Chương 25
Thăm nhà
Buổi tối Mặc gia khá yên tĩnh, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Mặc gia chủ đặt bút xuống, đi ra bàn trà khi thấy vợ ngồi thất thần một lúc lâu.
“Thu Phần sao vậy?”.
Bà nhìn ông thở ra, quay người đáp.
“Trong nhà chỉ còn Thư Uyên chưa xây dựng gia đình, hay là…”. Lời còn chưa nói ra ông nhíu mày nhìn bà.
“Thu Phần, bà đừng có suy nghĩ đó”.
“Tôi… việc mua đất dựng nhà con cũng không đề cập tới, để làm rồi mới nói. Nay cũng sắp xây dựng công ty con cũng không bàn bạc với ai. Người cũng về nhà mấy năm trời, số lần về thăm chúng ta cũng chỉ có vài lần một năm. Ông xem nếu nó quyết sống ở Diệp Thành không phải sau này không về nữa”. Bà lo lắng nói.
“Tôi biết bà suy nghĩ gì… chúng ta lạc con ngần ấy năm trời, bao năm qua chúng ta cũng hoàn toàn không biết nó đã trải qua những chuyện gì, sống như thế nào. Nhưng nhìn vào hiện tại nó đã nhượng bộ vài phần rồi. Bà đừng suy nghĩ nhiều tự tổn hại thân mình”.
“Làm sao tôi không nghĩ đây”. Mặc gia chủ đứng dậy, đi sang phía đối diện ngồi xuống nắm tay bà an ủi.
“Tôi đã từng cử người đi điều tra cuộc sống của nó, bà nói xem tôi tra được gì”.
“…”. Bà nhìn chồng đầy khó hiểu.
“Một chút tra cũng không ra”.
“Còn có chuyện như vậy”. Bà không ngờ tới chuyện lại như thế.
“Đứa con này của chúng ta quá cẩn trọng, hơn nữa thực lực rất lớn, không phải chuyện chúng ta muốn quản là có thể quản. Thu Phần thôi đi, chỉ cần nó vẫn trở về, từ từ mọi chuyện sẽ tốt thôi. Hơn nữa ở nơi này cũng đâu tốt lành gì, thằng bé bị hại còn chưa đủ thảm sao. Sau này chúng ta thường xuyên tới Diệp Thành thăm con, thêm vài năm tôi cũng không làm gia chủ nữa. Chúng ta về Diệp Thành sống với con. Được không?”.
“Được, tôi biết rồi”.
Hai vợ chồng nhìn nhau thở dài. Đứa trẻ này khiến họ quá yên tâm chưa từng phạm lỗi, chính bởi vậy mới khiến họ càng áy náy, lo lắng hơn. Làm ba mẹ nhưng họ lại không thể ở bên trở thành điểm tựa cho con. Chỉ có thể từ xa dõi theo, mà hề không biết gì về cuộc sống của con mình.
———————-
Thanh Liên về nhà từ hôm trước, sáng nay cô đi in ảnh ngoài tiệm giữ làm kỷ niệm. Tiện đường qua chợ mua ít đồ ăn cho ông bà.
“Ông ơi, cháu mua đồ về rồi”.
“Để đó, lát ông làm”. Ông ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục việc dở trên tay.
“Ông đang sửa gì vậy ạ”. Cô ngồi xuống quan sát, bàn hỏng rồi à.
“Cái bàn này bị mọt, lung lay rồi”. Ông gõ chiếc đinh vào cố định.
“Sao không mua cái khác ạ, nó lâu quá rồi”. Cô ngồi bên cạnh nhìn thấy nhiều chỗ bị mục.
“Không cần, đây là gỗ tốt, giờ không dễ gì mua nổi, mai ông sơn lại bảo dưỡng tốt là không sao”.
“Vâng”. Cũng đúng đồ đã dùng nhiều năm bỏ thì tiếc lắm.
“In ảnh về rồi sao”. Bà nội đi tới.
“Vâng”.
“Để cháu cho ông bà xem”. Cô mở túi xách lấy ra túi ảnh vừa in.
“Đây ạ”.
Bà lão nhấc kính đeo vào mắt, nheo nheo lại nhìn.
“Ừ”.
“Cái này đẹp”. Bà chỉ vào một tấm to nói.
“Phong cảnh ở đây đúng là rất được”.
“Vâng”.
“Xinh xắn quá”.
“Vâng ạ”.
“Ông bà trước đây ông bà có đi du lịch bao giờ chưa”. Cô ngẩng đầu lên hỏi.
