ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Thích hay yêu

Cô đưa mắt lướt qua toàn bộ phòng khách. Nếu ở đây treo rèm mỏng thêm đèn, tranh cổ, hoa nhất định rất đẹp. Không biết Thư Uyên sẽ trang trí như thế nào. Nếu đã thiết kế như này hẳn anh ấy sẽ trang trí mấy kiểu kia. Anh ấy mới 30, không ngờ lại ưa thích phong cách này. Để xây lên căn nhà như này chắc tốn kém lắm. Không biết bố mẹ anh ấy thế nào nuôi dạy ra người con trai như vậy nhỉ?

Thư Uyên nhìn cô, thả lỏng bước chân đi tới.

“Em đang nghĩ gì?”.

“Chỉ là đang nghĩ anh sẽ trang trí xung quanh như thế nào?”.

“Lúc hoàn tất sẽ đầy đủ hơn bây giờ, chỉ bổ sung ít rèm che nắng cùng với một ít đồ nhỏ”.

“Vâng”.

“Là trà hoa quế”.

“Em uống thử xem”. Anh rót trà đưa tới.

Cô cầm ly trà nhỏ trên bàn lên thổi nhẹ uống thử, rất thơm. Cô gật đầu nhìn anh coi như biểu đạt ý.

Hai người ngồi trong một không gian lớn lại không biết nói gì. Chỉ tập trung vào ly trà trên tay hoặc nhìn ra ngoài một chút.

Nhà cũng xem rồi, giờ lên nói gì đây. Cô khẽ cắn môi nhìn ra ngoài.

Thư Uyên ngồi đối diện cũng thấy không biết phải làm sao. Tay đặt trên gối khẽ nắm. Anh ngước mắt nhìn cô một chút rồi lại nhìn đi chỗ khác. Đây là lần gặp chính thức đầu tiên của họ, mời cô ấy đi ăn cũng được chứ nhỉ.

“Em buổi trưa có sắp xếp gì không?”.

“Dạ… trưa, em không có”. Cô lắc đầu, chớp mắt.

“Uhm …buổi trưa mời em ăn cơm được không?”.

“À… có thể”.

Cô cười ngượng đáp lại nhưng trong lòng thì vui vẻ nhộn nhạo cả lên. Bình thường họ chỉ đi dạo bộ lúc rảnh rỗi, chưa từng như này. Có chút hồi hộp.

“Được. Để anh đặt.. em thích ăn gì?”.

“Em không kén ăn, đồ truyền thống cũng được”.

Thư Uyên ơi Thư Uyên trước đây mày đã hỏi cô ấy rồi, tay anh trên đầu gối ra lực nhắc nhở bản thân một cái.

“À ừ”.

Ngại quá.

Anh ấn máy gọi một nhà hàng quen thuộc, đặt chỗ.

“Uhm, vậy bây giờ chúng ta đi luôn nhé. Đi sang đó mắt chút thời gian”. Anh hơi ngập ngừng.

“Vâng, được ạ”.

….

Một lúc sau hai người đã ngồi yên vị trong một nhà hàng ven hồ tại Diệp Thành. Đợi nhân viên dọn món lên.

“Anh thấy món ăn ở đây đa dạng, em thử xem”.

“Vâng”.

“Mấy món này làm thật khéo”.

“Ừ”.

“Anh cũng ăn thử đi”.

“Ừ”.

Thật căng thẳng, cô cắn một miếng điểm tâm nhai mà trong đầu thì đang loạn. Bình tĩnh mình phải có phong thái. Trai đẹp ở bên, lại còn bộ dáng ngại ngùng thế kia, trời ơi đây là sao là sao.

Cô rất muốn lay tỉnh bản thân mình. Cứ như đang hẹn hò ấy. Ui là trời. Hồi hộp quá. Cô bấu nhẹ vào đầu gối lấy lại tỉnh táo. Cười.

“Em thử món vịt này không?”.

“Được ạ”.

Anh gắp vào bát cô một lát thịt thái mỏng.

Trời ơi, bình tĩnh nào Thanh Liên ơi. Nhưng mà anh ấy cứ làm sao ấy, ánh mắt đó sao tự nhiên hút hồn người như vậy. Ai cứu tôi. Ah.

Cô cũng lấy một miếng tôm bóc nhìn anh, thấy anh gật đầu còn phối hợp dơ bát ra thì bỏ vào. Quá phối hợp đi. Lạ quá rồi, quá nhớ nhã, chịu không nổi.

“Thanh Liên”.

