Chương 7
Vệ tinh
Thái Sơn Nhất Đỉnh - Thiên Hoàng Châu, buổi sáng.
Sự kiện tại Đông Thương Châu chẳng mảy may ảnh hưởng đến các châu còn lại. Một phần vì võ đạo đã suy tàn, không còn đủ thanh thế để làm rung chuyển lục địa, một phần vì Thiên Sách Tông đã nhanh chóng phong tỏa tin tức, lấy danh nghĩa 'Thiên Đạo bất khả vi' để áp chế mọi lời đồn. Chúng tuyên bố rằng mọi biến động tại Đông Thương Châu chỉ là một cơn chấn động nhỏ trong sự luân chuyển của thiên đạo, không đáng để phàm nhân quan tâm. Những ai lan truyền tin tức trái với giáo lý đều bị xem là kẻ nghịch thiên, lập tức bị trục xuất khỏi tiên môn hoặc bí mật tiêu diệt trong bóng tối.
Tuy nhiên, sự kiện đó lại giáng một đòn nặng nề vào Ẩn Đội, tổ chức bí mật do Trần Vi An thành lập nhằm thu thập bí sử, công pháp và giám sát các thế lực trên đại lục. Phân bộ tại Đông Thương Châu gần như bị hủy diệt, dù sở hữu công pháp tối ưu, tuyệt thế. Những tín hiệu cuối cùng truyền về cho thấy có sự can thiệp mạnh mẽ của tiên gia, có thể liên quan đến Thiên Sách Tông, nhưng điều đáng ngờ là toàn bộ thông tin bị cắt đứt một cách hoàn toàn – một điều chưa từng xảy ra kể từ khi Ẩn Đội được lập ra.
Trần Vi An, vốn tuân thủ nguyên tắc không can thiệp vào sự phát triển tự nhiên của thế giới này theo quy tắc của Liên Bang Soviet Tera, cảm thấy có điều gì đó bất thường. Việc mất hoàn toàn tin tức từ Đông Thương Châu khiến anh nhận ra một lỗ hổng lớn trong hệ thống giám sát. Nếu tiếp tục dựa vào nhân lực hữu hạn của Ẩn Đội, một ngày nào đó, anh sẽ hoàn toàn mù quáng trước các biến động quan trọng của đại lục. Hơn nữa, tin tưởng vào con người—những kẻ bị ràng buộc bởi tư duy hạn hẹp của thời đại phong kiến—luôn là một điều khiến anh cảm thấy bất an.
Bên trong căn cứ nghiên cứu hiện đại ẩn sâu dưới lòng chảo của đỉnh Thái Sơn, Trần Vi An nhíu mày nhìn màn hình trước mặt, nơi Tiểu Mễ – hệ thống trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất của anh – vừa hiển thị cảnh báo.
"Chúng ta đã bị gián đoạn thông tin trong vài tháng qua tại khu vực này. Đề nghị giáo sư kiểm tra lại hoạt động của Ẩn Đội."
Trần Vi An trầm mặc. Đông Thương Châu đã hoàn toàn mất liên lạc, mà nếu cử thêm người đến điều tra, anh sẽ lại rơi vào vòng luẩn quẩn phụ thuộc vào nhân lực hữu hạn. Đây chính là điểm yếu lớn nhất của hệ thống hiện tại.
Nhưng điều đó cũng đồng thời mang đến một cơ hội.
Anh siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên tia quyết đoán: "Khi ta vừa tỉnh dậy sau lần ngủ đông kéo dài hơn hai tỷ năm, ta không có gì ngoài sự thông minh và công nghệ của một nền văn minh ở nguyên giới. Vì thế, ta đã tận dụng con người ở đây để xây dựng nền móng cho mình. Nhưng bây giờ thì khác. Nếu ta đã có đủ tài nguyên, đủ công nghệ... vậy tại sao không tạo ra một mạng lưới vệ tinh do thám phủ toàn bộ tinh cầu này?"
Khóe môi Trần Vi An hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên sắc bén. Anh khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự thách thức: "Tiểu Mễ, ngươi thấy thế nào?"
Trên màn hình, một dấu ba chấm nhấp nháy. Bên cạnh anh, cô bé trong bộ dạng ảo hóa của AI đặt cằm lên bàn, đôi mắt suy tư.
"Nếu ngài không có ý định sử dụng vệ tinh làm vũ khí, thì nguồn tài nguyên hiện tại đủ để chế tạo một lô đầu tiên. Dựa vào thế hệ máy sản sinh linh khí mới nhất, ta có thể tối ưu hóa hệ thống năng lượng, rút gọn quy mô thành các tấm pin mặt trời. Ở không gian ngoài vũ trụ, hiệu suất hấp thụ năng lượng sẽ tốt hơn nhiều, nên vấn đề nhiên liệu không đáng lo ngại. Chỉ có một vấn đề..."
Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe lên một dòng mã lệnh màu xanh:
"Vị trí địa lý của chúng ta không nằm ở xích đạo. Nếu muốn đưa vệ tinh vào quỹ đạo tối ưu, ta sẽ phải tiêu hao một lượng lớn năng lượng để hiệu chỉnh hướng đi."
Tiểu Mễ nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó giơ ngón tay lên: "Tóm lại, ta có thể phóng trước 24 vệ tinh trong vòng một tháng tới. Nếu ngài muốn hoàn thành một mạng lưới giám sát hoàn chỉnh, cần ít nhất một vạn vệ tinh như thế, đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ phải huy động một nguồn tài nguyên khổng lồ."
Trần Vi An trầm tư.
"Tạm thời dùng 24 vệ tinh để bổ sung vào lỗ hổng thông tin của Ẩn Đội. Nhưng trước mắt, ta muốn 16 vệ tinh tập trung vào Đông Thương Châu. Ta muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra ở đó. Số còn lại cứ phân bổ mỗi châu một chiếc để tạo nền móng ban đầu."
Nghe thấy quyết định này, Tiểu Mễ nở một nụ cười rạng rỡ, giơ nắm tay ra trước mặt anh: "Được thôi! Tôi sẽ bắt đầu xây dựng cơ sở vũ trụ ngay bây giờ."
Trần Vi An cũng mỉm cười, cụng nhẹ nắm tay vào nắm tay cô bé.
"Làm đi."
Một thời đại mới sắp bắt đầu.
.
.
.
Một tháng sau, trong căn cứ, Trần Vi An đang chăm chú theo dõi hàng loạt màn hình ảo hiển thị các thông số về vệ tinh. Bên cạnh, một hầm ngầm khổng lồ chứa bệ phóng tên lửa SaturnX – con quái vật công nghệ sắp sửa đưa 24 vệ tinh nhỏ vào quỹ đạo, chuẩn bị cho bước đột phá trong việc giám sát toàn bộ đại lục. Đúng lúc này, một tiếng bước chân vội vã vang lên.
"Thúc phụ, ngài đang làm gì thế?" Từ Vĩ, con trai cả của Từ Bách và Hứa Thanh Nhã, hối hả chạy vào. Đôi mắt cậu trai trẻ tràn đầy hiếu kỳ.
Trần Vi An quay lại, khóe môi nhếch lên vẻ thích thú. "Từ Vĩ à, lại đây nào! Thế nào, ngao du dưới hạ giới có gì thú vị không?"
Từ Vĩ thở dài một hơi, lắc đầu đầy chán nản. "Haizzz... Nếu nói về phong cảnh, thì không nơi nào sánh bằng đỉnh Thái Sơn của chúng ta. Nhưng nếu nói về con người... thì nhìn bề ngoài có vẻ hài hòa, nhưng thực tế lại vô cùng hỗn loạn. Ta không tài nào chịu nổi, nên mới trở về làm phiền thúc phụ đây... haha."
Dưới nụ cười thân thiện của Từ Vĩ, Trần Vi An chỉ nhếch môi cười trừ, lắc đầu bất đắc dĩ. "Haha... làm phiền gì chứ? Lại đây, thúc phụ cho ngươi xem một thứ thú vị."
Ánh mắt Từ Vĩ lấp lánh hiếu kỳ, nhìn về vật thể cao gần bằng một cây cổ thụ, phủ đầy hoa văn kỳ lạ và kim loại bóng loáng. "Thúc phụ, đây là gì thế? Pháp bảo mới sao? Sao trông giống một mũi tên khổng lồ thế này?"
Hắn nhíu mày, vận thần thức quét qua, rồi bỗng giật mình. "Còn nữa, bên trong đỉnh còn chứa 24 pháp bảo kỳ lạ."
Trần Vi An bật cười, vỗ nhẹ lên bề mặt kim loại, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú. "Haha, đúng là tên, nhưng không phải loại ngươi nghĩ đâu. Nó được gọi là hỏa tiễn. Còn thứ bên trong nó, được gọi là vệ tinh."
Từ Vĩ nhướng mày, mặt đầy ngơ ngác. "Vệ... gì? Là một loại linh khí kết tinh sao?"