“Lúc đó không có nhiều phong trào như bây giờ, đi lại cũng bất tiện. Thời trẻ chỉ đi chơi gần nơi mình sống”. Ông đáp.
“Tôi nhớ thời trẻ ông theo đoàn công tác cũng đi vài nơi”. Bà gỡ kính ra nhìn ông.
“Đúng vậy, đúng vậy”. Ông nội hồi tưởng lại những năm tháng còn trẻ.
“Ngày đó xung quanh còn rất thô sơ, đi xe lên sau đó còn phải đi bộ vào. Đều là đường đất, khá vất vả, phong cảnh cũng hoang sơ lắm”.
“Ha ha, đúng vậy”. Một thời hoài niệm, mỗi lần nhắc tới ông bà đều rất vui. Cô nhìn họ mỉm cười. Thật tốt.
Thanh Liên về phòng sắp xếp ảnh vào album, chọn thêm vài tấm đẹp thay vào khung ảnh trên tường. Tuổi trẻ đúng là tràn ngập hương vị, nhiệt huyết cùng tự do, muốn đi là đi, thỏa sức tận hưởng tháng ngày mình mong muốn.
Buổi tối Thư Uyên có gọi điện.
“Mai em rảnh không?”.
“Ngày mai em có”.
“Căn nhà xây xong rồi, muốn mời em sang thăm”.
“Nhanh như vậy đã xong ạ”.
“Cơ bản là ổn rồi, chỉ đợi chuyển nội thất vào thôi”.
“Em thấy thợ sơn cũng lâu rồi, không ngờ nhanh như vậy”.
Cô nghĩ đến gì đó rồi nói.
“Vậy em có tính là khách đến chơi nhà đầu tiên không, anh không cần chọn tuổi trước sao”.
“Không sao, căn nhà tính ra vẫn đang hoàn thiện, không ảnh hưởng”.
“Được, nhưng em cũng phải mang quà tới mới được, không thể thất lễ”.
“Được”.
“Vậy mai 9h anh qua đón”.
“Vâng”.
“Mai gặp”.
“Mai gặp”.
Họ thì thoảng sẽ gọi điện cho nhau, thường là hẹn đi bộ buổi tối. Ít khi gặp nhau vào ngày thường.
“Mai mặc gì nhỉ?”. Cô mở tủ đồ xem qua một lượt. Chọn áo kiểu và quần bò.
Lúc đi du lịch cô cũng đã chọn quà Tân gia cho anh. Nhìn qua món quà thấy có chút đơn giản quá, nhưng nghĩ thôi thì lấy tấm lòng đi, bạn bè hy vọng anh không quá để tâm. Quà này thì để gần lúc đó tặng. Cất gọn vào một chiếc túi để trong tủ.
Sau đó, chọn ít đồ ăn cô mua lúc đi chơi cho anh ăn thử. Sắp xếp gọn gàng rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau đúng giờ cô ra ngõ đợi anh.
“Chào buổi sáng”.
“Chào buổi sáng”.
“Vậy chúng ta đi thôi”.
“Vâng”.
Ngồi trên xe cô cầm túi quà nhỏ đó lên.
“Em mang cho anh đồ ăn mua lúc đi chơi”.
“Ừ”. Anh gật đầu đáp.
“Đi chơi vui không?”.
“Thời tiết ở đó dễ chịu, hoa nở khắp nơi, rất đẹp”.
“Anh có xem ảnh em chụp, chụp đẹp lắm”.
“Vâng”.
Cô nhìn người bên cạnh khẽ cười, bình thường họ gặp nhau nói chuyện đều như vậy, rất tự nhiên, chỉ là đôi khi hơi ngắn gọn. Phải tìm chủ đề mới.
“Chuyến công tác thế nào anh?”.
“Mọi thứ đều thuận lợi, anh cũng trở về quê một chuyến, ở nhà có lễ tế Tổ”. Anh trả lời.
“Mọi người về chắc đông lắm”.
“Về đông đủ cả, lâu rồi anh mới gặp lại họ, tiện ghé sang bên ngoại nữa”. Thư Uyên gật đầu.
“Mùa hè ở đó có dễ chịu không?”.
“Khá hơn Diệp Thành”.
“Uhm”.
…
Đột nhiên không biết nói gì, anh còn lúng túng ra mặt, cảm thấy vẫn hơi ngại.
Cô mím môi, trái tim nhỏ của cô tự nhiên không yên nổi. Không dám nhìn anh nữa, quay mặt nhìn thẳng phía trước.
