ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Vui vẻ

Ting ting

“Alo”.

“Chúng tôi bắt được hắn rồi, lần này cảm ơn anh Lý”.

“Bắt được rồi”. Anh ngồi hẳn dậy.

“Đúng vậy, chút nữa là bỏ trốn thành công”.

“Cảm ơn các anh”.

“Vẫn là các anh nhanh hơn chúng tôi, lời đề nghị của tôi vẫn thế. Anh Lý cứ xem xét, đất nước luôn quý trọng nhân tài”.

“Cảm ơn, đội trưởng Nghiêm. Tôi vẫn phù hợp với công việc hiện tại hơn”.

“Được, không làm phiền anh nữa, tôi cúp máy đây”.

“Được, tạm biệt”.

“Tạm biệt”.

Anh nhìn điện thoại thở ra, gần 7h sáng. Anh ngủ quên lúc nào vậy. May mà đã bắt được kẻ đó. Giờ chỉ còn giải quyết vài thủ tục.

Nhưng vẫn phải tra xem kẻ này là ai. Nhắm vào anh như này chắc là người bên kia cử sang. Trời đã sáng nhưng những âm mưu thì vẫn còn đó.

Thư Uyên gấp lại chăn, đi rửa mặt cho tỉnh táo.

Triệu Đình cũng vừa dậy, mơ màng ngồi trên ghế. Thấy anh đi tới chào một tiếng.

“Anh dậy rồi”.

“Ừ”.

“Bắt được người rồi”.

“Vâng, tôi vừa nhận được tin”.

“Ông chủ, anh ăn gì không?”.

“Cháo đi”.

“Được”.

“Để tôi đi gọi mấy cậu ấy xem muốn ăn gì?”. Triệu Đình vươn vai đứng dậy.

“Được”.

Mọi người ngồi trên bàn cùng nhau ăn sáng.

“Lâu rồi chúng ta không thế này?”.

“Đúng vậy, lâu rồi không thức đêm, thấy hơi mệt”.

“Chắc phải đi rèn luyện thêm”.

“Đợi xong vụ này đã”. Mấy người cùng gật đầu.

“Rèn luyện cho giãn gân cốt”. Triệu Đình nói.

“Vậy xong việc tôi đi cùng mọi người”. Anh nói.

“Được”. Mấy anh em dơ tay biểu quyết. Rèn luyện mà họ nói không phải đi bộ nghỉ dưỡng mà là thực sự vận động cơ thể.

Vụ lần này kéo dài mấy ngày, kẻ kia cũng nhận tội điều tra. Chỉ mang danh muốn uy hiếp tống tiền. Anh thu thập thông tin của hẳn gửi đội của mình tra xét.

Thư Uyên lau mồ hôi trên trán. Vườn chè này năng xuất thật. Trồng có ít mà thu cũng khá.

“Ông chủ”.

“Xong rồi”.

“Xong cả rồi”.

“Được”.

“Anh Phong bảo dưới suối nhiều cá lắm”. Mấy cậu thanh niên tụm lại nói chuyện.

“Đi đi, sáng giờ nóng quá”.

“Được”.

“Anh Đình, mang về cho bọn em nhé”. Cậu trai mặc áo phông tối màu nói.

“Đi đi, không bắt được thì chưa phải về ăn cơm?”. Anh nói.

“Vâng, tụi em biết rồi”.

“Ông chủ, đưa tôi giỏ của cậu”.

“Ừ”.

“Sáng nay tập luyện sớm, đến trưa mấy đứa vẫn có sức nghịch”. Anh cười nói.

“Còn chưa tới 20 mà, vẫn mải chơi như chúng ta trước đây”.

“Ừ”.

Anh và Triệu Đinh cùng nhau mang rau và chè vừa hái về. Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Không khí trên núi dễ chịu, gió thổi qua từng đợt.

Anh tự tay sao chè, mấy người còn lại sẽ lo nấu ăn. Mùi hương trong bếp lan tỏa, từng món ăn được dọn ra.

“Anh bọn em về rồi”. Tốp mấy thanh niên trông hơi nhếch nhác đi tới.

“Cơm xong cả rồi”.

“Có cá không?”.

“Bắt được hai con”.

“Tốt”.

“He he, tôi nướng nha anh Phong”.

“Được”.

Anh uống ngụm trà mới, tận hưởng dư vị.

“Ngon thật”.

“Vừa hái, rất tươi”.

“Ừ”.

Đợi mấy đứa thay quần áo xong mọi người cùng nhau ăn trưa. Đám nhỏ huyên náo kể về lúc bắt cá, đứa thì nói việc học ở trường quá nhiều môn, rèn luyện trên núi còn đã hơn đi học.