“Ah vâng”. Cô giật mình, ha ha xấu hổ quá đi. Thu lại ánh mắt của mày ngay Thanh Liên.

“Uhm em ăn đi, có gì không hợp khẩu vị à”. Anh nhìn cô xấu hổ tủm tỉm cười.

Cô lắc đầu cười rồi gắp vài miếng thức ăn vào bát. Thôi ăn đã, đói lắm rồi. Ăn để lấy lại tỉnh táo.

“Nhai từ từ tốt cho dạ dày”. Thấy cô ngại mà ăn vội anh nhắc.

“À ừ”. Anh cũng thu lại ánh mắt của chính mình cô ấy để ý mình. Tốt quá rồi.

Không khí ngượng ngùng cả bữa ăn, kéo dài đến khi họ rời đi. Ngồi lên xe anh không đi ngay mà lấy một túi đồ đưa cô.

“Đây là quà anh mua lúc đi nước ngoài, tặng em”.

“A .. à vâng, em cảm ơn”. Đi ăn còn có quà mang về, cứu, muốn tẩu thoát khỏi đây.

“Uhm chúng ta về thôi”. Thư Uyên ngập ngừng nói.

“Vâng”. Đặc biệt mua quà từ nước ngoài về sao, ui đây có thể xem là anh ấy có thiện cảm với mình không. Nhất định vậy rồi thì cũng như mình, đi chơi mua quà, tặng bạn bè đúng vậy bạn bè chuyện thường mà. Cô trấn an mình. Ôi.

Thanh Liên về đến nhà thì lên phòng luôn. Cô lấy đồ trong túi bỏ ra xem. Không biết là gì làm cô mong chờ nãy giờ. Bên ngoài có kèm theo một mảnh giấy, bên trên là nét chữ của anh. Mềm mại rõ ràng, đẹp thật.

“Nghe em nói thích đi ngắm nhìn phong cảnh nhiều nơi, anh đã chụp lại mấy tấm ảnh nơi anh từng đến, in ra làm quà cho em, Thư Uyên”.

Cô mỉm cười lật xem từng tấm, phía sau ảnh anh cũng để lại mấy dòng chữ, để cô biết đó là đâu.

Một con đường đầy hoa.

Ban công hướng biển.

Khu chợ bình dân.

Bầu trời lúc bình minh.

Mùa hè ở Viên Quý.

Bên trong còn có hai hộp điểm tâm, nhìn là biết ngon rồi. Cái này hẳn là đồ anh mua ở nước ngoài.

Cô nhìn qua tất cả tấm ảnh, trong lòng rất cảm động, từng nơi một đều được anh ghi lại bằng khoảnh khắc xinh đẹp.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, đã bị dáng vẻ ngắm nhìn phong cảnh của anh thu hút, sau đó là ánh mắt nhu hòa, nụ cười dịu dàng, lúc anh đi đứng, nói chuyện, bộ dáng lúng túng ngượng ngùng khi không biết nói gì, cả những lúc anh chuyên tâm xử lý công việc.

Người đàn ông này mỗi khoảnh khắc nhớ đến anh luôn khiến cô có chút tư vị, hồi hộp, vui vẻ nhộn nhạo trong lòng. Có chút thích. Cảm giác này vừa tốt đẹp vừa không chân thực.

Thích ư, ôi Thanh Liên mày tỉnh táo dùm cái. Anh ấy ưu tú như vậy sao có thể, chúng ta là bạn bè. Đúng vậy, đúng vậy.

Anh nói anh chưa kết hôn chưa có bạn gái, nhưng anh ấy cũng đâu có nói gì về mình đâu. Đúng vậy.

Ui ui cô khẽ rùng mình một cái, làm bạn là tốt rồi, không thể quá phận không thể không thể. Anh tốt như thế sau này sẽ gặp một người cực kỳ tốt đẹp.

Đúng vậy. Cô mỉm cười, cất đồ vào ngăn kéo tủ nhắn tin cảm ơn cho anh.

“Cảm ơn đã gửi ảnh cho em, em rất thích, nếu anh đi đâu xa có thể chụp cho em mấy tấm. Nếu thích em sẽ tự in làm tập ảnh”.

“Được”.

“Điểm tâm cũng rất ngon”.

“Em đi nghỉ đây có chút buồn ngủ”.

“Uhm nghỉ ngơi đi”.

Thư Uyên nhìn mãi dòng tin nhắn của cô. Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, thêm một đêm khó ngủ.

Phải như thế nào đây?

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.