Chương 28
Bữa tối
Buổi tối anh sửa soạn, lái xe đi đón Thanh Liên. Anh có đặt một nhà hàng riêng ở phố Nam, lái xe sang đó hơi lâu nhưng không gian yên tĩnh.
Xe dừng lại bên lề đường, đi bộ vào ngõ đón cô.
“Cháu đi ra ngoài ăn đây ông bà ạ”.
“Đi đi, ăn nhiều chút”.
“Vâng”.
Cô khép cổng lại đi tới gần khúc cua thì thấy anh. Vừa thấy người Thư Uyên liền vui vẻ mỉm cười, cô bước nhanh tới chỗ anh.
“Sao anh không đợi ở ngoài, em đi ra là được”.
“Không sao, đi dạo chút”.
Cô nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của anh khẽ cười.
“Vậy đi thôi”. Anh lúng túng nói.
“Vâng”.
“Anh vừa đi làm về à”.
“Nay anh ở nhà, xử lý chút việc”.
“Vâng”.
“Uhm…đưa anh cầm cho”. Anh đưa tay về phía cô muốn cầm túi đồ cô xách.
“Quà của anh”.
“Cám ơn em”.
“Đừng khách sáo”.
“Được”. Anh vui vẻ nhìn ngắm nụ cười ngọt ngào của cô. Bình thường anh hay nói cô câu này, giờ đổi thành cô nói anh rồi.
“Hôm nay chúng ta ăn ở đâu?”.
“Ăn ở nhà hàng bên phố Nam, anh đặt bàn rồi”.
“Em mua gì cho anh vậy?”.
“Bí mật, đợi về nhà anh mở đi”.
“Đã rõ”. Cô nhún vai vui vẻ.
“Sao nay mời em ăn cơm”.
“Muốn mời em bữa ăn, bình thường chúng ta đi bộ nói chuyện đều đã ăn tối rồi”.
“Đúng vậy”. Tối đến đi bộ họ thường chỉ uống ít nước.
Quán ăn bên Phố Nam đi cũng có chút xa, cô ngồi bên cạnh không biết nói gì, thi thoảng đánh mắt nhìn anh rồi lại ngắm phong cảnh phía trước đường đi.
Cô thật không nghĩ có ngày mình lại cùng người đẹp trai đi ăn cơm tối thế này, tâm trạng cảm thấy rất tốt.
Đến nơi họ được nhân viên dẫn tới một phòng riêng có cửa sổ nhìn ra vườn.
“Xin mời hai vị, đồ ăn sẽ được mang lên sớm ạ”.
“Cảm ơn”.
“Vào thôi”.
“Vâng”.
“Chỗ này thật yên tĩnh, em còn không nghe thấy tiếng xe cộ bên ngoài”. Cô nhìn quanh, không gian ở đây đẹp thật.
“Ừ, chỗ này xa đường lớn, khá thích hợp ngồi thư giãn”.
“Ừ”.
“Ăn xong chúng ta đi dạo, gần đây có khu hồ sinh thái và quảng trường”.
“Vâng”.
“May mà em đi giày thường”.
“Không sao, anh có dép lê”.
“Sao em đi vừa được”.
“Cũng có chuẩn bị đôi nhỏ, dành khi cần”.
“Hử là dành cho ai”. Cô trêu anh, trong lòng tò mò đáp án.
“Em đừng hiểu nhầm, trong nhà có em gái, em trai, đôi khi anh đưa hai đứa đi chơi dã ngoại, luôn chuẩn bị sẵn ở cốp”
“Em có hiểu nhầm sao”. Cô chớp mắt giả bộ, tay nghịch nghịch chén trà.
Thư Uyên nhìn bộ dáng không phải chuyện của em mà bật cười.
“Đúng rồi, lần trước anh kể với em là anh có hai gia đình”. Cô uống một ngụm trà nói.
“Uhm, ảnh anh gửi cho em có ghi mấy địa điểm, trong đó có quê của anh, là Viên Quý và Thẩm Nham Trấn, nhưng anh chỉ ở đó vài năm ngắn ngủi. Đa phần đều sống ở đây”.
“Vâng”.
Anh nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân tới, lên cũng không định nói gì thêm.
“Hai vị, đồ ăn đã sẵn sàng, xin mời hai vị dùng bữa, có gì cần bổ sung hai vị có thể ấn chuông hoặc gọi nhân viên ngoài sảnh”.
“Cám ơn”.
“Ăn thôi”.
“Mời anh”.
Anh nhìn cô gắp một miếng tôm giòn cho vào miệng nhai.