Thư Uyên thấy cô lúng túng cũng cố kéo mình tập trung vào lái xe.
“Đến rồi”.
“Vâng”.
Anh lấy chìa khoá mở cổng, đẩy ra.
“Để anh cầm đồ”.
“Vâng”.
“Vào thôi”. Cô gật đầu đi trước.
Đây là lần đầu tiên cô ngắm căn nhà từ phía trong.
“Đẹp quá”.
“Ừ”.
Đó là một căn nhà pha trộn hai phong cách, thiết kế bên ngoài rất tinh tế, sống động. Phía trước là tiểu cảnh, đường đi là thềm đá lối nhau, xung quanh còn có bố trí đèn. Hành lang, chỗ ngoài trời. Cây hồng xanh mượt một góc, xung quanh còn đủ loại cây to nhỏ khác nhau.
Đi vào trong sẽ thấy phòng khách sau cửa sổ, bên ngoài còn có sân vườn ao sen. Ở đó đã bày sẵn bộ bàn ghế.
“Chúng ta vào trong nhà đi”.
“Vâng”.
“Em thấy thế nào?”
“Rất đẹp, lần đầu tiên em vào căn nhà như vậy”.
“Em rất thích mấy khung cửa kia”.
“Anh đặc biệt chọn, nhờ thợ thủ công làm”.
“Vâng”.
Qua cửa vào trong.
“Woa, phòng khách này…”. Cô bị hấp dẫn bởi khung cảnh bên trong.
Này cái phòng khách này không đùa được đâu, quá tuyệt. Trời ạ.
Cô đi về phía trước vừa đi vừa ngắm không rời mắt. Đứng giữa căn phòng có thể nhìn thấy cả tầng một, ngoài lớp tường xây kiên cố, bên trong là lớp gỗ cách điệu phóng khoáng, chia phòng khách thành từng gian chính phụ, ở giữa là bộ bàn ghế đài đơn giản để đón khách.
Ngồi bên trong có thể thấy được phong cảnh bên ngoài, cả người đều được đón gió tắm nắng.
Ở các góc còn thêm kệ, bàn nhỏ trang trí, khung rèm. Cách bố trí vô cùng hài hoà.
“Em thấy sao?”.
“Thiết kế này là anh chọn ạ”.
“Đúng vậy, là anh yêu cầu”. Thư Uyên gật đầu, thấy cô rất hào hứng khi thấy căn nhà anh rất vui.
“Ấn tượng thật”. Quá đẹp luôn, thơ mộng ngọt ngào. Thích thật ấy.
Đặt đồ xuống kệ, anh chỉ tay giới thiệu cho cô những chỗ khác trong nhà.
“Bên này là bàn ăn”.
“Bên kia là gian bếp”.
“Lên tầng hai là phòng ngủ”.
“Tầng ba là không gian ngoài trời”.
“Bên trên tầng 4 là gian thờ, có thêm phòng nghỉ, cất đồ đạc”.
“Ohh, đầy đủ quá, quá thoải mái luôn, mà nó còn rất đẹp nữa, em thấy kiểu thiết kế này không lỗi mốt mà ở lâu sinh tình”.
“Ừ, nó đơn giản lên sẽ dễ hòa vào với không gian”.
“Vâng”
“Sau này anh đặt thêm đồ khác nữa nhất định sẽ đi lắm”.
“Ừ”. Anh dịu dàng nhìn cô tò mò ngắm nhìn xung quanh. Trong lòng càng thêm ngọt ngào.
“Để anh đưa em đi ngắm tầng trên”.
“À vâng”.
Cả quá trình cô chỉ biết đi sau anh, choáng váng vì cách anh bài trí cả căn nhà, thì ra nhà cổ là như vậy. Yêu chết cô rồi. Người tạo ra mấy cái này quá lợi hại đi. Anh cũng bố trí đồ đạc cần thiết cả rồi nhìn quanh dường như không thiếu gì.
“Đồ trong nhà đều bằng gỗ hết sao ạ?”. Cô hỏi.
“Có chỗ bằng gỗ chỗ thì không, nếu cần tuổi thọ lâu thì anh chọn vật liệu giả gỗ, nhưng cơ bản đều là đồ thủ công hết”. Thật là chịu chi, nhưng anh ấy trang trí nó vừa tỉ mỉ vừa khiêm tốn. Nhìn vào ấm cúng, rất có ý.
“Có nơi này muốn cho em xem”. Anh nhướn mày.
