Chương 8
Triệu Vân Tiêu
Bên trong phòng điều khiển của căn cứ trên Thái Sơn Nhất Đỉnh, màn hình chính sáng rực, từng khung hình từ vệ tinh liên tục truyền về. Cảnh tượng đại lục Thần Châu dần hiện rõ, khắp bầu trời đầy rẫy tu sĩ cưỡi phi kiếm, pháp bảo phi hành lấp lánh linh quang, những chiếc phi châu khổng lồ chở theo vô số tiên nhân, bay lượn giữa không trung tựa như những con thoi giữa thiên hà.
Từ Vĩ trợn tròn mắt, không giấu nổi sự kinh ngạc: "Hóa ra đây là đại lục Thần Châu sao? Đúng là một thế giới huyền ảo..."
Sau khi vệ tinh hoàn tất quá trình quét toàn bộ đại lục, hình ảnh trên màn hình chuyển đổi, hiển thị một mô hình tinh cầu ba chiều hoàn chỉnh. Mọi ngóc ngách của lục địa, đại dương, núi non và sông hồ đều hiện rõ trên bề mặt, không còn chút nghi ngờ gì nữa.
Từ Vĩ ngơ ngẩn nhìn hình ảnh trước mắt, hít sâu một hơi rồi cảm thán: "Thật sự... thế giới này là hình cầu ư? Không phải chỉ là một vùng đất bằng phẳng vô tận như ta từng nghĩ sao?"
Hắn vội vàng lấy ra một lưu cầu, nhanh chóng lưu lại toàn bộ hình ảnh, ánh mắt hớn hở đầy kích động: "Thúc phụ, ta phải cho cha mẹ thấy điều này mới được! Họ chắc chắn sẽ kinh ngạc lắm!"
Trần Vi An chỉ mỉm cười, không ngăn cản. Sau khi tiễn Từ Vĩ rời khỏi căn cứ, anh trở lại màn hình chính, tập trung vào mục tiêu quan trọng nhất—tình hình Đông Thương Châu.
Hình ảnh hiển thị trên màn hình không đơn thuần là cảnh tượng quan sát trực tiếp. Vệ tinh không chỉ có chức năng ghi nhận hình ảnh mà còn có thể triển khai các vệ tinh con vào rìa tầng khí quyển. Những vệ tinh này, nhờ vào sự lan truyền sóng năng lượng từ vệ tinh mẹ, có thể lơ lửng ổn định trong không trung mà không bị rơi xuống. Chúng hoạt động như những con mắt vô hình trên bầu trời, thu thập và lọc tạp âm, đồng thời định vị nguồn phát âm thanh, từ đó hình thành nên mạng lưới Vệ Tinh Thần Nhãn.
Dù là tu sĩ Đại Thừa hay thậm chí Độ Kiếp Kỳ, cũng khó lòng phát hiện ra sự tồn tại của chúng. Dữ liệu thu thập từ Đông Thương Châu cho thấy nơi này đã trải qua một biến động lớn—một sự kiện chấn động không tưởng, nhưng lại bị phong tỏa tin tức chặt chẽ đến mức hầu như không ai biết được điều gì thực sự đã xảy ra.
Trần Vi An khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm ngâm nhìn vào màn hình. "Tiểu Mễ, có phát hiện gì không? Dấu vết của Ẩn Đội đâu?"
Tiểu Mễ lập tức kích hoạt chế độ quét toàn bộ Đông Thương Châu.
Mười sáu vệ tinh mẹ lập tức triển khai thêm các vệ tinh mini xuống rìa khí quyển trên vùng trời của Đông Thương Châu, chia nhau quét sóng âm. Quá trình này phải mất một khoảng thời gian.
[Đang quét...]
Trong lúc chờ đợi, Trần Vi An lướt mắt qua tám màn hình phụ, quan sát các khu vực khác trên đại lục. Đột nhiên, ánh mắt anh khựng lại, tập trung vào một vị trí trên màn hình chính.
"Khoan đã..."
"Tiểu Mễ, phóng to khu vực này." Anh chỉ tay vào một sườn núi tuyết trắng, ẩn mình giữa những tầng mây mờ ảo trên đỉnh Thái Sơn.
Hình ảnh trên màn hình mở rộng, lộ ra một bóng người xiêu vẹo, quần áo rách rưới, chật vật tiến bước giữa gió tuyết.
Trần Vi An trầm mặc, ánh mắt sắc bén.
"Hắn là ai? Vì sao lại đến nơi cấm địa này? Là thôn dân đi lạc? Hay một tu sĩ bỏ trốn, giống như vợ chồng họ Từ trước đây?" Trong đầu anh lập tức hiện lên vô số giả thuyết.
"Tiểu Mễ, liên lạc với Huyết Ảnh Lão Ma. Bảo hắn đến cứu người này ngay lập tức, tra rõ thân phận. Nếu chỉ là kẻ đi lạc, thì đưa hắn trở về." Trần Vi An ra lệnh, giọng điệu không mang theo chút dao động, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú quan sát màn hình, như thể muốn nhìn thấu bí ẩn ẩn giấu trong lớp tuyết dày kia.
