ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Động tĩnh

Thời gian trôi qua nhanh chóng lá cây trên cành cũng đổi màu lác đác rơi rụng trên đường. Người và xe đi qua va phải tạo lên từng tiếng loạt xoạt.

“Ông chủ, đồ đạc anh đặt hôm nay đã lắp đặt xong cả rồi”.

“Vất vả rồi, tôi sẽ sang kiểm tra sau”.

“Vâng, vậy tôi ra ngoài trước”.

“Được”.

Đợi đồ đạc sắp xếp ổn thỏa anh sẽ chọn một ngày phù hợp mời mọi người tới ăn bữa cơm. Cũng phải báo sớm để mọi người chuẩn bị trước. Thư Uyên tắt máy tính trên bàn ra về.

Mở cửa căn nhà mới xây, bên trong đã được trang trí xong. Khung cửa sổ được phủ bởi lớp rèm lụa in hoa văn thêu chỉ tơ màu xanh, kết hợp bên ngoài là lớp vải mỏng rập họa tiết, trên tường treo tranh chữ, phong cảnh.

Lọ sứ cũng được bổ sung hoa giả, còn đặt thêm mấy chậu hoa và đồ vật ở các trụ trên nóc bàn, tủ.

Trên mặt đồ nội thất phủ thêm vải đệm. Bộ trà cũng được thay mới.

Anh bật công tắc đèn lên một màu vàng dịu bao trùm không gian. Tạo cho cả gian phòng chút mơ mộng. Làn gió bên ngoài thổi tới nay động mấy tấm rèm.

Cô ấy liệu có thích dáng vẻ này không?. Anh cầm máy chụp một tấm gửi cô hỏi.

“Em thấy nó ổn không?”.

Chớp mắt chờ đợi nhưng không thấy cô xem.

“Cô ấy đang làm việc rồi”. Anh thở ra đi xem tiếp.

Anh đi thẳng vào phòng ăn và gian bếp. Nhìn qua khung cửa sổ thấy bãi đất trống ở ngoài được phủ kín bởi hoa, cây ăn quả nhỏ, đèn ngoài đó cũng được anh bật lên.

Trong lòng anh bất giác có chút xao động mãn nguyện. Nhà.

Anh tắt bớt đèn đi lên tầng 2, trong đó là thư phòng, phòng ngủ đồ đạc ở đó vẫn giữ nguyên chưa sắp xếp. Việc này anh muốn tự làm.

Thư Uyên cất các loại sách đồ đạc lên kệ. Cất đồ đạc xong anh mới thấy hộp gỗ ở cuối. Đặt trên bàn mở ra.

Trong đó là ảnh chụp gia đình, còn có những kỷ vật từ nhỏ đến lớn anh không lấy ra, đóng lại mang vào gian trong.

Bên trong thư phòng còn một gian phụ để đặt các món đồ bản thân sưu tầm. Đa phần đều là đồ cổ, có thứ có giá trị, có thứ chỉ là món đồ bình thường mang chút phong vị.

Anh nhìn vào một cuốn sách ghi danh các loại trà, cầm lên đọc.

Trà phân ra nhiều loại theo từng vùng miền khác nhau. Sau đó lại phân chia theo 4 mùa trong năm. Còn có cách thức sử dụng. Thu hái chế biến. Đây là cuốn sách anh được tặng mấy năm trước từ một bạn học cũ.

Đặt cuốn sách xuống anh tiếp tục xem qua một lượt và sắp xếp các đồ đạc khác. Thư Uyên khẽ thở hắt ra nhìn căn phòng được sắp xếp gọn gàng trước mắt.

“Tạm rồi”.

Sau đó đi sang phòng ngủ tiếp tục bài trí đồ đạc. Anh loay hoay đến khi tối muộn mới nấu chút đồ ăn tắm rửa. Sấy xong tóc, đổ ập xuống giường nghỉ ngơi.

Đồ đạc cơ bản đều đã được người khác bố trí lắp đặt, anh chỉ trang trí thêm chút đồ cá nhân, vậy mà tốn không ít thời gian.

Nhìn màn hình điện thoại thì đã 9:30 tối. Không biết cô ấy đang làm gì. Anh mở tin nhắn lăn tăn một chút muốn gọi cho cô ấy mà chưa dám ấn thì cô nhắn cho anh.

“Anh ngủ chưa?”.

Thư Uyên mỉm cười mở bàn phím viết.

“Anh chưa ngủ, hôm nay anh chuyển đồ sang nhà mới, vừa sắp xếp mọi thứ xong”.

“Hôm nay ạ, vậy là giờ anh chuyển về đây ở ạ”.

“Chắc sẽ đi lại hai nơi, có nhiều thời gian sẽ ở bên này”.

“Phòng khách nhìn đẹp quá”.

“Ừ, trang trí vào nhìn sẽ ấm áp hơn hôm em tới xem”. May quá cô ấy cũng thích.

“Đúng vậy”. Cô ấn kèm mặt cười.

“Thế bao giờ sẽ ăn mừng tân gia ạ”.

“Anh đang định vào giữa tháng sau, nhưng chưa chọn được ngày”.

