ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Tâm sự

Thanh toán xong hai người lái xe ra quảng trường đi dạo.

Cô dừng lại bên lan can ven hồ nhìn cảnh vật xung quanh. Thư Uyên đứng bên cạnh yên lặng dõi theo. Cũng đến lúc rồi.

“Em muốn nghe chút chuyện cũ không?”.

“Dạ”. Cô quay sang chớp mắt nhìn anh.

“Chuyện cũ…”.

“Ừ, là chuyện của anh”.

“Vâng, em nghe”. Anh ấy muốn kể chuyện trước đây.

“Năm anh 4 tuổi thất lạc gia đình, được ba mẹ nuôi đưa về Thẩm Nham Trấn. Lúc đó anh bị ốm nặng, họ thu xếp công việc xin về Diệp Thành làm việc. Để thuận tiện chăm sóc chữa bệnh cho anh. Nhiều năm sau họ sinh được hai người con. Từ đó thành gia đình 5 người rất náo nhiệt. Họ đối với anh rất tốt. Sau này vì một lần bệnh nặng anh lại có cơ hội tìm được cha mẹ đẻ. Mất vài năm anh mới trở về nhận họ hàng.”

“…”. Cô yên lặng lắng nghe lời thuật ngắn gọn của anh. Chỉ vài câu nói nhưng đã kể xong chuyện dài mấy chục năm. Cô nhìn anh, tưởng tượng đến cảnh tượng những năm đó. Trong lòng thấy xót xa. Quá khứ của anh là như thế nào?

“Vậy năm đó vì sao anh bị thất lạc?”.

“Vì biến cố trong gia đình”. Anh nhìn về phía trước.

“Lúc gặp lại, bố mẹ đẻ đối với anh như thế nào?”.

“Đều rất tốt, họ đã tìm anh nhiều năm, gặp lại nhau ai cũng mừng”. Anh thư giãn nét mặt nhìn cô.

“Uhm”. Sao thấy cảm giác anh không đặc biệt vui vẻ.

“Vậy bức ảnh anh chụp nơi nào là nơi anh đã sinh ra ạ?”. Cô nhớ cái này.

“Là Viên Quý, là bức có cảnh sương mù buổi sáng”.

“Bức đó nhìn rất đẹp”. Cô gật đầu thì ra nơi anh sinh ra lại xinh đẹp như thế.

“Đúng vậy, nó được biết đến là một nơi phong cảnh hữu tình, lưu luyến lòng người”.

“ Anh có thường xuyên về đó không?”. Anh mỉm cười nhẹ đáp.

“Không nhiều lắm, một năm có đi lại vài lần”.

“Uhm…”. Cô mím môi, mấy ngón tay gõ nhẹ vào nhau, nhà mình mà anh trở về ít vậy sao, là xa xôi hay cảm giác giống như cô và ba mẹ.

“Vậy người nhà anh có thường xuyên tới đây không?”.

“Họ cùng thỉnh thoảng tới, mỗi lần tới đều mang rất nhiều đồ, tặng cho ba mẹ nuôi”.

“Uhm”. Tình cảm cũng ổn đấy chứ.

“Ba mẹ đẻ của anh có mấy người con?”.

“Trên anh còn có hai anh lớn, cách biệt tuổi tác rất xa”.

“…”. Oh

“Anh cả năm nay đã 46 rồi, anh hai thì 40 tuổi”.

“Lớn như vậy, vậy ba mẹ anh bây giờ là bao nhiêu tuổi ạ?”

“Ba anh đã 72 tuổi rồi, mẹ anh ít hơn ông hai tuổi”.

“Hai bác đã lớn tuổi thế rồi”. Ui họ cao tuổi vậy rồi sao, kém bà ngoại vài tuổi thôi.

“Uhm”. Anh nhìn cô.

“Họ vẫn khoẻ chứ ạ?”.

“Rất tốt, đều khỏe cả, lần này mừng Tân gia mọi người đều sẽ tới. Căn nhà anh xây nhanh như vậy đều là người nhà bên đó cử người sang. Tăng gấp 3 lần nhân lực, thiết kế cũng được anh hai xem xét chỉnh sửa. Anh chỉ mất thời gian đầu bận rộn về sau chỉ cần thi thoảng qua lại”.

“Xa cách nhiều năm, mọi người đều muốn bù đắp những điều tốt nhất cho anh”. Thì ra anh có hai gia đình rất yêu thương mình. Cô thả lỏng tâm trạng.

Anh nhìn cô gật đầu. Thanh Liên nhìn ra anh vẫn còn chuyện khó mở lời, tâm trạng lúc này cũng không tốt lắm. Cô khẽ mím môi.

“Vậy cuộc sống trước đây của anh là như thế nào?”.

Anh thở ra, những ngón tay buông thõng đặt ở lan can.

“Trước đây…gia đình nuôi đối với anh rất chu đáo, hai em cũng yêu quý anh. Khi họ bận rộn anh sẽ là người chăm sóc dạy bảo bọn nhỏ, chúng cũng nghe lời. Kinh tế gia đình chỉ ở mức bình thường nhưng luôn thoải mái. Anh cũng quen được vài người bạn. Đại học đều thuận lợi.

