Chương 69
Lời triệu tập từ Chủ tịch Liên bang
Buổi sáng sớm, trước cổng khu căn hộ của Tề Như Sương, hai sĩ quan trong bộ quân phục đen nghiêm nghị đứng trước cửa, nhấn chuông.
Triệu Tuyết Nghi nhanh chóng ra mở cửa, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên:
"Giáo quan đại nhân, có chuyện gì sao? Hôm nay chưa tới giờ kiểm tra mà?"
Một trong hai vị sĩ quan lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát:
"Chúng tôi không đến để kiểm tra. Chúng tôi có lệnh triệu tập Tề Như Sương. Đây là một việc khẩn."
Triệu Tuyết Nghi thoáng chần chừ, nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự:
"Vậy mời hai vị vào trong đợi, tôi sẽ lập tức thông báo với Trưởng công chúa."
...
Tề Như Sương vừa mới tỉnh dậy, còn đang chậm rãi ăn bữa sáng đơn giản gồm bánh mì và súp khoai tây nghiền. Khi nghe tin có người đến tìm, cô lập tức đặt phần ăn xuống, nuốt vội phần còn lại rồi quay sang Triệu Tuyết Nghi:
"Ai tìm ta? Chuyện gì gấp vậy?"
"Hai giáo quan của chính phủ. Họ nói có chuyện quan trọng cần gặp ngay."
Tề Như Sương thoáng nhíu mày. Dù không biết chuyện gì đang chờ đợi, nhưng cô vẫn nhanh chóng lau miệng, đứng dậy thay trang phục rồi bước ra phòng khách.
Hai sĩ quan lập tức đứng lên hành lễ khi thấy cô xuất hiện:
"Chào cô."
Tề Như Sương gật đầu chào lại, đi thẳng vào vấn đề:
"Chào hai vị giáo quan. Không biết, hai vị đến đây sáng sớm như vậy, hẳn có chuyện quan trọng?"
Một trong hai sĩ quan không vòng vo mà đáp ngay:
"Chính phủ liên bang có lệnh triệu tập cô đến phủ Chủ tịch để diện kiến. Đây là thư mời chính thức. Cô hãy chuẩn bị, phi thuyền sẽ xuất phát lúc 12 giờ trưa."
Nghe vậy, ánh mắt Tề Như Sương thoáng biến đổi. Chủ tịch liên bang – vị thống lĩnh tối cao của đất nước này, vì sao lại muốn gặp cô? Hắn ta đã giành được tất cả, còn gì cần ở một người như cô nữa? Không lẽ... đây là một cái bẫy? Nhưng nếu thật sự muốn tiêu diệt cô, hắn đã ra tay từ lâu rồi, đâu cần phải triệu kiến?
Cô hít một hơi sâu, giữ bình tĩnh rồi đáp:
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chuẩn bị ngay."
...
Buổi trưa, dưới sự hộ tống của hai sĩ quan, Tề Như Sương được đưa đến bãi đáp phi thuyền, nằm trên đỉnh đồi cao nhất trong thung lũng – lối giao thông duy nhất ra khỏi thị trấn cô lập này. Một chiếc tàu hộ vệ đã chờ sẵn, trên cao còn có vài tiêm kích lơ lửng, sẵn sàng hộ tống.
Bốn sĩ quan lục quân trong bộ giáp rằn ri bước xuống, tay lăm lăm súng trường, xếp thành hai hàng ngay ngắn. Một sĩ quan chỉ huy tiến lên phía trước, hành lễ với hai sĩ quan hộ tống và Tề Như Sương:
"Chào! Chúng tôi phụ trách hộ tống cô Tề Như Sương đến thủ đô. Mời cô lên tàu."
Tề Như Sương khẽ gật đầu, cảm giác trong lòng phức tạp khó tả. Ngày trước, cô là người đứng trên cao, ngạo nghễ nhìn xuống kẻ khác. Nhưng giờ đây, vị trí ấy đã đảo ngược. Cô không còn là chủ nhân của vùng đất này nữa.
