Chương 22
Mơ hồ không đáp án
Tối chủ nhật cô về đến Diệp Thành trong trạng thái cả người đều mệt mỏi.
Quả nhiên như mấy chị em cô nghĩ, ảnh của cô và Lâm Thường bị chụp lại.
Tựa đề: “cháu trai út nhà họ Lâm hẹn hò”. Nhưng tin vừa tung ra rất nhanh bị chèn ép xuống, xoá đi.
Nhà họ Lâm ra tay. Bố mẹ cô cũng gọi tới, ông Lâm bên kia gọi báo không vấn đề gì, hai người cứ gặp mặt như thường, sau này sẽ không có tin tức dưa cải như vậy. Sẽ không ảnh hưởng tới đôi bên.
Lúc cô đang nằm vật trên giường thì có người gọi tới. Nhìn tên người gọi cô liền vui vẻ bắt máy.
“Thư Uyên”.
“Là anh”.
“Hôm nay anh sang nhà mới sao”.
“Ừ, anh sang lúc chiều, buổi tối không thấy em đi bộ qua lên anh gọi”.
“Em vừa từ Tây Hải về Diệp thành. Em về muộn. Hôm nay cũng mệt em không đi”.
“Ừ em đi trong ngày sao?”.
“Em đi từ tối thứ 6 đến chiều nay thì về, nay còn đi dạo phố mua đồ, mải xem, lên bị đau chân”. Giọng cô có chút làm nũng, anh nghe khẽ mỉm cười.
“Em ngồi dậy xoa bóp chân, ngâm nước ấm rồi hãy ngủ, như vậy vừa tiêu hàn tiêu sưng, sẽ không bị nhức chân khó ngủ”.
“Anh còn biết những cái này, giờ em thấy ê ẩm hai bắp chân rất khó chịu”.
“Ừ người lớn trong nhà chỉ cho, anh cũng thử vài lần hoặc túi chườm ấm cũng được. Em ủ cho đến khi dễ chịu thì sẽ ngủ được ngay”.
“Cảm ơn anh”.
“Lại khách sáo rồi”.
“Em nào dám”. Cô bật cười vui vẻ.
“Em lấy túi chườm đi, anh nói chuyện cho em quên buồn ngủ, chườm xong rồi ngủ”.
“Được”.
Anh nổ máy lái xe về nhà, đợi quá 5 phút mới gọi lại cho cô.
“Alo”.
“Em đang chườm túi sưởi, trong nhà luôn có sẵn”.
“Em lấy tay vỗ đều cả lòng bàn chân”.
“Vâng”.
“Vỗ đều ấn mạnh tay cho chân ấm lên”.
“Vâng”.
“Em biết mấy kiêu giãn cơ nhẹ nhàng không?”.
“Em cũng hay tập”.
“Vậy vừa làm vừa tập giãn cơ, làm chậm thôi, chắc dây chằng sau sẽ đau nhức, vỗ đều từ thắt lưng, chân đi xuống cho máu lưu thông”.
“Em duỗi ra liền đau”.
“Chườm ấm cho nó đã, cho mềm ra”.
“Vâng”.
“Hôm nay em đi bộ mấy tiếng vậy?”. Anh dừng đèn đỏ.
“Chắc gần ba tiếng cũng lên”. Cô ước tính thời gian.
“Lần sau đừng đi lâu quá, vừa đi vừa nghỉ”.
“Vâng em nhớ rồi”. Cô khẽ cười vui vẻ.
“Uhm”.
Cảm giác ngại ngại lạ lẫm.
“Mua được nhiều đồ không?”. Anh hắng giọng hỏi.
“Em đi ngắm chơi vậy thôi, mua mấy cái đĩa gốm sứ hoa văn nhìn cũng xinh. Ông bà em rất thích”.
“Ông bà thích đồ gốm à?”.
“Uhm… kiểu cổ chút, họ đều thích”.
“Ừ anh hiểu rồi, người lớn tuổi thường thích chút phong cảnh như vậy. Vừa truyền thống vừa gợi lại kỷ niệm trong quá khứ”.
“Em thấy cảm giác đó rất hưởng thụ, rất dễ chịu”.
“Bởi vậy em mới hay sang tiểu khu đi dạo”. Anh vừa nghe vừa thong thả lái xe. Đường cũng vắng.
