Chương 23
Mùa hè
Gió man mát mang theo hương thơm thanh khiết lan tràn khắp không gian. Va chạm với hơi ẩm liền tan biến. Nhiệt độ không khí rất nhanh khuếch tán, lao nhanh vun vút. Đám côn trùng kêu đến inh ỏi khắp nơi. Đêm ngày hè oi nóng ồn ào.
“Thanh Liên”.
“Dạ”. Cô không nhìn anh tay vẫn chăm chú quạt.
“Em ăn kem không?”. Anh nhìn mồ hôi ướt tóc mai cô nhíu mày, hôm nay nóng quá rồi.
“Có ạ, lần này là ăn thật, nóng quá”. Cô lau mồ hôi trên trán, gật đầu tự nhiên.
“Đúng vậy, mùa hè này thật oi bức, để anh mua ít giấy lau”.
“Vâng”.
Cô đứng bên cạnh đợi anh mua đồ. Trời nóng mồ hôi rịn ra thấm ướt một mảng trên lưng và cổ áo của anh.
Hôm nay hai người hẹn nhau đi dạo buổi tối. Anh không sang nhà mới mà đợi cô ở cổng tiểu khu.
Thư Uyên mặc áo phông xám pha cách điệu, quần âu vừa, chân cũng đeo đôi dép. Vẫn là khí chất của anh như mọi ngày nhưng lại mang nét thiếu niên, tóc cắt ngắn gọn gàng, sạch sẽ mát mẻ.
Thanh Liên mặc áo hoa kiểu, quần ống rộng vải lụa mềm, chân đi dép lê nơ, tóc cô tết gọn búi cao, tăng thêm sự thoải mái, hoạt bát. Tay vừa đi vừa cầm quạt phe phẩy.
“Mùa hè quả nhiên không thích hợp đi bộ”. Cô thở ra nói.
“Đúng vậy, cả người toàn mồ hôi”. Thấy ở đây quá đông người anh thở ra tìm quán kem.
“Em chỉ thích tản bộ trong khuôn viên thôi”. Cô cũng phối hợp với anh tìm kiếm.
“Vậy mua kem xong quay lại khuôn viên, ở đây đông người càng nóng bức”.
“Vâng”. Hai người nhất trí quan điểm.
Anh tìm một quán nhỏ ít khách vào mua kem. Sau đó hai người rẽ vào ngõ nhỏ đi vào khuôn viên tiểu khu.
“Ở đây tốt hơn nhiều”. Cô thở ra, trong này yên tĩnh không khí thoáng đãng, dễ chịu hơn hẳn.
“Đúng vậy”. Anh thả chậm bước chân đi cùng cô.
Khuôn viên bật điện sáng trưng, tốp vài ba người vừa đi vừa trò chuyện, trẻ con được nghỉ hè chạy nhảy khắp nơi.
“Mùa hè mọi người còn chăm chỉ thể dục hơn mùa đông”. Cô nhìn bọn trẻ nô đùa cười.
“Ừ, ở nhà nóng bí bách”. Anh nhìn theo.
Hai người ngồi xuống ở một băng ghế gỗ.
“Lúc này giảm cân rất hợp lý”. Anh bóc hộp kem đưa cô.
“Đúng vậy, đi vài bước đã ra mồ hôi, trả như mùa đông đi dù cả tiếng cũng không có mấy hạt mồ hôi”. Cô nhận lấy hộp kem anh đưa, múc một thìa cho vào miệng tận hưởng.
“Uhm… quá đã”.
“Mát không”.
“Uhm”.
Không biết từ lúc nào hai người họ lại trở lên như thế. Lúc rảnh đều cùng nhau đi dạo buổi tối, vừa ăn vừa trò chuyện đủ loại chủ đề lớn nhỏ. Có lúc là công việc có lúc là chuyện cá nhân. Gặp nhau thì luôn hoà hợp như bây giờ.
“Em ăn trái cây không?”.
“Có ạ, cho em quả nho”.
“Này”. Anh cắm xiên tre đưa cô.
“Nho này giòn tan luôn”. Cô gật đầu.
“Anh mua chùm mới cứng, tách ra dỹ nhiên ngon”. Anh nhìn cô ăn vui vẻ tự mình ăn thử. Ngon
“Ha ha”. Nhìn điệu bộ khiêu ngạo của anh làm cô cười sặc sụa.
“Cái người đợt trước còn liên lạc không”. Anh tò mò hỏi.
