ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Một kẻ đáng thương. Cách mạng không phải như vậy đâu

Triệu Vân Tiêu chậm rãi mở mắt, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Cảm giác đầu tiên của anh là sự mềm mại không tưởng dưới lưng—một chiếc giường êm ái đến mức anh chưa từng trải nghiệm bao giờ. Nhưng sự dễ chịu nhanh chóng bị thay thế bởi một nhận thức rõ ràng hơn: tay chân anh bị trói buộc.

Cảnh giác dâng lên trong lòng, anh thử cử động nhưng phát hiện những sợi dây trói này không phải xích sắt hay dây thừng thông thường. Chúng được tạo từ một loại vật chất kỳ lạ, không mang linh lực, nhưng kiên cố đến mức dù anh vận dụng toàn bộ sức mạnh cũng không thể thoát ra.

Một luồng ánh sáng xanh chợt lóe lên ngay phía trên đầu anh. Một hình vuông phát sáng hiện ra trong không trung, trên đó, bóng dáng một nam nhân dần hiện rõ—mái tóc ngắn gọn gàng, y phục trắng tinh không nhiễm bụi, hoàn toàn khác với trang phục thường thấy ở đại lục Thần Châu. Người này nhìn anh, khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói ôn hòa nhưng mang theo một sự lạnh lùng khó đoán:

"Đã tỉnh rồi à... Xin chào, Triệu Vân Tiêu. Anh nghe tôi nói chứ?"

Cơ thể Triệu Vân Tiêu khẽ cứng lại. Hắn biết tên anh? Không lẽ kẻ này thuộc Thiên Sách Tông? Nhưng từ giọng điệu, phong thái đến khí tức của hắn đều không giống bất kỳ tu sĩ nào anh từng đối mặt. Một cảm giác bất an lặng lẽ len lỏi trong lòng.

Triệu Vân Tiêu hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn thẳng vào màn hình đang phát sáng:

"Các hạ là ai? Vì sao lại biết tên ta?"

.

.

.

Lùi về một đoạn thời gian trước, Triệu Vân Tiêu được Huyết Ảnh vác trên vai đưa về căn cứ. Trên cơ thể anh, vết thương chồng chất, đốt sống gãy ít nhất hơn mười cái, khuôn mặt phủ đầy vết sẹo chằng chịt. Nếu vẫn còn ở trong tay Hoa Mộ Dung, có lẽ nàng đã cưỡng ép anh uống Hồi Nguyên Đan để chữa trị, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là đau đớn và kiệt quệ. Trần Vi An quan sát một lát, sau đó kích hoạt hệ thống robot nano để tái tạo mô tổn thương. Lớp da cũ bong tróc dần, các vết thương tự động khâu liền lại, ngay cả những vết sẹo sâu nhất cũng bị xóa đi hoàn toàn. Khi quá trình kết thúc, khuôn mặt thanh tú của thanh niên mười tám tuổi dần hiện rõ, khác xa với vẻ tàn tạ lúc trước.

Trần Vi An nheo mắt, ánh nhìn đầy hứng thú. Một người trẻ tuổi với dung mạo xuất chúng như vậy, rốt cuộc vì sao lại tự đưa mình đến nơi cấm địa bậc nhất của đại lục để tìm chết?

Không để sự tò mò chiếm lấy quá nhiều thời gian, Trần Vi An quyết định hành động. Anh kích hoạt công nghệ đen, điều khiển các nanobot xâm nhập sâu vào hệ thống neuron thần kinh đại não, từng tầng ký ức dần dần được bóc tách. Công nghệ này vốn bị Liên Bang cấm tuyệt đối vì vi phạm nhân quyền nghiêm trọng, nhưng với một giáo sư trẻ từng nằm trong top 10 thiên tài của Liên Bang, đây chỉ là một thí nghiệm đơn giản.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ ký ức đã được sao chép ra. Trước mắt Trần Vi An, những hình ảnh dần dần hiện lên, từng mảnh ghép cuộc đời của Triệu Vân Tiêu lướt qua như một thước phim sống động. Hình ảnh tuổi thơ dữ dội hiện lên—cha mẹ bị yêu thú kim đan giết chết, di mẫu bị tiên gia đồ sát chỉ vì mang dòng máu võ tu. May mắn được Võ Thánh cứu giúp, anh mới thoát khỏi thảm họa, trở thành đệ tử của người. Nhưng đến năm mười tám tuổi, sư phụ anh—Võ Thánh—bị Hoàng đế Đại Võ, Tề Hạo Thiên, gài bẫy, lợi dụng danh nghĩa huyết mạch Võ Đế để dụ ông vào cạm bẫy rồi sát hại. Cùng lúc đó, Lý gia, vốn có ước định liên hôn với cha mẹ anh từ nhỏ, sợ bị liên lụy nên vội vàng từ hôn, gả con gái thanh mai trúc mã của anh cho một gia tộc tu tiên.

