Chương 6
Loạn Khăn Lam
Năm 1021 Kiến An, nghĩa quân Lam Sơn liên tục công phá thành trì, quân thế như chẻ tre, khí thế bừng bừng, cuối cùng áp sát Hoàng Thành Đại Võ. Khói lửa ngút trời, tiếng trống trận rền vang như sấm dậy, từng bước chân của hàng vạn chiến binh võ đạo khiến hoàng cung rung chuyển.
Bên trong hoàng cung, giữa đại điện nguy nga, nhạc khúc du dương vẫn tiếp tục, mỹ nhân lả lướt trong điệu vũ mê hoặc, ánh đèn lung linh phản chiếu lên ly rượu sóng sánh trên tay hoàng đế Tề Hạo Thiên. Hắn tựa người lên ngai vàng, miệng nở nụ cười nhàn nhã, ánh mắt lơ đãng lướt qua những tu sĩ Thiên Sách Tông đang say sưa yến tiệc.
Một gã tu sĩ trẻ nâng chén, giọng điệu khinh miệt: "Chỉ là đám ô hợp, lại vọng tưởng công phá Hoàng Thành? Quả thực không biết tự lượng sức!"
Một kẻ khác cười nhạt, gõ nhẹ ngón tay lên thành ly: "Hừ! Chẳng qua là một màn kịch mà tiên nhân chúng ta đạo diễn. Để bọn chúng tiến vào chẳng qua để mua vui. Đến lúc chán rồi, chỉ một chiêu pháp thuật là đủ khiến bọn chúng hóa tro bụi."
Tề Hạo Thiên bật cười, nâng chén cao giọng: "Nói rất hay! Phàm nhân vốn thấp kém, trời sinh phải quỳ dưới chân tiên nhân. Võ đạo? Ha ha, chỉ là trò hề của lũ giãy giụa trong tuyệt vọng!"
Tiếng cười vang vọng khắp đại điện, nhưng bên ngoài, tiếng trống trận mỗi lúc một dồn dập, như từng hồi chuông cảnh tỉnh giữa cơn hoan lạc.
Cửa đại điện bất ngờ bật mở, một thị vệ toàn thân đẫm máu quỳ rạp xuống, mồ hôi lạnh túa ra: "Bệ hạ! Nghĩa quân Lam Sơn đã phá tan tường thành ngoài, cờ nghĩa quân đã cắm lên Cổng Thành Tây!"
Bầu không khí bỗng chốc đông cứng.
Tề Hạo Thiên sa sầm mặt, khí thế bạo ngược quét qua như đao sắc, khiến tên thị vệ run rẩy, sấp mặt xuống sàn.
"Vô dụng!" Hắn rút kiếm, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, đường kiếm giáng xuống như chớp giật.
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng kiếm khí mãnh liệt lao tới, đánh bật lưỡi kiếm trong gang tấc.
Bóng người áo bào xám chậm rãi bước vào, mái tóc tung bay trong cơn gió lùa qua đại điện.
Triệu Vân Tiêu lạnh lùng nhìn thẳng vào Tề Hạo Thiên: "Ngươi là bậc đế vương mà ngay cả thuộc hạ trung thành cũng không dung thứ? Ngươi xứng đáng ngồi trên ngai vàng này sao?"
Tề Hạo Thiên tức giận gằn giọng: "Ra là tên phản loạn ngươi! Đã tới tận đây thì đừng mong rời đi!"
Lời vừa dứt, hắn lao đến như cơn lốc, kiếm khí cuồng bạo bùng nổ. Nhưng Triệu Vân Tiêu không lùi bước, thanh kiếm trong tay vung lên, đối chọi từng đường kiếm sắc bén.
Kiếm quang lóe lên khắp đại điện, từng cột trụ vỡ vụn, đá vụn văng tứ phía.
Chỉ sau vài chiêu, Tề Hạo Thiên đã bị ép lùi về sát ngai vàng, thanh kiếm văng khỏi tay. Mũi kiếm lạnh lẽo của Triệu Vân Tiêu đặt sát cổ hắn, sát khí cuộn trào trong đôi mắt rực lửa.
"Định giết trẫm sao?" Tề Hạo Thiên bật cười châm chọc. "Xem ra ngươi vẫn chưa đủ tư cách."
Ngay khoảnh khắc đó, một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
"Tề sư đệ, ngươi vẫn còn kém quá. Để sư tỷ giúp ngươi một tay."