“Không, em trai em nói anh ta gặp lại người cũ, không rời nhau được”. Cô vừa nói vừa ăn thêm kem.
“Thế thì tốt”. Anh tủm tỉm cười.
“Cô gái kia không ngờ lại gọi điện cho em, haizz”. Cô lắc đầu, hết hiểu nổi họ yêu đương kiểu gì.
“Ừ”. Anh gật đầu theo.
“May mà bọn em chỉ gặp mặt vài lần, cũng trả phải yêu đương gì. Cho lên người cũ vừa về anh ta cũng không còn tâm tư gì khác”. Cô ngả lưng ra phía sau tùy ý duỗi chân, tiếp tục ăn kem.
“May mà có anh đưa ra kế hay, ba chị em em, hẹn hai người họ ra gặp mặt trực tiếp. Nói chuyện đàng hoàng, từ đó về sau ai đi đường đó, không chút vướng mắc”. Cô vui vẻ như chút được gánh nặng.
“Thế thì tốt, không cần cảm ơn”. Thư Uyên mỉm cười hạnh phúc. Tốt nhất là như vậy.
“Dạ”. Nhìn anh cười ngây ngô, hơi khó hiểu.
“Ăn hoa quả”. Anh đưa tiếp đồ ăn cho cô.
“Oh”.
“Ngon không?”.
“Uhm, ngon chứ ạ”. Cô cười cong cả mắt.
Thư Uyên nhìn cô gái bên cạnh. Khi anh đọc tài liệu về cô, biết cô liên tục được sắp xếp đi xem mắt, bên cạnh còn có người đang mập mờ theo đuổi.
Lúc đó anh không hiểu sao lại rất khó chịu. Rất muốn giải quyết hết đám người đó. Nhưng trong lòng cũng hiểu được đến bản thân anh cũng không hề phù hợp với cô.
———————
Khi họ gặp nhau thường xuyên hơn, cô đã nói cho anh biết dạo này đang đau đầu về vấn đề xem mắt. Bố mẹ nói quá, đang nhờ bạn giúp đỡ nhưng sợ nói dối lâu mà lộ ra thì sẽ liên lụy họ bị ăn mắng cùng cô. Chưa biết như thế nào.
Cả đêm đó anh khó ngủ. Anh ngốc nghếch không hiểu nổi. Vì cái gì, bản thân lại như vậy.
Hôm sau 7h30 tối, anh hẹn cô đi dạo, mang theo sẵn đồ ăn. Bảo là muốn nghe cô kể rõ hơn mọi chuyện. Giúp cô tìm cách giải quyết. Thanh Liên đồng ý, hai người ngồi trong khuôn viên nói chuyện với nhau.
Cô kể cho anh về các lần gặp mặt, rồi cả việc mấy người bạn đang giúp cô như thế nào. Còn nói qua về gia đình mình. So với thông tin anh điều tra được thì không chênh lệch nhiều.
Khi nghe hiểu mọi vấn đề, anh liền đưa ra kế hoạch để cắt đứt với người bên Tây Hải trước. Còn người bên Diệp Thành chỉ bảo là cô đừng nói vội, tạm thời để ứng phó. Từ từ nghĩ cách khác.
Anh cũng không muốn cô qua lại với cậu trai Nhất Minh kia. Cậu ta dường như thích cô. Nhưng hiện tại chưa có cách gì hợp lý.
Sau đó lại giúp cô tìm cách cắt đuôi mấy đối tượng xem mắt khác. Càng làm càng loạn, anh cũng sắp không hiểu nổi mình.
Anh muốn xác định lại phần tình cảm này. Nó là gì?. Yêu hay chỉ là chút cảm giác bình thường.
Tuần vừa rồi anh phải về Viên Quý, xa cô một tuần. Biết cô lên Tây Hải giải quyết vụ xem mắt, càng nóng ruột. Nhanh chóng giải quyết công việc để được về sớm.
Đợi đến tận hôm nay mới được gặp lại cô. Anh mới biết thì ra anh rất nhớ cô, còn đặc biệt để tâm chuyện của cô. Muốn nhìn thấy cô, muốn cùng cô nói chuyện.
Anh là đang thích cô rồi.