Mấy người các anh chỉ bật cười, lắc đầu. Đám nhóc này thật là.

“Anh, bọn em tháng tới là học xong rồi”. A Minh nói.

“Ừ, anh biết, tới lúc đó sẽ sắp xếp cho mấy đứa”. Anh nhìn họ nói.

“Vâng, bọn em biết rồi”.

“Ừ, ăn đi”.

“Vâng”.

Trong đội còn mấy chục đứa đang đi học, từ trung học trở lên. Mỗi lần được nghỉ là vô cùng díu dít. Anh cho tụi nhỏ học ở trường địa phương bình thường, không quá nổi bật. Thành tích cũng yêu cầu không cần cao. Vừa học vừa rèn luyện. Vui vẻ hoạt bát là được. Đa phần đều là trẻ mồ côi, gia đình không còn thân thích. Cho lên với chúng anh chính là người thân nhất.

Rèn luyện mấy ngày thì mọi người trở lại thành phố làm việc.

Trong thời gian nghỉ cũng tra được kẻ kia là người được thuê. Chủ mưu là người trong Mặc gia. Cả chuyện bên nhà họ Lý cũng tìm được phương án giải quyết.

————

Thư Uyên trở về nhà lúc chiều muộn. Thanh Liên có gọi anh hai lần nhưng anh không thể trả lời. Về đến Diệp Thành mới nhắn lại cho cô được.

“Anh đi công tác, hôm nay mới về đến Diệp Thành”.

Thanh Liên làm việc xong mới xem tin nhắn của anh. Anh ấy bận cả tuần, chắc công việc nhiều quá.

“Tối em sang đó đi dạo, anh rảnh không?”.

“Em sang đi, anh cũng mới về tới nhà”.

“Được, tối gặp lại”.

“Ừ”.

Thư Uyên thấy nhà bừa bộn, dọn dẹp qua. Xong mới đi tắm rửa. Lúc đi ra trời đã tối hẳn. Quyết định đi mua đồ về ăn, không nấu.

Thanh Liên sang thì anh cũng vừa mua đồ ăn về.

“Chào em”.

“Chào anh”.

“Vào nhà ngồi chơi”.

“Vâng”. Cô đi theo anh vào phòng khách. Đèn trong nhà đều bật, rất có không khí.

“Hôm nay anh về lúc mấy giờ”.

“Chiều muộn mới tới nhà, chắc gần 6h tối. Anh không xem giờ”.

“Lúc nhắn tin cũng tầm đó, em cũng vừa làm việc xong”.

“Anh ăn gì chưa?”. Cô nhận chén trà từ tay anh.

“Anh mua sẵn đồ ăn rồi, vừa mua về”. Anh mỉm cười.

“Anh còn chưa ăn ạ”.

“Vừa mới tắm xong, để anh đi lấy”.

“Vâng”.

“Ngồi đây thấy thế nào?”. Anh ngồi xuống, mở đồ ăn ra, vừa ăn vừa nói chuyện với cô.

Cô nhìn sân vườn phía trước nói.

“Lần trước em đến chơi nhà là ban ngày không nhìn thấy cảnh tượng như lúc này rất đẹp, tối đến còn khá mát nữa”.

“Ừ”.

“Anh xem hôm nay còn có sao trời”. Cô chỉ tay về phía bầu trời ngoài khung cửa sổ. Gió thổi tới khiến cây trong vườn đung đưa.

“Đúng vậy, chắc mai sẽ nắng đó”. Anh nhìn theo, thấy mấy ngôi sao sáng rõ lấp lánh.

“Mai chắc sẽ nắng to lắm”. Cô tựa cằm vào hai lòng bàn tay.

“Ừ”.

“Sao sáng như vậy mà, em xem dự báo cả tuần đều nắng”. Cô cầm một quả táo nên gọt, cắt nhỏ, động tác trên tay ngừng lại đẩy đĩa hoa quả ra giữa bàn. Anh rút khăn ướt đưa cô lau tay.

“Làm ở trường là trong phòng điều hoà à”. Anh ăn tiếp đồ còn lại.

“Phòng em có nhưng là điều hoà cho cả phòng lớn, nhưng không bị nóng, em cảm thấy vừa phải, lạnh quá dễ ốm lắm”. Cô nhai táo phồng một bên má. Thư Uyên nhìn tới công môi cười. Đáng yêu.

“Đúng vậy, dùng thêm bình phun sương hoặc quạt nếu thời tiết không quá khó chịu là tốt hơn”.

“Vâng”.

“Bình thường ở trường sẽ có hoạt động gì?”. Anh uống một ngụm canh hỏi.