Một nữ tu sĩ áo trắng bước ra từ bóng tối, đôi mắt như hồ băng sâu thẳm. Nàng nhẹ nhàng vung tay, linh lực ngưng tụ thành một đóa liên hoa rực rỡ giữa không trung.
"Liên Hoa Trảm Kích!"
Hàng trăm cánh hoa sắc bén bắn ra, tạo thành một cơn bão kiếm khí quét thẳng về phía Triệu Vân Tiêu.
Triệu Vân Tiêu biến sắc, vội vung kiếm đỡ đòn, nhưng lực đạo quá mạnh khiến hắn bị đánh bật ra sau, sàn đá dưới chân nứt vỡ.
"Hừ! Chỉ đến thế thôi sao? Ta còn tưởng có thể thưởng thức một trận đấu ra trò. Hóa ra chỉ là một kẻ vô dụng."
Tề Hạo Thiên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt tràn ngập hận thù nhìn xuống Triệu Vân Tiêu.
"Một kẻ võ tu mà dám bất kính với trẫm? Giờ thì để ta xem ngươi còn mạnh mẽ được bao lâu."
Hắn giơ tay, kiếm khí bùng lên, chém xuống gân tay gân chân Triệu Vân Tiêu. Máu bắn tung tóe, thân thể hắn run rẩy rồi quỵ xuống nền đá lạnh lẽo. Chỉ trong chớp mắt, con đường võ đạo đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Triệu Vân Tiêu cắn răng, ánh mắt rực cháy sự phẫn nộ.
"Tề Hạo Thiên, ngươi không xứng đáng với tổ tiên mình!"
Tề Hạo Thiên cười khẩy, cúi xuống nhìn hắn như nhìn một con kiến: "Thật đáng tiếc. Một nhân tài như ngươi mà lại chọn sai con đường. Nhưng không sao, dương khí của võ tu rất thích hợp để nuôi dưỡng thể chất âm hàn của sư tỷ ta."
Hắn quay sang nữ tu sĩ áo trắng, nhếch môi: "Sư tỷ, người thấy thế nào?"
Nàng đi tới nhấc cằm Triệu Vân Tiêu, khóe môi khẽ nhếch lên đầy tà ý: "Ngươi nói cũng không sai. Một kẻ kiêu hãnh như hắn, nếu bị nghiền nát từng chút một, chắc hẳn sẽ thú vị lắm."
Một giọng nói lạnh lẽo cất lên giữa không gian đẫm sát khí: "Ồ? Tiểu sư đệ, chẳng lẽ trong mắt đệ chỉ có mỗi Hoa sư tỷ thôi sao? Uổng công ta đích thân tới đây trợ giúp... thật đáng tiếc." Giọng nói mang theo vẻ trêu chọc nhưng sâu trong đôi mắt dài hẹp kia lại ánh lên tia sáng tà dị.
Tề Hạo Thiên bật cười, phất tay đầy hờ hững: "Không không, như ta đã nói, ngoài dương khí tinh thuần, huyết mạch võ tu cũng là báu vật vô giá. Huynh xem..."
Nam tử thanh tú khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy thú vị. Ánh mắt hắn lướt qua những võ tu bị trói chặt, cơ thể run rẩy vì đau đớn và tuyệt vọng. Một tiếng thở dài nhẹ cất lên: "Nếu đã vậy, ta kính không bằng tuân mệnh."
Lập tức, hắn bước lên, hai tay nhẹ nhàng kết ấn, từng luồng tà khí đen kịt trào dâng, hóa thành những sợi xích vô hình trói chặt từng võ tu. Chỉ trong nháy mắt, một lực lượng khủng khiếp bùng nổ, từng dòng sinh khí từ cơ thể họ bị hút ra, hóa thành từng luồng sáng đỏ rực bay thẳng vào lòng bàn tay hắn.
"AAAAA!!"
Những tiếng gào thét vang vọng khắp hoàng thành, từng thân xác võ tu co rút, da thịt thối rữa ngay trước ánh nhìn khiếp đảm của những người chứng kiến. Cảnh tượng ấy không khác gì một cơn ác mộng đẫm máu.
Về phần Triệu Vân Tiêu, hắn bị Hoa Mộ Dung mang về Thiên Sách Tông, nữ tu sĩ mang vẻ đẹp lạnh lùng như tuyết, đôi mắt sâu thẳm như không đáy, chất chứa những bí ẩn khó lường. Ban đầu, nàng chỉ xem hắn như một chiến lợi phẩm, một món đồ chơi để tùy ý điều khiển trong những cuộc song tu. Nhưng theo thời gian, giữa họ dần nảy sinh một mối quan hệ phức tạp—vừa si mê, vừa hận thù, vừa là con mồi, vừa là thợ săn.