Nhưng anh không biết cô nghĩ như thế nào về anh. Bản thân anh lại chẳng phải người tốt, thủ đoạn còn cao tay hơn những kẻ mà cô từng gặp. Làm sao xứng với một người đơn thuần như cô, hơn nữa ở bên anh, cô sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô ở bên mình, vui vẻ hoạt bát anh lại có tâm tư khác, muốn chống lại tất cả. Để cô chỉ thuộc về mình anh.
“Anh sao vậy”. Cô thấy anh đăm chiêu suy nghĩ, quá yên tĩnh.
“Anh… không sao, ăn thêm không”. Anh mỉm cười, thả lỏng nét mặt.
“Được”. Anh ấy đang nghĩ gì vậy.
—————
Mùa hè oi nóng, học kỳ kết thúc. Học sinh đa phần đều đã nghỉ. Lúc này kỳ nghỉ của Thanh Liên cũng bắt đầu, nhưng bên ngoài nắng muốn hoa cả mắt, không đi đâu được.
Cô nằm trên ghế hóng mát, tay không rời điện thoại lướt mạng xã hội, chốc chốc cô lại nhắn tin trả lời đám bạn. Mọi người đang rủ nhau đi chơi.
“Đi Thẩm Nham đi, mình mê chỗ đó lắm”.
“Liễu Đại cũng đẹp”.
“Hay đi xa hẳn đi”.
“Tiền nhiều lắm”.
“Mình cũng để dành được ít thôi”.
“Đi mấy ngày”.
“Nắng lắm”.
“Mình có lọ xịt chống nắng”.
“Da mình nhạy cảm”.
“Không dùng đâu”.
“Đi xe riêng hay xe khách”.
“Đi xe khách thôi”.
“Có nhờ ai được đâu”.
“Ngại lắm, tụi mình đi riêng đi”.
“Ừ đúng đấy, không đi cùng người khác đâu”.
“Mượn xe đi”.
“Chịu thôi”.
“Ai da mình chỉ thích ăn đồ ngon”.
“Các cậu xem đi, đâu cũng được”.
“Đi gần đi”.
“Đi xa mệt lắm”.
“Không bọn mình còn mấy cơ hội, đi xa đi”.
“Ừ đi xa”.
“Được đó”.
“Được”.
“Ok”.
Thanh Liên vực dậy tinh thần, gấp rút chuẩn bị đồ đạc.
“Bà ơi, mai cháu với bạn bè đi chơi xa một chuyến”.
“Gấp như vậy”. Bà nói với lên.
Cô lạch cạch chạy xuống lầu góp nhặt vài món đồ.
“Đã bảo nhau vài lần rồi, bây giờ mới có thời gian ạ”.
“Đi gần thì dễ bọn cháu muốn đi xa hẳn”.
“Là đi tận đâu”.
“Đi dãy Long Đồ ạ”.
“Chỗ đó nổi tiếng lắm đó”. Ông bỏ tờ báo xuống.
“Vâng”.
“Bọn cháu đi xe khách tới Long Đồ, xong lại sang Thành Phù Đô, chắc đi quanh quanh nữa”.
“Tính đi mấy ngày”. Ông hỏi.
“Tầm 4 đến 5 ngày ạ, cũng lựa tầm đó”.
“Được, đi đi, chơi cho vui vẻ, đi lại cẩn thận, đi chơi đừng muộn quá mới về chỗ nghỉ”. Bà giúp cô thu ít đồ.
“Vâng”.
“Mang thêm đồ ăn đường nữa, đi lại xa bất tiện”.
“Vâng”.
Ông bà giúp cô thu dọn đồ đạc đầy hai Vali trung. Bảo hai cái đi cho tiện, một cái to quá sẽ nặng. Cô chọn vài mẫu váy mùa hè tiện lợi, quần, áo phông, đồ ngủ, dép, đồ cá nhân còn lại đều là đồ ăn.
Tối đến cô gửi tin nhắn cho anh nói đi Long Đồ chơi, lúc về sẽ mua quà.
Sáng sớm ông chở cô ra bến xe, đợi mấy đứa lên xe ông mới đi về.
“Ông ơi tạm biệt”.
“Được, đi chơi vui vẻ”.
Thấy cháu gái vẫy tay nhiệt tình ông cũng dõi theo cho đến khi xe đi khuất mới về.
“Con bé đi rồi à”.
“Đi rồi”.
“Thời gian qua nó cũng mệt mỏi, đi chơi cho thư giãn, cũng tốt hơn là ở nhà”.
“Bà nói đúng”.
“Nào ăn miếng dưa cho mát”.
“Được”.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