“Dạ”. Cô tò mò.
Thư Uyên mở cách cửa một phòng khác trên tầng ba, nó là một không gian gần giống như thư phòng nhưng là không gian mở, lúc đi vào cô thấy có phần ban công rất rộng mái che cũng kéo dài tận ra ngoài.
Từ chỗ đó nhìn xuống có thể thấy toàn cảnh khu vườn từ trên cao, tầm nhìn rộng bao quát cả khuôn viên và dãy nhà cổ.
Cô nhìn cây hồng xanh lá xum xuê chiếm một góc vườn đang lay động, đến mùa ra quả chắc hẳn sẽ rất đẹp.
“Khung cảnh này…”. Sao có thể đẹp như vậy nhỉ, nắng sớm chiếu qua đẹp đến ngây người. Một cảm giác êm đềm yên ả khiến người ta đắm chìm.
“Em thấy sao?”. Anh đứng bên nhìn cô.
“Uhm… sẽ để người nhớ không quên, rất đẹp”. Cô như chìm đắm trong cảnh tượng xinh đẹp trước mắt, nhìn mãi không rời.
“Thích không?”.
“Có”. Thanh Liên hạnh phúc gật đầu.
“Đây là điều bất ngờ anh nói”. Cô quay qua nhìn anh.
“Uhm… khi anh đứng ở đây. Anh nghĩ em sẽ thích”. Anh để ý biểu cảm của cô, trông rạng rỡ như mặt trời, mềm mại như tia nắng. Một loại hạnh phúc gì đó rất lạ kỳ len lỏi trong anh.
“Cảm ơn anh, đã để em chiêm ngưỡng khung cảnh này”. Cô từ tận đáy lòng muốn cảm ơn anh. Người bạn này đối với cô thật tốt. Bạn tốt khó cầu nhưng cô lại có.Tốt quá rồi.
“Uhm”. Hai người nhìn nhau mỉm cười. Tâm ý tương thông, chỉ yên lặng ngắm nhìn cảnh vật. Nắng sớm chiếu qua khung cửa phủ lên cảnh vật, in bóng họ kề sát bên nhau.
Cô quan sát xuống tầng 1.
“Khu vườn của anh sao để nhiều đất trống như vậy”.
“Anh chưa nghĩ ra sẽ trồng gì ở đó. Lên đã bảo nhà thiết kế để lại trang trí khu vực ngoài trước”.
“Hay là trồng hoa”.
“Hoa”.
“Vâng”.
“Có nhiều loại dễ trồng lại có màu sắc đẹp mắt lắm”.
“Uhm”.
“Em có biết loại nào không?”.
“Em thấy ở khuôn viên trường học hoặc khu giải trí họ hay trồng mấy loại hoa đa màu sắc, nhưng em không biết tên. Ở nhà chỉ trồng mấy cây cảnh nhỏ giống như của anh”.
“Để anh tìm hiểu”.
Cô chợt nảy ra ý tưởng nói.
“Hay anh trồng ít rau quả, hoa quả trong vườn”.Vừa đẹp vừa có cái ăn.
“Anh chưa làm thử bao giờ, không biết làm được không?”.Trồng rau à ngày bé cũng có làm.
“Thử xem sao, đất nhiều quá”.
“Đúng vậy”. Thư Uyên gật gù, để tìm hiểu kỹ đã.
“Sen trong hồ anh mới chuyển đến ạ”.
“Nó được làm cách đây 3 tháng, chúng mới nở hoa tháng trước”.
“Nở ra, chúng có thơm không?”. Cô nhìn mấy bông sen nở to giữa hồ hỏi.
“Giống này thuần chủng mùi thơm rất dễ chịu”.
“Vâng”.
“Chúng ta đi xuống nhà chứ”.
“Vâng”. Cô vui vẻ đi phía sau nhìn bóng lưng anh hỏi.
“Bây giờ trong nhà mới có đồ cơ bản, đồ khác anh còn đang đợi chuyển đến ạ”.
“Ừ, đã đặt may cả rồi, đều là đồ vải, trang trí kèm, nội thất khác nữa”.
“Vậy bao giờ anh sẽ làm lễ Tân gia”.
“Anh chưa chọn được ngày, đợt này công việc khá bận”.
“Vâng”. Hai người đều bước đi xuống cầu thang.
“Em ngồi đợi chút, anh pha trà… em muốn uống trà hay đồ khác ?”.
“Em uống được, loại dễ uống là được”.
“Uhm”. Anh vui vẻ vào bếp làm.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