Không biểu lộ cảm xúc, cô bước lên tàu.
Phi thuyền nhẹ nhàng rời khỏi bệ đáp, vút lên bầu trời, lao thẳng về hướng thủ đô Vĩnh Kinh.
Qua ô cửa kính, Tề Như Sương phóng tầm mắt xuống bên dưới, toàn bộ thị trấn nơi cô từng bị giam lỏng thu vào tầm mắt. Hóa ra, nơi đó chỉ là một ngọn đồi nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn này.
"Đây là cảm giác bay lượn sao? Trước đây bị giam hãm trong hoàng cung, ta chưa từng có cơ hội trải nghiệm. Chậc... thế gian rộng lớn như vậy, thế mà phụ hoàng vẫn một lòng truy cầu trường sinh... Cuối cùng thì sao? Cũng chỉ là thất bại thảm hại trước những con người phàm tục này." Cô khẽ nhếch môi, cười khẩy một tiếng.
Tàu dần tăng tốc, xuyên qua tầng mây ở độ cao 1.500 mét. Cảnh vật mây trôi vụt qua nhanh chóng, ánh mặt trời rọi xuống khiến cô bất giác cảm thán.
...
Khi gần đến thủ đô, phi thuyền giảm tốc và hạ độ cao. Những tòa nhà chọc trời hiện dần ra trước mắt, khiến Tề Như Sương sững sờ.
"Đây... là Vĩnh Kinh sao?"
Tiểu đội trưởng hộ tống nở nụ cười:
"Đúng vậy. Ngạc nhiên lắm đúng không? Trước kia, thủ đô chỉ có những tòa nhà đất, nhà gỗ, cao nhất cũng chỉ 15 tầng do tu sĩ xây dựng. Nhưng giờ đây, với công nghệ của liên bang và sự nỗ lực của hàng triệu con người, những tòa cao ốc này chỉ mất một tuần để hoàn thành."
"Một tuần? Thật sao?" Tề Như Sương tròn mắt.
"Không chỉ có nhà cửa đâu, cô nhìn xuống dưới đi." Sĩ quan chỉ tay ra ngoài cửa sổ. "Những đoàn tàu kia nhanh gấp mấy lần tọa kỹ của cựu hoàng. Giờ đây, chỉ mất một tiếng để đưa cả vạn người từ Vĩnh Kinh đến Nam Cương, và một tiếng rưỡi để đến Bắc Nguyên."
Tề Như Sương không giấu nổi kinh ngạc. Một đất nước từng bị thống trị bởi hoàng tộc nay đã thay da đổi thịt chỉ trong thời gian ngắn.
Tàu hộ vệ bay vào không phận thủ đô, hạ cánh xuống sân bay liên bang Hoa Sơn. Từ đây, cô được chuyển sang xe chuyên dụng Hồng Kỳ, được hộ tống đến phủ Chủ tịch.
Dọc đường, cảnh sắc đô thị hiện đại tiếp tục khiến cô sửng sốt. Những tòa nhà chọc trời vươn cao, giao thông tấp nập, cuộc sống nhộn nhịp... Tất cả khác xa với một Vĩnh Kinh trong ký ức của cô.
Xe tiến vào khu trung tâm chính trị liên bang, nơi từng là hoàng cung. Dù một số địa danh quen thuộc vẫn còn đó – như con kênh Vĩnh Thụy – nhưng những bức tường thành cao vút, những cung điện xa hoa ngày nào đã biến mất, thay vào đó là những tòa nhà chính phủ mang kiến trúc hiện đại.
Khi xe dừng trước cổng chính, một viên chức tiến đến, lễ độ nói:
"Mời cô xuống xe."