Chứng kiến tất cả, Triệu Vân Tiêu nung nấu hận thù, tập hợp võ tu và phàm nhân nổi dậy tại Lam Sơn, tiến đánh Hoàng Thành Đại Võ để diệt tiên gia, báo thù cho Võ Thánh. Nhưng tất cả sụp đổ khi anh bại dưới tay Hoa Mộ Dung. Nàng không giết anh mà biến anh thành một món đồ chơi, một công cụ để nàng thải dương bổ âm. Nhờ tử sĩ liều chết cứu giúp, anh mới thoát khỏi địa ngục ấy, nhưng ngay sau đó lại nghe tin nàng đang mang trong mình huyết nhục của anh.

Theo lời chỉ dẫn của tử sĩ, anh tìm đến đỉnh Thái Sơn, khát khao khám phá con đường dẫn đến đại đạo, tìm kiếm cách giải thoát phàm nhân khỏi sự áp bức của tiên gia.

Trở lại hiện tại, Trần Vi An bước tới, ánh mắt đầy ý vị, nhìn Triệu Vân Tiêu với vẻ quan sát xen lẫn đánh giá.

"À, xin tự giới thiệu, tôi là giáo sư Trần Vi An, là người sống ở nơi cấm địa này. Có lẽ cũng chính là người được gọi là phụ thần mà anh đang tìm. Và hơn hết, tôi không phải tiên nhân." Trần Vi An một tay đặt lên ngực, giới thiệu bản thân.

"Tôi rất khâm phục, trong một xã hội cổ lão thế này mà cũng có người như anh. Haha... Nhưng tôi phải nói một câu... Cách mạng không phải như thế đâu." Trần Vi An tua lại đoạn phim Triệu Vân Tiêu khởi nghĩa.

Triệu Vân Tiêu kinh ngạc, bần thần một lúc rồi hỏi lại.

"Vậy ngài chính là phụ thần mà tử sĩ kia đã nhắc đến sao? Ngài có thể dẫn ta đến con đường đại đạo? Có thể cứu vớt phàm nhân khỏi biển khổ?"

Trần Vi An bật cười lớn.

"Haha... Anh nghĩ cao siêu quá rồi. Trước kia, tôi chưa từng có ý định can thiệp vào thế giới này, nhưng khi chứng kiến câu chuyện của anh, tôi đã suy ngẫm... và tôi đã tìm ra lý do. Đúng vậy, như tôi đã nói... Cách mạng không phải như vậy. Và... đã đến lúc thế giới này phải thay đổi."

Anh giang rộng tay, rồi tiến tới mở trói cho Triệu Vân Tiêu. Anh ngỡ ngàng, rồi quỳ xuống.

"Nếu ngài thực sự là phụ thần... Ta, Triệu Vân Tiêu, cầu xin ngài hãy dẫn dắt võ tu bước trên con đường đại đạo, cứu vớt phàm nhân khỏi kiếp lầm than. Nếu ngài cần, ta nguyện dâng hiến cả sinh mạng này để đổi lấy một tương lai mới cho phàm nhân."

Trần Vi An đỡ anh đứng dậy.

"Này... này... Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không phải là thần, cũng không phải tiên nhân. Nếu anh thực sự muốn thay đổi thế giới này, trước tiên hãy nhớ—không bao giờ được quỳ trước bất kỳ ai! Anh chỉ có thể quỳ trước phụ mẫu khi họ khuất núi, chỉ có thể quỳ trước vong linh của những người anh đã nguyện bảo vệ. Nhưng trước bất kỳ ai khác, bất kỳ thế lực nào, anh tuyệt đối không được cúi đầu! Anh phải đứng vững! Phải hiên ngang mà đối mặt với mọi thử thách! Vì phía sau anh chính là những con người đang chờ đợi một tương lai tốt đẹp hơn."

Anh chỉnh tay Triệu Vân Tiêu thành tư thế nghiêm chào không súng của quân đội - present arms.

"Đây sẽ là tư thế mà anh chào ta. Nhớ kỹ, kể từ giờ anh chính là một chiến sĩ cách mạng. Là người bảo vệ nhân dân của mình."

Dù chưa thể hiểu hết mọi chuyện, nhưng Triệu Vân Tiêu vẫn cảm thấy nhẹ nhõm và đầy tự hào. Sau bao gian khổ, cuối cùng thì cũng khổ tận cam lai. Anh đã kiên trì bước đến nơi này, gặp gỡ một tồn tại mạnh mẽ vượt ngoài tưởng tượng. Nhưng hơn hết, những lời nói và cử chỉ của vị đại năng trước mặt mang theo một uy nghiêm khó diễn tả, khiến anh không khỏi kính phục.

15

1

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.