Cô nhai xong quả nho nói.

“Cũng không có nhiều hoạt động, thi thoảng tổ chức văn nghệ kỷ niệm. Còn lại đều là làm việc. Công việc của bọn em là văn thư, nhập liệu thông tin giấy tờ. Đôi khi sẽ giúp sinh viên, giáo viên tìm tài liệu qua máy, đăng ký vài thứ”.

“Em thấy công việc đó thế nào?”.

Cô suy tư một chút nhìn anh nói.

“Không quá nhàm chán, đôi khi nhiều giấy tờ phải làm, sẽ mệt”. Trong lời nói có chút uể oải, tự nhiên. Nhìn vậy anh khẽ cười ra tiếng.

“Anh làm về an ninh mạng thì sao?”. Cô tò mò hỏi, tay khoanh lại nhìn anh.

“Có rất nhiều vấn đề, sửa chữa, bảo tồn, loại bỏ các thông tin theo nhu cầu khách hàng. Phòng lộ bí mật của họ”.

Cô bật cười trước hành động nói nhỏ dần của anh.

“Vậy anh nói với em có coi là bị bại lộ”.

“Không sao, gió thổi đi rồi, ai cũng không biết”.

“Em biết rồi ”.

“Có anh ở đây, không sợ”.

Hai người nhìn nhau cười nghịch ngợm.

“Bình thường công việc có vất vả không?”. Cô nhìn anh nghiêm túc hỏi.

“Đôi khi có, gặp rất nhiều vấn đề phức tạp nghiêm trọng, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến”.

“Uhm”. Thanh Liên gật đầu, làm việc cho người ta cũng không dễ dàng gì. Nhưng anh ấy chắc hẳn rất nỗ lực làm thật tốt.

Anh buông đũa trên tay xuống.

“Anh ăn xong rồi”. Ăn tốt thật, hết mọi thứ không thừa đồ.

“Ừ, anh dọn vào đã”.

“Vâng”. Cô ngồi trên ghế đung đưa hai chân qua lại. Anh dọn dẹp xong gọi với ra.

“Em đi xem thư phòng với anh không?”.

“Thư phòng á”.

“Ừ, anh đặt rất nhiều tranh và đồ cũ, em muốn xem không?”.

“Thế ạ, được, được. Anh còn sưu tầm đồ cổ hay là mới mua”. Cô háo hức đứng dậy

“Đi thôi, anh đưa em lên, có mới có cũ, em xem sẽ biết thôi”.

“Được”. Hai người vui vẻ đi lên tầng.

Thư Uyên mở cửa gian phòng bên cạnh tầng hai. Đèn đã được bật từ trước, bên trong đặt rất nhiều đồ.

Trên kệ đều là sách, có ảnh gia đình, trên bàn cũng có. Đây là tranh cô tặng. Thì ra anh đặt ở đây.

“Anh đặt ở đây sao, em còn nghĩ anh sẽ treo lên góc nào đó”. Cô nhìn tranh của mình đặt ở vị trí dễ nhìn mà vui vẻ.

“Để đây dễ nhìn thấy, rất phù hợp”. Oh người này thật có tâm ý với bạn bè.

Cô nhìn qua từng bức hình đại gia đình. Một bên có em gái chắc là gia đình nuôi của anh, ảnh còn chụp từ rất lâu rồi. Bên này ba người con trai, còn có cặp vợ chồng ở giữa. Nhìn rất giống nhau, hơn nữa ai ai cũng khí chất, dung mạo hiếm thấy. Gen quá đỉnh đi.

“Bên này là ba mẹ đẻ, còn đây là gia đình nuôi”. Anh giới thiệu cho cô.

“Vâng”.

Cô mỉm cười nhìn kỹ từng người.

“Em ngồi ghế đi, đừng đứng”. Anh đẩy chiếc ghế làm việc của mình cho cô ngồi xuống. Thanh Liên nắm lấy tay ghế tự nhiên ngồi. Nhìn vào ảnh trên bàn làm việc.

“Bức ảnh đó là chụp lúc anh trở về, nhận lại người thân”. Cô chuyên chú quan sát.

“Bên này chụp khi hai em học hết lớp 9”. Anh chỉ tay vào tấm bên cạnh.

“Anh lúc đó và bây giờ cảm giác không thay đổi nhiều”. Cô nhìn bức ảnh rồi nhìn anh so sánh.

“Đẹp trai không?”

“Ừ, đẹp”. Hai người nhìn nhau bật cười. Người đẹp trai đều tự khen mình. Cô cũng quen với việc anh hỏi cô anh có đẹp không khi làm hành động gì đó bất ngờ.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.