Tề Như Sương bước xuống, ngước nhìn tòa nhà trước mặt. Ngày trước, nơi này là đại điện, nơi cô từng diện kiến phụ hoàng. Nhưng hôm nay, người ngồi bên trong đã không còn là hoàng đế nữa.
Binh sĩ trang nghiêm xếp hàng dẫn lối. Một viên chức mặc vest tiến tới, đưa tay ra chào đón. Cô thoáng do dự, nhưng rồi cũng hồi thần, nhận ra đây là phép lịch sự của liên bang.
Lần diện kiến này... rốt cuộc sẽ mang ý nghĩa gì?
.
.
.
"Chúng ta đến nơi rồi, mời cô xuống xe."
Tề Như Sương nhẹ nhàng bước ra khỏi cỗ xe, ánh mắt quét nhìn tòa nhà chính phủ trước mặt. Một năm trước, nơi này vẫn là hoàng cung lộng lẫy mà cô thường lui tới để diện kiến phụ hoàng. Nhưng thời thế thay đổi, hoàng quyền sụp đổ, và giờ đây, cô chỉ là một công dân bình thường bước vào tòa nhà của chính quyền mới.
Hai hàng sĩ binh đứng nghiêm, súng trong tay, dẫn lối cho cô. Một người đàn ông mặc vest tiến đến, cử chỉ lịch thiệp. Anh ta có vẻ như giữ chức vụ tương đương với Tổng quản công công ngày trước, nhưng tác phong lại rất khác biệt—chắc chắn là con người của thời đại mới.
Cô được đưa đến một căn phòng trên tầng hai, nơi có ban công với những hoa văn tinh xảo. Khi bước vào, một thanh niên trẻ tuổi đã ngồi chờ sẵn. Anh ta đứng lên, tiến về phía cô và đưa tay ra, một cử chỉ mang đậm phong thái của liên bang.
Tề Như Sương theo phản xạ lùi lại, nhưng chợt nhớ ra, nơi đây không còn là hoàng cung nữa. Ở liên bang, con người đều bình đẳng, không còn nghi lễ quỳ bái. Cô hít sâu, cố gắng điều chỉnh thái độ.
"Chào cô, Cựu Trưởng Công chúa."
"Vâng, thần thiếp..." Cô khựng lại, nhận ra cách xưng hô đã không còn phù hợp. "Tôi rất hân hạnh được gặp ngài, Chủ tịch."
Trần Vi An bật cười, lắc đầu nhẹ. "Chà... trên đường đến Vĩnh Kinh, hẳn cô đã thấy những thay đổi của liên bang rồi."
Tề Như Sương gật đầu, giọng có chút hoài niệm. "Phải, mọi thứ thay đổi nhanh đến mức tôi khó mà nhận ra. Có lẽ nơi này đã không còn là Đại Võ nữa."
"Đúng vậy. Không chỉ bề ngoài, mà con người cũng đang dần đổi thay." Trần Vi An mỉm cười, ánh mắt sắc sảo. "Thời đại hoàng quyền đã kết thúc. Cô cũng là công dân hợp pháp của liên bang rồi, vậy nên không cần phải câu nệ lễ tiết cũ. Ở đây, cô không cần phải quỳ lạy hay xưng hô khách sáo với tôi hay bất cứ ai trong chính quyền. Cô hiểu chứ?"
Tề Như Sương thoáng do dự, nhưng rồi khẽ gật đầu. "Tôi hiểu, thưa ngài Chủ tịch."
Thấy cô vẫn có chút căng thẳng, Trần Vi An nhẹ nhàng nói, "Được rồi, trước tiên hãy cùng ngồi xuống và thử món bánh này đi. Đích thân tôi làm đấy."
Cô ngạc nhiên. Một người đứng đầu liên bang lại tự tay làm bánh? Cô cầm miếng bánh pudding phủ caramen chanh dây, chậm rãi nếm thử. Hương vị chua chua ngọt ngọt hòa quyện, lớp bánh mềm xốp tan trên đầu lưỡi.