“Hi hi… vâng, em thích mấy ngôi nhà cổ đó”.
“Thì ra hôm đó em nhìn về phía anh lâu như vậy, là vì đang ngắm phong cảnh”.
Cô nhớ về hôm đó.
“Thực ra… lúc đó… anh đứng ở đó… em thấy cũng rất đặc biệt”. Cô cắn nhẹ môi nói, trong lòng hồi hộp.
“Có phải để em thấy anh quá lạnh lùng, lúc đó anh mặc toàn đồ tối màu”.
“Em không biết… chính là… hài hoà với cảnh vật, cảm giác rất kì lạ… em không biết phải nói như thế nào”. Thanh Liên mím môi e thẹn.
Cô ấy rốt cuộc thấy gì.
“Không sao, miễn là không chê anh là được”. Anh khẽ cười, hôm đó mặc nguyên bộ đen, tóc cũng thả xuống.
“Sẽ không, ha ha”.
“Chân dễ chịu chưa?”.
“Tốt hơn rồi”.
“Anh về chưa?”.
“Anh đang lái xe, tầm lúc nữa mới về tới nhà”.
“Chú ý an toàn”.
“Ừ, xe anh có chế độ an toàn, kiểm soát tự động. Đôi khi anh lái hoặc nó tự hoạt đồng cũng tốt hơn cả anh”.
“Nhưng vẫn phải chú ý”.
“Được đã nhớ”. Anh nói từng từ, như nhận mệnh lệnh.
“Anh lại trêu em”. Cô bật cười người này thật là.
“Hoan nghênh em trêu chọc lại anh”. Thư Uyên thoải mái nói, miệng cười thật tươi.
“Có cơ hội em nhất định sẽ làm”.
“Nói được làm được”.
“Tất nhiên rồi”. Cô cao giọng khẳng định.
“Anh lái xe về nhà riêng à?”.
“Ừ, anh lái về căn hộ ở trung tâm Thành phố”.
“Sao hai nhà xa nhau vậy, nhà kia bố mẹ anh ở ạ?”.
“Căn hộ cũng là nhà riêng của anh, mua để tiện đi làm, sau này anh đi xem nhiều khu đất nhưng lại chỉ thích ở tiểu khu này, hơi xa công ty nhưng dù sao cũng là nhà của mình. Vẫn muốn để ở nơi có phong cảnh, lúc rảnh rỗi thư giãn rất tốt”.
“Uhm, ra là vậy, em nhìn qua cổng, ngôi nhà của anh rất khác với những nhà ở đó, rất đặc biệt”.
“Em cũng thích sao”. Anh tò mò muốn biết có thấy nó thế nào.
“Vâng”.
“Thế em đánh giá thì đạt bao nhiêu?”. Anh hỏi.
“Em á… cái này hơi khó, căn nhà còn chưa hoàn thiện mà, nhưng mà cảm giác thuần cổ, luôn được em ưu tiên”. Cô vỗ nhẹ chân mấy cái đăm chiêu suy nghĩ. Điểm thì biết làm sao, nhà của anh ấy nhìn qua thấy rất lớn.
“Vậy thì căn nhà đó em nhất định sẽ thích”. Anh dịu dàng cười nghĩ tới dáng vẻ căn nhà khi hoàn toàn, trong lòng chờ mong.
“Phải không?”.
“Đợi xây xong cho em một bất ngờ”.
“Bất ngờ gì cơ”.
“Thiên cơ bất khả lộ”.
“Wow, được ạ”. Cô nghĩ tới lúc đó trong lòng háo hức lạ thường.
“Xong, anh mời em qua em sẽ biết ngay”.
“Một lời đã định”.
“Một lời đã định”.
“Ha ha”.
“Muộn rồi, em ngủ đi, thay nước ấm mới rồi ngủ”.
“Vâng, anh chú ý an toàn”.
“Uhm”.
Thư Uyên cúp máy, vui vẻ lái xe về nhà.
—————
Thư phòng.
“Giúp tôi thu thập thông tin của cô ấy”.
“Đúng”.
“Toàn bộ”.
Anh tắt máy, bản thân chưa xác định rõ ràng cảm xúc của mình. Nhưng giác quan mách bảo anh cần nắm chắc mọi thứ trong tay.