“Uhm giòn tan luôn”. Rất ngon.
“Ngon không?”.
Cô không đáp mà gật đầu với anh, tập trung ăn uống. So với lần đầu tiên thì về sau họ ăn uống rất thoải mái. Không câu nệ.
“Em trước lúc đi còn ăn trái cây, đi xe tới đã cồn ruột rồi”. Cô ăn thêm ít đồ luộc.
“Lần sau anh sẽ tìm chỗ gần hơn”. Thư Uyên lấy muôi múc canh.
“Không sao, ăn vào sẽ tốt thôi”. Cô đáp.
“Ăn canh đã, bụng rỗng lại đang khó chịu, em đừng ăn đồ có dầu mỡ vội”, anh khẽ nhíu mày, đảo nguội bát canh nóng rồi đưa cô.
“Cẩn thận”.
“Oh, em xin”. Thanh Liên không bỏ sót bất kỳ hành động nào của anh, đều thu vào mắt cả. Rất cẩn thận, có ai đã từng nói là hành động này của anh không ổn chưa Thư Uyên.
Người này, anh tóm lại là có phát hiện hành động của mình kỳ quái không nhỉ. Nó giống như có tình ý trong đó vậy. Ý là sao đây. Cô khẽ nhướng mày.
Thổi nhẹ muỗng canh uống một ngụm, lại một ngụm khác.
Cô không biết anh có dụng ý gì, thích cô thì cô cứ thấy quái quái, sao có thể, mà làm bạn thì nó lại hơi hơi cao tí, cô cứ một bên trầm ngâm suy nghĩ, không biết rằng tất cả hành động biểu cảm đều được anh nhìn ra.
Anh khẽ chớp mắt, hình như anh biểu hiện không tốt lắm.
“Canh… uống được không?”.
“Được ạ, dễ chịu hơn…anh cũng ăn đi”.
“Uhm…”.
Thư Uyên tiếp tục ăn đồ trong bát của mình.
Không khí có chút trầm, trạng thái hơi khó xử.
Thanh Liên cũng thấy lấn cấn thoáng nhìn qua anh, nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu.
Coi anh là bạn thì cô thấy họ cũng lên có hành động phù hợp, cô nghĩ đến suy nghĩ thứ hai thì liền muốn đập cho mình một cái để tỉnh táo.
Đúng vậy không thể có khả năng. Cô ấy à, vẫn là lên trân trọng người bạn trước mắt. Những hành động của anh đối với cô là sao? Anh ấy có ý với mình ư? Thanh Liên chớp mắt trước ý nghĩ táo bạo này. Sao có thể, vẫn là bạn bè thôi. Đôi khi quan tâm nhau cẩn thận chút thôi mà. Cô thả lỏng chính mình.
“Cảm ơn anh vì bữa ăn, rất ngon”.
“Uhm… em thích món gì nhất?.
“Uhm… tôm giòn này, còn có món rau đó, em thấy họ làm rất lạ miệng”. Cô ngẫm nghĩ chỉ tay về từng món.
“Là món rau xào kiểu ngũ vị, rất đặc biệt, trước đây anh đã ăn qua, món này ở đây làm rất ổn”.
“Uhm…đẹp mắt”.
“Em nói món ăn đẹp mắt”. Cô vội nói.
“Ừ, đẹp”.
“Đúng là đẹp mắt”. Anh cười có chút lạ, cô khẽ cắn nhẹ môi.
“Em thử món này đi mềm lắm”.
“Vâng”.
“Ừ, được”
“Điểm tâm nhà hàng làm bắt mắt quá, rất xinh xắn”. Cô kéo đĩa điểm tâm nhìn ngắm.
“Ăn thử xem có ngon không?”.
“Để em thử”. Hương cam hơi béo.
“Kiểu đồ hiện đại ấy anh”.
“Ừ, chắc là mẫu mới của họ, lần trước anh chưa thấy loại này”.
“Thế ạ, hơi béo nhẹ. Cái sau thì vị truyền thống”.
Thư Uyên cầm một cái cuối ăn.
“Cái này vị nhạt hơn, rất thanh”.
“Chắc là theo từng tầng”
“Có lẽ vậy”
Thấy hai người ăn cũng gần xong cô hỏi.
“Vậy giờ đi dạo một vòng cho tiêu cơm ạ”.
“Uhm đi thôi”.
“Vâng”.
Trời ơi, thật là quá xấu hổ đi. Thanh Liên không biết nói gì, không biết nói gì, thành thật xin lỗi anh đẹp trai. Tý thì bảo là anh đẹp mắt.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
