ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Rắc rối tới cửa

Thanh Liên biết anh ta muốn hiểu rõ về con người cô, dù sao cũng chỉ gặp qua loa, nói vài lời cũng được.

“Tôi chưa”. Cô lắc đầu.

“Hàng ngày đều mong muốn trôi qua thế nào”. Anh ta gật đầu không tỏ thái độ gì.

“Chỉ cần vui vẻ, thoải mái”.

“Như vậy cũng tốt”. Anh ta nhẹ nhàng cười, thái độ rất bình thường.

“Cô ăn cá đi, để nguội lâu sẽ không ngon lắm”.

“Vâng”. Cô chuyên tâm ăn cá của mình, ngon ghê.

“Cô Trần ngày mai vẫn ở Tây Hải phải không?”.

“Vâng”. Cô gật đầu tự nhiên.

“Mai tôi có thời gian mời cô đi chơi được không?”.

“Hả”. Cô bất ngờ trước câu hỏi của anh ta. Tính làm gì vậy.

“Chúng ta mới gặp mặt tuy hơi đường đột nhưng tôi muốn mời cô Trần đi dạo phố, cũng tiện trò chuyện thêm”.

“À… tôi”. Rồi trước đây cũng có nhưng mà với tiêu chuẩn của anh ta thì hơi quái lạ. Tôi hợp gu anh đâu anh Lâm gì đó ơi.

Lâm Thường nhìn cô, cô gái này đúng là không dấu nổi cảm xúc. Dường như còn bài xích anh rất rõ ràng. Anh kiên nhẫn chờ đợi.

Tên họ Lâm này, lão anh ta có vấn đề à. Anh ta có vấn đề thật, nhìn qua cũng đủ biết thương nhân cao cấp vừa có tiền có sắc.

Hạ mình ăn bữa cơm với một kẻ như cô tưởng là giới hạn đỉnh cao rồi. Vậy mà không biết thế lực siêu nhiên nào ép anh ta phải đưa cô đi dạo phố. Đã thế anh ta còn yên lặng ngồi yên chờ đợi, tuyệt không có chút cảm xúc dư thừa. Cao nhân phương nào tới. Ha.

“Được, vậy chúng ta hẹn nhau ở đâu”.

“Tây Hải có khu công viên giải trí và khu phố ẩm thực mua sắm cũng khá gần nhau. Cô Trần thấy sao?”.

Dù cô không hiểu lý do của anh ta là gì nhưng đi khu ẩm thực cũng được, công viên thì phải chơi trò chơi chứ, cô không hứng thú.

“Vậy chúng ta đợi khu ẩm thực đi, nó là ở đoạn nào”.

“Chúng ta thêm cách liên lạc tôi gửi địa chỉ cho cô”.

“Vâng”.

“Vậy sáng mai 9h hẹn cô Trần ở cổng khu này nhé”.

“Vâng”.

Hai người kết thúc bữa ăn đi ra thì đã có xe đợi cô ngoài cửa.

“Tôi về trước, chào anh”.

“Chào cô, mai gặp”.

“Vâng”.

Cô mở cửa ngồi vào ghế sau liền bảo em trai đi luôn.

“Chị sao thế”.

“Lâm Thường này là loại người thế nào”.

“Chị anh ta làm gì chị”. Em trai thấy bất thường thì lớn tiếng hỏi.

“Anh ta mời chị mai đi dạo phố”.

“Hả”.

“Anh ta Á”.

“Ừ”. Cô biểu hiện đúng vậy đó.

Trần Thời nghĩ ngợi quả quyết nói.

“Không được, mai em sẽ đi cùng”.

“Em cũng thấy anh ta có vấn đề”.

“Chị anh ta dù mới về nước mấy năm nhưng là kẻ thực lực, lúc chị bảo người đi xem mắt là Lâm Thường. Đến lúc xem ảnh em mới thực sự tin, anh ta là kẻ sát phạt quyết đoán, phụ nữ vây quanh không ít đâu, nhà họ Lâm còn là đại gia tộc. Sóng ngầm cuồn cuộn. Một tay anh ta dẹp yên đó”.

“Ohh”. Ra là vậy.