.
.
.
Về phía bên này, Triệu Vân Tiêu kể từ khi được tử sĩ liều mạng cứu ra khỏi Thiên Sách Tông, không hề dừng lại mà lập tức hướng về trung tâm đại lục. Theo di nguyện của người đã hi sinh vì anh, điểm đến của anh chính là Thiên Hoàng Châu, đỉnh núi cao nhất—Thái Sơn Nhất Đỉnh.
Chuyến hành trình không hề dễ dàng. Từ lúc rời khỏi vùng phong tỏa của Thiên Sách Tông, Triệu Vân Tiêu liên tục bị truy sát. Không chỉ bị Thiên Sách Tông ra lệnh truy nã, mà còn có vô số 'Thừa Hồn Săn'—những thợ săn tiền thưởng chuyên truy bắt võ giả để đổi lấy linh bảo hoặc tiên dược—ráo riết truy lùng. Khí tức võ giả của anh, dù có cố gắng che giấu đến đâu, vẫn dễ dàng bị các thế lực tu tiên phát hiện, khiến mọi con đường anh đi qua đều đầy rẫy nguy hiểm.
Không chỉ có con người, thiên địa hoang vu cũng không hề khoan nhượng. Những vùng đất chết với địa hình hiểm trở, yêu thú khát máu thèm thuồng linh khí của nhân tộc, những dị cảnh nguy hiểm ẩn giấu trong sương mù… tất cả như muốn vùi lấp bước chân anh. Nhưng dù bị thương, dù kiệt sức, dù đối mặt với cái chết hết lần này đến lần khác, Triệu Vân Tiêu vẫn không dừng lại.
Giữa những ngày chạy trốn, một tin tức chấn động vô tình lọt vào tai anh—Hoa Mộ Dung, thánh nữ Thiên Sách Tông, đang mang thai. Tin đồn lan truyền rằng kẻ khiến nàng như vậy chính là một 'phản đồ' của Thiên Sách Tông. Trái tim Triệu Vân Tiêu như bị một bàn tay vô hình siết chặt, từng bước chân của anh càng thêm kiên định. Nếu tin này là thật, Thiên Sách Tông tuyệt đối sẽ không dung thứ. Hoa Mộ Dung—nữ nhân đã đẩy anh vào tuyệt lộ, giờ đây lại mang trong mình huyết mạch của anh ư? Là sỉ nhục hay là một sợi dây trói buộc vận mệnh? Dù hận thấu xương, nhưng anh cũng hiểu rằng đứa trẻ kia vô tội. Nếu nó thực sự tồn tại, Thiên Sách Tông cũng sẽ lợi dụng huyết mạch của nó để củng cố quyền lực, biến nó thành công cụ cho tham vọng của họ.
Anh không thể dừng lại. Anh nhất định phải mạnh hơn. Không phải vì Hoa Mộ Dung, mà vì chính anh, vì đứa bé không đáng phải chịu số phận bị sắp đặt. Anh phải mạnh đến mức không ai có thể điều khiển vận mệnh của mình nữa.
Nhưng khi đến được Thái Sơn, chỉ còn một bước nữa là tới đỉnh, nhưng bước đi này lại tựa như vạn dặm. Linh khí càng lên cao càng trở nên tinh thuần đến mức ngột ngạt, đè nén lên thân thể vốn đã kiệt quệ của anh. Hơi thở dần trở nên khó khăn, từng thớ thịt như bị siết chặt bởi một áp lực vô hình.
Tinh thần Triệu Vân Tiêu bắt đầu mờ nhạt, ý thức chao đảo giữa thực và hư. Trước mắt anh, những hình bóng quen thuộc dần hiện ra—sư phụ Võ Thánh đứng khoanh tay với ánh mắt uy nghiêm, những huynh đệ từng vào sinh ra tử, tất cả như đang đứng dưới ánh nắng rực rỡ, dang tay chào đón anh. Một cảm giác an bình lạ thường xâm chiếm tâm trí, như thể anh đã chạm đến nơi mà mình thuộc về.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, trong cơn mê man, một luồng khí lạnh bất ngờ cắt ngang ảo ảnh, kéo anh trở về với thực tại. Trong tầm mắt nhòe đi, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng người—một thanh niên tóc bạc, khoác trên mình y phục kỳ lạ, đang đứng trên một pháp bảo phi hành chưa từng thấy. Người đó lặng lẽ tiến về phía anh, giữa không gian bị bao phủ bởi linh khí dày đặc, như thể hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Trước khi bóng tối hoàn toàn nhấn chìm ý thức, một tia nghi hoặc lóe lên trong đầu Triệu Vân Tiêu: "Là... ai? Một tiên nhân sao? Hay là thứ gì còn đáng sợ hơn cả tiên nhân...? Thôi được... cứ đến đi..."
15
1
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