Trần Vi An mỉm cười, vươn tay vẽ một phù văn giữa không trung. Ngay lập tức, hình ảnh một tinh cầu tròn hoàn mỹ xuất hiện lơ lửng. "Là thứ giống như mặt trăng vậy. Này, Từ Vĩ, để ta nói cho ngươi biết. Thực ra, thế giới chúng ta đang đứng là một quả cầu khổng lồ, còn các thiên thể như Thường Nguyệt hay Linh Nguyệt trên bầu trời đều xoay quanh nó. Chúng chính là vệ tinh tự nhiên của tinh cầu này."
Từ Vĩ trợn tròn mắt, lùi lại một bước, vẻ mặt đầy hoài nghi. "Thúc phụ... lời người nói là thật sao?"
Trần Vi An nhún vai, cười tự tin. "Tất nhiên là thật. Ta không biết có ai đã đi hết tinh cầu này hay chưa, nhưng nếu có, thì hắn sẽ phát hiện ra rằng, từ điểm xuất phát đến khi đi hết một vòng, hắn lại quay về cùng một chỗ ban đầu."
Anh xòe lòng bàn tay, hình ảnh minh họa tinh cầu xoay tròn trong không gian lập tức xuất hiện, lơ lửng giữa hai người.
Từ Vĩ trầm ngâm, ánh mắt rực lên sự tò mò. "Nếu mặt trăng là vệ tinh, vậy mặt trời cũng thế sao?"
Trần Vi An bật cười lớn, khoanh tay, lắc đầu đầy thích thú. "Hahaha... ngươi thông minh đấy! Nhưng không phải. Nếu thế giới chúng ta là một tinh cầu, thì nó lại quay quanh mặt trời, và mặt trời lại quay quanh trung tâm của một thiên hà rộng lớn."
Anh nhìn về bệ phóng phía xa, khóe môi khẽ nhếch. "Được rồi, đã đến giờ rồi. Lát nữa, ngươi sẽ tận mắt chứng kiến chân tướng của thế giới này... haha!"
Trần Vi An lại tiếp tục thao tác trên các màn hình, sau khi kiểm tra hoàn tất, anh bung ra một màn hình lớn nhất rồi ngồi xuống ghế dựa cùng với Từ Vĩ, hai người nhâm nhi bỏng ngô.
"Được rồi, Tiểu Mễ, còn lại giao cho ngươi."
"Rõ, thưa ngài."
Trên màn hình,
[Bắt đầu khởi động....]
[Tên lửa đã trên bệ phóng...]
[Đánh lửa...]
[3...]
[2...]
[1...]
[Phóng...]
Khi lệnh phóng được kích hoạt, hầm phóng bên cạnh chậm rãi mở ra, để lộ đầu hỏa tiễn đỏ chói mang theo sứ mệnh giám sát đại lục. Một lúc sau, dòng năng lượng linh lực được giải nén đến mức tối đa, tạo ra một luồng xung kích mạnh mẽ đẩy tên lửa lên không trung. Nếu có ai quan sát từ xa, họ chỉ có thể thấy một vệt sáng xé toạc bầu trời, tựa như một tia chớp bay thẳng vào thiên không.
Cùng lúc đó, trên khắp đại lục, các cường giả tuyệt thế đang chìm trong tu luyện sâu. Lão tổ Phi Ứng Tiên Môn bế quan tại Vô Tận Hải của Bắc Cảnh khẽ mở mắt, ánh nhìn xuyên thấu hư không nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào. Ở Đông Hải, Ứng Viêm Long rời khỏi trạng thái ngộ đạo trong thoáng chốc, cảm nhận sự rung động nhẹ của linh khí rồi lại tiếp tục nhập định. Ở Tây Nam, Ma Hoàng nhíu mày, cảm thấy một tia dao động mỏng manh, nhưng chỉ cười nhạt rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Tên lửa rời khỏi bầu khí quyển của Thần Tinh—hành tinh được Trần Vi An đặt theo danh xưng của đại lục. Khi đạt đến độ cao thích hợp, phần thân chính của hỏa tiễn được tách ra và quay trở lại bệ phóng để tái sử dụng, trong khi đầu tên lửa tiếp tục hành trình lên vành đai Clarke. Một loạt âm thanh cơ khí vang lên khi vỏ bọc mở ra, để lộ 24 vệ tinh được triển khai theo đúng quỹ đạo đã định sẵn. Các vệ tinh lần lượt tách ra, kích hoạt động cơ điều chỉnh vị trí, tiến vào quỹ đạo xung quanh Thần Tinh, mở ra một kỷ nguyên giám sát hoàn toàn mới.
[Vệ tinh đã tiến về quỹ đạo...]
[Tiến hành liên kết...]
[Liên kết thành công...]
[Hệ thống giám sát kích hoạt...]
15
1
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