“Dù kể cả qua cửa nhà họ nhưng chị, chị sao tồn tại nổi ở nơi đó. Em nghĩ chỉ gặp mặt cho vui vui thôi. Ai ngờ anh ta… em không biết anh ta có dụng ý hay kế hoạch gì”.

“Chị hay mai chị đừng đi, lấy lý do từ chối anh ta”.

“Chuyện liệu đơn giản vậy không?”.

“Đúng là vậy, Lâm Thường là ai chứ, nếu anh ta đã nhắm chúng ai e là người đó khó lòng thoát khỏi”.

“Là như vậy sao, thế thì quá đáng sợ rồi”. Ui cô rùng mình sợ hãi.

“Anh ta là kẻ nham hiểm”.

“Lần này chúng ta dính vào chỗ khó nhằn rồi”. Hỏng ăn rồi lần này chuyện lớn rồi.

“Để em gọi anh hai”.

“Ừ, gọi đi”. Cô gật đầu.

“Alo”.

“Anh đang ở đâu, gấp”.

“Anh đang về nhà”.

“Ai da thế em với chị sang nhà anh luôn”.

“Được”.

Cậu tắt điện thoại tiến lên phía trước cua xe, thẳng đường đến nhà anh hai.

Lúc hai người tới thì Trần Vũ cũng vừa về, đang mở cổng.

“Chị hai”.

“Trần Vũ”.

“Có chuyện gì mà hai người tìm em gấp như vậy”.

“Vào nhà rồi nói”. Cô vẫy tay đi trước.

Ba chị em ngồi trong phòng khách từ từ kể lại câu chuyện tối nay.

“Anh ta đúng là không dây dưa được, Lâm Gia Thường, 28 tuổi, cháu trai út Lâm gia, là một nhân tài trong giới đầu tư, thủ đoạn cao siêu, anh ta cũng chưa bao giờ lương tay cho đối thủ của mình. Anh ta trước đây cũng có vài cô bạn gái cũ, đặc biệt là người này, hai người xem”.

Trên điện thoại là hình ảnh một cô gái chỉ có thể dùng một từ để nói. Quá đẹp. Vô cùng xinh đẹp, khí chất cao quý học vấn thì đỉnh của đỉnh.

“Chị và cô gái này chính là một trời một vực”. Cô thật thà thốt ra, hai đứa em cũng quả quyết gật đầu.

“Vậy vì sao anh ta hẹn chị lần hai”.

Ba người khó hiểu đảo mắt nhìn nhau.

“Ai da bây giờ chúng ta phải nghĩ cách khiến anh ta từ bỏ chị”. Trần Thời vỗ đùi nói. Anh ta mà lôi chị vào mớ rắc rối nhà anh ta thì hết đường cứu.

“Nghe có vẻ như chị là người bị theo đuổi ấy nhỉ”. Cô cười khanh khách nhìn hai em trai.

Hai em trai nhìn cô lắc đầu, chị quả thật không thích hợp với thế giới thương trường này.

“Chị đừng đùa nữa, anh ta nguy hiểm lắm”.

“Ừ, ừ, nào”.

“Chị nghe có vẻ nực cười nhưng người này chúng ta không đụng được”.

“Chị biết, lúc nói chuyện với anh ta chị đã nhận ra rồi nhưng chị lại nghĩ anh ta sẽ không như vậy đâu”.

“Sao chị biết”.

“Giác quan của phụ nữ”.

“Cái này… tin được không”.

“Nhưng cũng biết làm sao… tự động viên mình đi”.

Vậy là cả tối mấy chị em liền ngồi với nhau bàn bạc kế ngắn hạn và dài hạn. Tối muộn hai chị em mới về nhà bố mẹ. Vậy mà mẹ vẫn thức để đợi.

“Hôm nay sao về muộn vậy”.

“Con ăn tối xong có chút muộn, hai chị em tiện đường sang nhà Trần Vũ chơi rồi về.

“Ừ”.

“Mai con về thì mang mấy túi đồ này cho ông bà ngoại giúp mẹ”. Bà chỉ về mấy túi quà bên cạnh.

“Vâng ạ”.

“Hôm nay đi gặp mặt thế nào”. Hôm nay thái độ bà có vẻ hòa hoãn hơn.

“Hai người cùng ăn bữa cơm xong nói chuyện rồi lưu cách liên lạc trò chuyện thêm ạ”.

“Thái độ cậu ta thế nào”.

