thúc những ân oán, uẩn khúc thì tốt rồi”.

“Nhưng tại sao nhất định phải là anh”. Cô chống cằm nhìn anh.

Thư Uyên lắc đầu nhìn về phía trời đêm, sao nhiều quá.

“Anh cũng không biết tại sao”. Thanh Liên nhìn sườn mặt, thấy anh thư giãn nhìn bầu trời. Xem ra anh ấy đối diện với vấn đề này cũng không quá đau lòng, đã làm chủ nó từ lâu. May quá.

0

0

4 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.