————
Đầu tuần công việc không quá bận, trong văn phòng mới người đang nói chuyện phiếm.
“Ông chủ, anh trưa nay ăn gì?”. Triệu Đình hỏi.
“Uhm, đồ âu”.
“Oh, nay anh đổi khẩu vị à”.
“Ừ”.
“Vậy còn chúng tôi”. Mấy người hóng hớt.
“Đặt cả đi, tôi thiếu mọi người bữa cơm bao giờ à”. Anh nghiêng đầu.
“Thì nay rảnh mà, chúng tôi muốn hưởng phúc của anh”. Cậu ấy đáp.
“Thật là, nói gì vậy, sao nay lại nịnh tôi thế. Nói đi mọi người muốn gì?”. Anh buông tờ giấy trên tay xuống.
“Đúng là anh tinh ý, mọi người muốn đi chơi một chuyến”.
“Ừ, được, không bận thì anh cứ sắp xếp cho anh em nghỉ ngơi. Ai muốn về thăm nhà thì về. Miễn là không bận việc gì thì mọi người cứ đi chơi cho thoải mái. Tiền công ty trả phí đi lại, ăn ở. Còn lại mọi người tự lo”. Anh gật đầu nói. Cũng lâu rồi mấy đội chưa được nghỉ.
“Vâng, cảm ơn anh, chúng tôi sẽ chia đội để đi”.
“Cảm ơn ông chủ”. Mấy anh em trong đội vui vẻ đáp ứng.
“Ừ, đặt đồ ăn đi, không làm muộn sẽ đói”. Triệu Đình gật đầu.
Mấy anh em trong đội đều là người thân tín theo anh từ lúc lập nghiệp. Mỗi người một hoàn cảnh, họ cùng nhau học tập, rèn luyện. Trải qua các lần sinh tử. Tình nghĩa lâu dần trở thành như hiện tại.
Anh nhìn ra ngoài khung cửa sổ, mùa hè tới rồi. Tương lai của họ và anh hy vọng sẽ đẹp đẽ như ánh nắng ngoài kia.
—————-
Thông tin của cô rất nhanh được chuyển tới. Nội dung chi tiết, kèm rất nhiều ảnh. Nhìn cô vui vẻ cười nói bên ông bà bạn bè, mang theo vị ngọt rất riêng. Đọc thêm mấy trang sau, càng đọc anh càng nhíu mày.
“Cô ấy đi xem mắt”. Những bức ảnh lấy từ camera cho thấy trùng khớp với thời gian. Thời gian trước cô ấy cũng thường tới Tây Hải thăm bố mẹ. Nhưng chưa lần nào cô ấy nói với anh là đi gặp đối tượng. Những người được sắp xếp đều thuộc kiểu đối tác kinh doanh của gia đình.
“Hôn nhân thương mại”.
Thư Uyên nắm chặt tay, suy ngẫm. Một gia đình tầm trung, không quá nổi bật, để thuận lợi cho việc kinh doanh thì những cuộc hôn nhân kiểu này quả là rất thích hợp. Nhưng xem ra cô ấy chưa thành công trong bất kì lần xem mắt nào.
“Cũng phải, may mà chưa thành”. Thanh Liên quá đơn thuần không thích hợp. Không thích hợp vậy ai thích hợp là cậu thanh niên Nhất Minh này sao. So với những người này anh còn không phải là càng không thích hợp sao.
Anh nhắm mắt ngả người tựa vào ghế, trong đầu nhớ về dáng vẻ của cô khi họ gặp nhau trong suốt thời gian qua. Lúc vui vẻ lúc buồn phiền.
“Thư Uyên, anh nhìn xem, bánh này đẹp không?”.
“Rất đẹp”.
“Em muốn ngắm cả bầu trời đầy sao”.
“Woa, nhìn kìa, là cỏ me, sao nó mọc ở đây được”.
“Nhỏ quá”.
“Trông rất đẹp”.
“Đúng vậy”.
“…”.
“Trong lòng có tâm sự”.
“Vâng”.
Từng cử chỉ, nét mặt biểu cảm, lời nói hành động của cô đều tràn ngập tâm trí anh. Phải làm sao đây. Tiếp xúc thêm một thời gian nữa xem thế nào. Giờ anh không nghĩ nổi điều gì.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