“Cũng không rõ ràng, chỉ trung trung thôi ạ”.

“Ừ”.

“Đi ngủ đi”.

“Vâng, mẹ ngủ sớm”.

———————

Hôm sau 8h hai chị em đã chuẩn bị ra cửa.

“Mẹ con với chị đi chơi đây”.

“Trưa có về ăn cơm không?”.

“Dạ không, bọn con mua gì đó ăn ngoài”.

“Con đi đây mẹ ạ”.

“Ừ”.

Hôm nay cô mặc bộ đồ thể thao đơn giản cũng không trang điểm cầu kỳ, tóc buộc gọn ra sau. Vì cũng không phải giả bộ xem mắt cả người đều thư thái.

“Chị em sẽ theo sau chị, đừng lo”.

“Ừ”. Cố lên.

Cậu tìm chỗ khuất đậu xe sau đó hai chị em đi tới cổng khu ẩm thực. Gần đến nơi mới tách ra. Cô đứng đợi bên cạnh cổng, còn em trai trốn ở một góc. Mãi lúc lâu sau anh ta mới xuất hiện.

“Cô Trần”.

“A chào anh”. Từ xa Lâm Thường đã quan sát thấy cô chỉ là khá bất ngờ khi cô mặc đồ đơn giản như vậy.

“Cô đợi lâu chưa”.

“Tôi đến sớm lên đợi một lúc rồi”.

“Ngại quá, để cô phải đợi, đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện”.

Hai người chậm rãi đi vào khu chợ, Trần Thời cũng nhanh chóng bám theo sau, giả vờ như người đi chơi vừa nhìn về phía trước vừa ngó nghiêng xung quanh.

Trong khu phố rất đông người, ồn ào náo nhiệt, Thanh Liên sợ em trai không theo kịp lên đi rất chậm.

“Ở đây bày bán thật nhiều thứ”.

“Đúng vậy, nơi này quy tụ rất nhiều thương nhân, sản phẩm từ bắc vào nam đều không thiếu”. Anh ta gật đầu nói.

Thanh Liên dừng lại tại một cửa hàng đồ gốm.

“Chúng ta vào đây xem một lát được không?”. Cô chỉ tay vào trong.

“Được chứ”. Lâm Thường vui vẻ đi theo sau cô.

Thanh Liên đi qua gian bày những đồ gốm nhà bếp, vừa nhìn cô đã không rời mắt được, cái nào cũng đẹp.

“Cô Trần thích đồ gốm sao?”. Anh thấy cô vừa vào cửa hàng đã xem không rời mắt.

“Vâng, tôi thích mấy món xinh xinh kiểu này, muốn mua vài cái”. Cô chỉ về chiếc bát nhỏ vẽ hoa.

“Anh có muốn mua gì trong nhà không”. Cô nhìn anh cười ngượng ngạo, hỏi thừa đi.

“Tôi chưa thấy món đồ nào ưng ý, xem thêm một lát đã”.

“Vâng”

Lâm Thường nhìn cô gái trước mặt, khi nãy cô còn cảnh giác với anh, bây giờ nhìn thấy món đồ yêu thích liền quăng ra sau đầu, vui vẻ lựa chọn. Anh nhìn qua cũng biết mấy món đồ này chất lượng tầm thường nhưng hoa văn mà họ in quả thật hấp dẫn con mắt người xem.

Họ loanh quanh trong cửa hàng một lúc. Cô mua ba chiếc đĩa hoa văn nhã nhặn về, chắc ông bà cũng thích. Còn Lâm Thường chỉ đi theo phía sau quan sát, thỉnh thoảng góp ý cho cô chọn đồ.

Trần Thời đi phía sau nghĩ sao tên này có kiên nhẫn cùng chị xem mấy thứ tầm thường này.

Hai người họ đi qua vài cửa hàng khác, cô cũng không định mua gì, chỉ cùng anh ta đối đáp qua lại vài câu. Càng đi vào trong họ lại càng thấy nhiều cửa hàng ăn uống hơn. Vào đây Lâm Thường liền có chút nhăn mày, quá nhiều loại mùi vị.

Thanh Liên nhận ra sự khác thường của anh ta khẽ mừng thầm, là biểu hiện của chán ghét ư. Oh tốt.