"Ngon quá! Đây là bánh gì vậy?"
"Tôi gọi nó là 'Tiềm Điềm'." Trần Vi An mỉm cười. "Tiềm như ngọc điểm, điềm trong ngọt dịu."
Tề Như Sương đặt miếng bánh xuống, ánh mắt nghiêm túc. "Ngài không chỉ mời tôi đến đây để dùng trà thưởng bánh, đúng không?"
Trần Vi An cười khẽ. "Không hổ danh là con gái được Tề Hạo Thiên yêu quý. Cô thấy những thay đổi ở nơi từng là nhà mình thế nào?"
Cô im lặng trong giây lát, ánh mắt quét qua khung cảnh xung quanh. "Thành thật mà nói, tôi không còn nhận ra đây là hoàng cung nữa. Nhưng... tôi cảm thấy thoải mái hơn."
"Tốt. Tôi chỉ lo là cô sẽ trách thầm vì tôi cho dỡ nhà của cô... hhaha" Trần Vi An gật đầu. "Nhưng cô phải hiểu một điều: Những thứ cũ kỹ cần phải thay đổi. Những bức tường này đã từng giam cầm cô, khiến cô không thể nhìn thấy thế giới ngoài kia. Nếu chúng đại diện cho quyền lực, thì đúng hơn, chúng chính là lồng giam cuộc đời cô."
Tề Như Sương lắng nghe, suy ngẫm, rồi chợt cất tiếng: "Cho phép tôi hỏi thẳng... Ngài mời tôi đến đây để lôi kéo tôi... à không... là để tôi làm việc cho ngài, đúng không?"
Trần Vi An không hề ngạc nhiên, mà còn gật đầu thẳng thắn. "Đúng vậy. Nhưng tôi xin chỉnh lại câu vừa rồi một chút."
"Tôi muốn cô làm việc cho liên bang. Cô là người có tài, và tôi không muốn tài năng của cô bị lãng phí vì những mâu thuẫn trong quá khứ."
"Ngài không sợ tôi vẫn còn lưu luyến quyền lực trước kia mà phản bội ngài sao? Và... nếu tôi đồng ý, ngài muốn tôi làm gì?"
Trần Vi An nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn sau đó anh ngồi thẳng lưng. "Tôi tin vào mắt nhìn người của mình. Tôi vốn có phương châm như thế này, dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng. Hơn nữa, nếu cô có ý định phục hồi hoàng quyền thì thật tiếc phải thông báo rằng điều đó là bất khả thi. Còn vì sao, sau này cô sẽ tự hiểu."
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm ổn. "Nhưng cô phải biết, muốn có hòa bình thịnh thế như thế này đến muôn đời, thì phải loại bỏ toàn bộ những kẻ sâu mọt còn ẩn nấp trong xã hội. Cô hiểu chứ?"
Tề Như Sương im lặng một lúc, rồi khẽ nói, "Tôi hiểu... và tôi tin chắc sẽ không có vương triều nào sụp đổ khiến con dân rơi vào cảnh lầm than nữa."
"Nhưng tôi rất tiếc, xin được thứ lỗi, tôi chỉ muốn được sống yên bình. Dù phải ở lại trại cải tạo, tôi cũng không bận tâm. Tôi không muốn làm con cờ chính trị nữa...."
Trần Vi An thở dài. "Thôi được. Nhưng tôi vẫn sẽ đề nghị chính phủ sắp xếp cho cô một căn nhà và một công việc tại thủ đô. Từ giờ, cô chính thức là công dân liên bang. Nếu cô muốn suy nghĩ lại về lời đề nghị, hãy đến tìm tôi."
Buổi gặp mặt kết thúc trong im lặng, chỉ còn lại tiếng chén trà chạm nhẹ vào đĩa sứ và ánh chiều tà dần buông ngoài ban công.
0
0
7 giờ trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