Mỗi đêm, trong động phủ u tối, Triệu Vân Tiêu dù phẫn nộ nhưng cũng không thể phản kháng. Hoa Mộ Dung không chỉ tước đoạt tinh khí của hắn mà còn giam cầm hắn trong những cơn ác mộng giữa hiện thực. Nàng thử thách ý chí của hắn, đẩy hắn đến tận cùng giới hạn giữa sinh và tử, giữa khoái cảm và thống khổ.
"Thế nào, ngươi vẫn chưa khuất phục sao?" Hoa Mộ Dung chậm rãi đưa tay lướt qua vết thương trên vai hắn, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng mang theo sự chế giễu tàn nhẫn. "Một kẻ võ tu như ngươi, dẫu có kiên cường đến đâu, cũng chỉ là một quân cờ trong tay ta mà thôi."
Triệu Vân Tiêu nghiến răng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: "Giết ta đi, nếu ngươi có thể! Ngày ta thoát khỏi đây, ta thề sẽ khiến ngươi trả giá!"
Hoa Mộ Dung bật cười, tay nâng cằm hắn lên, ánh mắt lóe lên sự thích thú: "Báo thù sao? Hay là... ngươi đã quen với những đêm này rồi? Nếu muốn tự do, hãy khiến ta thừa nhận ngươi trước đã."
Nàng dùng lưỡi liếm đi vết thương trên vai hắn, rồi ghé sát tai hắn, hơi thở phả nhẹ lên làn da lạnh lẽo của hắn, giọng nói ngọt như mật nhưng lại chứa đầy sát ý: "Chỉ khi nào ngươi mạnh hơn ta, ngươi mới có quyền lựa chọn. Còn bây giờ... ngươi chỉ có thể thuộc về ta."
Triệu Vân Tiêu cắn chặt răng, từng hơi thở nặng nề vì giằng xé. Nàng đã hủy đi con đường võ đạo của hắn, nhưng đồng thời cũng là kẻ duy nhất giữ hắn lại khỏi vực sâu của sự tuyệt vọng. Giữa những đêm dài tịch mịch, khi ánh trăng len lỏi qua khe cửa động phủ, hắn nhìn nàng ngủ say bên cạnh, trong lòng không khỏi dấy lên những cảm xúc phức tạp không tên.
Đã có lúc hắn nghĩ đến việc buông xuôi, chấp nhận sự giam cầm này, đắm chìm vào vòng tay của nàng. Nhưng mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh nghĩa quân Lam Sơn lại hiện lên, những huynh đệ đã ngã xuống dưới sự áp bức của tiên gia. Dù chỉ trong khoảnh khắc, ý nghĩ phản bội võ đạo lóe lên, nhưng lửa hận trong tim hắn vẫn chưa bao giờ lụi tắt. Hắn biết, hắn không thể mãi mãi bị trói buộc trong sự si mê này. Hắn phải tìm con đường thoát khỏi xiềng xích của Hoa Mộ Dung và phục hưng võ đạo.
Trời không tuyệt đường người. Một đêm nọ, một nghĩa sĩ Lam Sơn—người từng là bằng hữu cũ của hắn—bí mật lẻn vào Thiên Sách Tông, giải thoát hắn khỏi giam cầm. Trước lúc hy sinh, nghĩa sĩ đó chỉ kịp thốt lên một câu: "Hãy đến Thái Sơn Nhất Đỉnh. Đó là nơi duy nhất có thể giúp huynh nghịch thiên cải mệnh."
Nhìn thi thể chiến hữu, Triệu Vân Tiêu siết chặt nắm tay, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc lạnh. Hắn quỳ xuống tế bái, chiến ý trong lòng bùng lên mãnh liệt.
Hắn không thể để những huynh đệ của mình chết vô ích.
Bóng lưng hắn khuất dần trong màn đêm, hướng về Thái Sơn Nhất Đỉnh—nơi định mệnh mới đang chờ đợi.
---
Chi tiết vị trí địa lí Đại Lục Thần Châu:
Trung địa: Thiên Hoàng Châu (Trung Châu), bao quanh Thái Sơn Nhất Đỉnh
Bắc địa: Bắc Hàn Châu, Thương Thiên Châu
Tây địa: Côn Luân Châu, Thái Huyền Châu, Hoang Cổ Châu
Đông địa: Đông Thương Châu
Nam địa: Nam Phong Châu
Tây Nam địa: Vạn Ma Châu
13
1
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