Thật ra cô nghĩ cũng không cần thiết dở trò ấu trĩ để anh ta chán ghét mình. Nhìn tiêu chuẩn của anh ta thì cũng đủ biết rồi.

Cho lên cô chỉ cần cho anh ta thấy một cô tầm thường đến mức nào là đủ.

Cô dừng lại ở một cửa hàng nhỏ bán đủ loại đồ linh tinh.

“Tôi muốn mua ít đồ ở đây, anh đợi chút”.

“Được, cô cứ chọn đi”.

Nhìn thấy cô bước vào một cửa hàng bé xíu trong đó chứa đủ các thể loại linh tinh mà anh chưa thấy bao giờ, lên cũng tò mò xem thử. Anh cầm lên một món đồ hỏi.

“Đây là… cái này để làm gì”.

“A .. à đó là kẹp tóc, là loại con gái dạo này hay dùng”. Người bán nói.

“À…”. Anh bỏ món đồ xuống, rồi xem sang thứ khác, vài thứ anh có thể hiểu nhưng cũng có thứ trả biết để làm gì.

“Con gái cần nhiều đồ như vậy sao”.

“À… cũng tùy người, không phải cần mọi thứ đâu”. Cô cười nhìn anh.

“Uhm”. Lâm Thường thấy cô cũng chỉ dùng dây buộc tóc, trang điểm cũng không, môi chỉ tô ít son mỏng.

Cô mua hai túi buộc tóc nhỏ và kẹp tăm, thanh toán tiền xong họ liền đi dạo tiếp.

“Cô muốn ăn gì không”.

“Uhm tôi chưa thấy đói lắm”.

“Thế đi dạo thêm lúc nữa chút nữa tìm đồ gì ngon ngon để ăn”.

“Cô thích ăn gì?”. Anh ta quay sang hỏi.

“Uhm…cũng không đặc biệt muốn ăn gì, chỉ là nếu món đó lạ miệng thì muốn ăn”.

“Được”.

“Anh muốn mua đồ gì không?”.

“Tôi cũng không thấy thích gì”. Anh ta lắc đầu.

“Thế chúng ta đi qua khu đồ đặc sản xem thử chút”.

“Được”.

“Bình thường lúc rảnh anh có hay ra ngoài không?”.

“Nếu rảnh tôi sẽ ra ngoài tập thể dục, cũng có lúc sẽ đi chơi ăn uống với bạn bè”.

“Mọi người thường đi đâu chơi vậy”.

“Tôi thích ra ngoại thành, khu nghỉ mát, thư giãn mấy hôm”.

“Ở đó không khí trong lòng tốt cho sức khỏe”.

“Uhm”.

Anh ta mỉm cười nhìn cô, cô cũng lịch sự đáp lại một chút. Nói chuyện cũng dễ nghe.

“Cô Trần thì sao, sở thích là gì?”.

“Tôi à, thi thoảng cũng giống anh đi gặp bạn bè, chơi xa một chút. Ăn uống, đọc sách, thử làm mấy món ăn, hay vài thứ linh tinh”.

“Chụp ảnh thì sao”.

“Tôi cũng thi thoảng có chụp, chụp ít khung cảnh, đồ ăn”.

“Chỗ phía trước khá được, chúng ta chụp một tấm kỷ niệm cô thấy sao”.

“Hả, à có thể”. Cái gì vậy còn chụp ảnh là sao.

Trần Thời từ xa khó hiểu nhìn Lâm Thường dơ điện thoại chụp ảnh chung với chị gái.

Tên này không phải muốn lấy chị anh ra để tạo tin đồn thất thiệt đấy chứ.

Cô mua vài thứ lặt vặt, về làm quà cho mọi người. Nhìn điện thoại thấy gần trưa. Đi lâu cũng mỏi chân cô bảo anh ta tìm một quán để ngồi nghỉ.

“Cũng gần trưa rồi, để tôi xem quanh đây có quán ăn nào thì chúng ta vào, mỏi chân lắm hả”.

“Vâng, mải ngó nghiêng, tôi cũng thấy mệt, chân ê cả ra”. Cô hơi mệt, mũi chân gõ xuống đường cho đỡ nhức.

“Được, đợi chút, tôi xem quán nào gần”.

“Vâng”.