“Cũng còn một tháng nữa, thoải mái chọn”.

“Mai em có thời gian không?”.

“Mai em rảnh”.

“Mời em ăn cơm được không?”.

“Được, em có mua quà tân gia cho anh, muốn tặng anh sớm, em chỉ quen biết anh đi ăn mừng tân gia thì không phù hợp lắm”.

“Không sao, nếu em ngại ăn cùng mọi người thì chúng ta ăn mừng trước, anh mời”.

“Gia chủ có lòng rồi, vậy anh có mời riêng ai khác không?”.

“Nào có, chỉ mời mình em”. Thư Uyên vui vẻ trước lời trêu trọc của cô.

“Em có Lộc ăn thật đấy”.

“Đừng ngại, đừng ngại”.

“Em không biết ngại đâu”. Gửi anh icon trông rất ném nỉnh.

“Được”. Thư Uyên nằm trên giường tủm tỉm cười hạnh phúc.

“Vậy anh ngủ sớm đi”.

“Em cũng vậy”.

Anh nhìn những dòng tin nhắn rất lâu, trong lòng thoải mái, dễ chịu, đặt điện thoại lên tủ, đi ngủ sớm luôn.

———————

Ting ting

Sáng sớm, anh vẫn còn ôm chăn trên giường thì điện thoại kêu ầm ĩ bên cạnh. Anh quay đầu lại với chiếc điện thoại, nheo mắt nhìn xem ai gọi tới.

Ba Lý.

“Alo ba”.

“Có đánh thức con không?”.

“Không sao, ba gọi cũng vừa lúc còn cần dậy”. Anh ngồi hẳn người dụi mắt.

“Ba gọi xem con nay có bận không, về nhà ăn cơm, ba mới đi công tác, đem về ít đặc sản”.

“Hôm nay thì con không về được nhưng mai thì có thể”.

“À vậy à”.

“Ba có chuyện gì phải không ạ?”. Nghe giọng ông có vẻ hơi lạ.

“Ây dà, không dấu nổi con, thực ra cũng không có việc gì quan trọng”.

“…”. Việc không quan trọng mà ba gọi sớm vậy. Mới hơn 7h sáng.

“Uhm… chỉ là ba mẹ có chút lo lắng..à cũng không sao”. Ông ngắt quãng muốn nói lại thôi.

“Ba có chuyện gì ba cứ nói rõ con nghe”.

“Thôi, việc này vẫn là đợi lúc con về, ba mẹ nói chuyện đi”.

“Không phải vấn đề đặc biệt nào chứ ạ?”.

“Không phải chỉ là chút chuyện nhỏ”.

“Con biết rồi, mai con về sớm”.

“Được, được, ba mẹ sẽ nấu mấy món ngon đợi con về ăn”.

“Vâng ba”.

Ánh mắt anh hạ xuống nhìn điện thoại, trong nhà có chuyện.

Ấn máy gọi đi.

“Ông chủ”.

“Tôi cần biết tình hình của hai nhà Mặc Lý, toàn bộ”.

“Vâng”.

Anh ngồi trong thư phòng yên tĩnh lật tài liệu đọc. Giải quyết xong mấy chuyện công ty thì lái xe đi. Anh lái tới một khu thương mại sau lại đổi cách di chuyển gặp người ở chỗ hẹn.

“Ông chủ”.

“Trong nhà họ Mặc có người nói tới việc kết hôn của anh với phu nhân, người làm trong nhà cũng bàn tán một chút. Muốn giới thiệu người cho anh. Trong này là thông tin của họ”.

“Họ nói đến vấn đề thừa kế gia sản Mặc gia, bên kia cũng có động tĩnh muốn hành động mới rồi”.

“Bên Lý gia cũng vì vấn đề này mà bị tác động, phu nhân có gọi nói muốn Lý gia nhắc nhở anh, còn vấn đề nữa bên nội Lý gia đúng là có chuyện, mấy người anh em trong họ liên kết làm ăn bị thua lỗ nặng về ồn ào muốn tranh giành tài sản”.

“Tiếp tục theo dõi, tra xét rõ việc bên nội Lý gia, tìm phương án xử lý”.

“Vâng”.

“Phong tỏa tin tức của tôi, tuyệt đối không để lộ ra với bất kỳ ai. Không có ngoại lệ”.

“Tôi đã biết”.

“Ừ”.

Đợi người đi anh cũng men theo lối khác đi khuất. Trở về nhà anh ngồi trong thư phòng đọc lại thông tin trong tập giấy.

Đều là người có gia thế địa vị, không ngờ mấy người họ hàng Mặc gia lại không muốn nhàn rỗi như vậy.

Dám tư tưởng không an phận nhét người vào chỗ anh. Đôi mắt anh tối lại, đầu ngón tay gõ nhẹ lên trang giấy. Trên môi nhẹ cong.

Cũng đến lúc trò vui bắt đầu rồi, chắc là sẽ náo nhiệt nắm đây. Giúp họ có một cái Tết an vui nhỉ.

Kẻ anh tìm sắp lộ diện rồi.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.