Lúc đó anh đã bắt đầu đi làm về sau khách đông hơn. Chậm rãi phát triển cho đến hiện tại. Mọi thứ có lúc không thuận lợi nhưng cũng yên ổn trôi qua. Sau khi anh nhận lại người thân ruột thịt, phía bên Viên Quý phát sinh nhiều vướng mắc trong tộc. Bởi vậy có chút phiền lòng“. Anh nhìn về phía trước thật lâu.

“Vâng”. Gia đình nào cũng không tránh khỏi chuyện thị phi.

“Lúc nhỏ anh bị ốm có nghiêm trọng không?”.

“Lúc đó anh thường xuyên mệt mỏi, họ đã chạy chữa khắp nơi, giúp anh bình phục. Thật ra phải cảm ơn họ vì họ đã tìm thấy anh, chăm sóc yêu thương. Nhờ vậy mới có anh của ngày hôm nay. Ba mẹ nuôi nói anh của hiện tại và lúc nhỏ rất giống nhau”. Thấy anh đùa cô cũng cười theo.

“Thật vậy sao, thật tò mò anh lúc nhỏ trông sẽ ra sao nhỉ, có đáng yêu không đây”. Cô ngó về phía anh rò hỏi, kèm theo biểu cảm đáng yêu.

“Cũng vừa mắt”. Anh đăm chiêu nghiêng đầu đáp.

Hai người nhìn nhau bật cười thả lỏng. Nghe xong câu chuyện của anh cô cũng nói qua về mình.

“Từ bé em đã sống với ông bà nội, ba mẹ đều ra ngoài làm ăn xa. Năm thi đại học em không thi vào trường tốp được lên chỉ học ở gần Diệp Thành, sau đó xin làm việc ở trường học và một số cơ quan. Sau này có thời gian em cũng thỉnh thoảng tới Tây Hải thăm bố mẹ và hai em. Lễ Tết nếu không bận họ cũng trở về. Bên này nhà em cũng có một bác cả. Ông bà nội sinh được hai người con trai.

Bên mẹ em ông bà lớn hơn bố mẹ anh mấy tuổi, trong nhà còn có một cậu nữa. Thỉnh thoảng mọi người gặp nhau cũng khá hoà hợp”.

“Ừ”.

“Giữa người thân đôi khi hay xảy ra các khúc mắc, giải quyết được thì tốt, không được thì cũng đành nhịn cho qua”. Cô nhìn anh ý tứ nói. Không biết nhà anh có chuyện gì hy vọng sớm giải quyết được.

“Đúng là như vậy”.

Thời tiết đổi mùa, gió lạnh từng đợt nhẹ nhàng thổi qua. Thư Uyên thấy cô xoa tay.

“Anh đưa em về, ngoài này gió lạnh”.

“Vâng”.

Hai người sóng vai đi về phía trước, lên xe còn tâm sự thêm vài ba câu, cười nói rất thoải mái.

“Đến rồi, em chỉ đi một chút sẽ tới nhà”.

“Ừ”.

“Ngủ ngon”.

“Anh ngủ ngon”.

Cô về phòng đánh răng lên giường nằm mà trong đầu vẫn nghĩ về lời anh nói. Bốn tuổi thất lạc, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Nhỏ như vậy. Hơn nữa nghe anh nói cảm giác anh với nhà bố mẹ đẻ quan hệ không được tốt lắm. Họ hàng có vấn đề gì sao.

Thực ra cô rất tò mò không biết anh đã trải qua những chuyện gì nhưng mà cô không dám hỏi loạn.

Mỗi người đều có một bí mật của riêng mình, anh kể ra cũng là nói cho cô biết một con người khác, một Thư Uyên chân thật hơn. Nếu vậy xem như họ chính thức là bạn bè phải không?

Cả đêm cô xoay người qua lại mãi với ngủ được. Thư Uyên trở về nhà ngồi trong thư phòng mở món quà cô gửi tới.

Cô tặng anh một bức tranh vẽ khung cảnh vùng núi, nhỏ chỉ vừa cho anh đặt lên bàn. Bộ ly uống trà bằng sứ. Một vỏ gối tựa thêu hoa. Còn có phong bao đỏ bên trong để tiền mừng và thư tay.

“Thư Uyên”.

”Em nhân cơ hội đi du lịch mua mấy món đồ nhỏ tặng quà Tân gia cho anh. Em không biết anh thích gì. Mấy lần đi chơi đều thấy anh sẽ uống chút trà lên mua bộ ly cho anh. Tranh thì lúc em đi dạo một mình nhìn thấy trong một tiệm.

Đủ các loại tranh em muốn mua bức to hơn nhưng chỉ có bức tranh vẽ phong cảnh nho nhỏ đó là vừa ý, anh chấp nhận ha. Hơi nhỏ. Còn vỏ gối là em tự lựa, anh dùng tựa lưng cũng ổn đó. Phong bao đỏ nhất định phải nhận, là quà may mắn chúc mừng anh. Không thể từ chối”.

“Chúc anh Tân gia vui vẻ!”.

“Thanh Liên”.

Anh xem đi xem lại bức thư mấy lần rồi nhìn đồ cô đưa mà mỉm cười cả buổi. Cất mọi thứ vào gian sau của thư phòng, ở một vị trí dễ nhìn nhất. Giữ lại bức tranh đặt trên bàn làm việc. Xong xuôi mới về phòng nghỉ.

Có lẽ anh dường như đang dần không ngừng nhớ đến em rồi, Thanh Liên. Anh có thể ở gần em phải không nhỉ?

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.