Trần Thời đi sau mệt phờ cả người, chị của cậu quá lợi hại, hành người 2 tiếng đồng hồ đi bộ.

Anh ta tìm một nhà hàng món Nhật ở gần đấy, đi thêm 10 phút là tới.

Thanh Liên vừa mệt vừa đói, cô nhìn người đàn ông trước mắt mà cảm thán trong lòng. Tên này vững như thái sơn, không thấy toát mồ hôi luôn.

Cô ngó xung quanh tìm em trai mà ngó không thấy, mãi đến khi ngó ra ngoài cửa mới thấy em trai đang tu nước ừng ực.

Chưa đánh đã bại, quân ta quá thảm.

Cô mở điện thoại gửi tin cho em trai.

“Sao rồi, em ổn không?”.

“Sống rồi, chị mà đi thêm thì chân em lìa luôn”. Kèm mặt khóc.

“Chị cũng thế”.

“Còn Lâm Thường anh ta không thấy biến động gì, vững như bàn thạch”.

“Chúng ta có phải tìm hiểu chưa thấu đáo, có phải tình báo thiếu gì”.

“Em không nhớ nổi, giờ không nghĩ nổi luôn”.

“Em ăn cái gì đi, ăn xong chị tính bài chuồn”.

“Ok”.

Cả người cô đều là mồ hôi, điều hòa cũng không dịu bớt đi bao nhiêu. Cô liền lấy quấn menu cầm lên quạt.

Nhìn hành động vô tư của cô Lâm Thường kẽ cười, rất thoải mái.

“Làm ngụm nước trước, ngồi một lúc sẽ mát thôi”.

“Được, cảm ơn anh”.

Anh ta bóc trai nước đưa về phía cô, Thanh Liên cầm lấy uống mấy ngụm, lấy khăn giấy lau mồ hôi.

“Trời nắng quá, chúng ta đi không đúng lúc”.

“Hôm nay nhiệt độ có chút cao”. Anh ta đáp.

….

Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra, bày trí rất tinh tế. Cô chỉ ăn mấy món đã nấu chín.

“Cô muốn ăn thử món này không”.

“Cảm ơn, tôi không thích ăn, đồ ăn nấu rồi vẫn hơn”.

“Được”.

“Uống thêm nước hoa quả cho tỉnh người”.

“Được”. Cô ăn xong thấy người vẫn hơi oải.

“Cô Trần muốn đi đâu tham quan không?”. Cô nhìn về phía túi lớn túi bé mới mua lắc đầu.

Đồ cô mua anh ta đều rành thanh toán cả, tuy không tốn lắm nhưng thấy rất ngại. Không muốn làm trò vặt trêu người hại mình.

“Tôi thấy không có gì cần mua thêm, vậy đủ rồi, anh ăn đi”.

“Được”.

Hai người ăn xong bữa cơm nói chuyện thêm một lúc cô lấy lý do bảo mệt muốn về nghỉ. Hẹn khi khác gặp mặt, rời đi.

“Anh Lâm, tạm biệt”.

“Tạm biệt, hai chị em về cẩn thận”.

“Tạm biệt anh”.

“Chào cô Trần”.

Lâm Thường nhìn theo xe Trần Thời đi khuất nhẹ cười rời đi. Thú vị thật, lâu rồi mới gặp người như cô.

Ngồi trên xe hai chị em có chút rã rời nhìn nhau.

“Địch mạnh ta yếu, chút thể lực eo hẹp đấu không lại”.

“Chị”.

“Hử”. Cô ngả ghế ra thư giãn.

“Em nghĩ rất nhanh chị sẽ lên báo”.

“Hả”. Cô bật dậy hốt hoảng.

“Em nói gì?”.

“Anh ta chụp ảnh với chị sợ là có âm mưu, dùng cách này ứng phó tạo tin bên ngoài”.

“Anh ta rảnh đến vậy”.

“Thủ đoạn gì cũng có, hoặc có khi mấy cô bạn gái lọ kia của anh ta tìm đến chị ầm ĩ cũng lên”.

“Không phải chứ, thứ cũ rích gì vậy, yêu nhau là yêu nhau, không là không. Họ tính làm trò hề gì không biết”. Cô chán nản nằm vật xuống.

Trần Thời chỉ lắc đầu, rắc rối lần này phức tạp đấy.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.