Chương 68
Tề Như Sương
[Thị trấn cải tạo chính trị Đề Lĩnh]
Trại cải tạo chính trị Đề Lĩnh là một khu vực rộng lớn, được quy hoạch chặt chẽ với vô số căn hộ tiêu chuẩn, mỗi căn đều được bao quanh bởi hàng rào cây cối và thép gai. Cả khu trại được bảo vệ bởi những bức tường phòng thủ dày đặc cùng các tháp canh giám sát ngày đêm. Dù mang danh nghĩa là trại cải tạo, nhưng thực chất, nơi này giống một thị trấn biệt lập hơn là một khu giam giữ thông thường.
Bốn bề là núi cao hiểm trở, Đề Lĩnh gần như bị cắt đứt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài. Nơi đây không có đường bộ hay đường biển nối liền với bất cứ khu vực nào khác, tất cả liên lạc với bên ngoài đều phải thông qua hệ thống kiểm soát nghiêm ngặt. Người ở đây, dù muốn hay không, cũng chỉ có một cách rời khỏi: lên những chuyến tàu vận chuyển hàng hóa dưới sự kiểm soát chặt chẽ của chính phủ.
Căn nhà nhỏ được cấp cho Tề Như Sương nằm khuất sau hàng rào thép gai, giống hệt những căn khác trong khu trại. Tuy không lộng lẫy xa hoa như cung điện, nhưng tiện nghi lại đầy đủ đến mức khiến cô kinh ngạc: bếp điện, phòng khách gọn gàng, hai phòng ngủ có nhà tắm riêng, vòi hoa sen sáng loáng, thậm chí có cả một bồn tắm hiện đại. Không có dát vàng hay đính ngọc, nhưng sạch sẽ và tiện lợi hơn nhiều so với nơi cô từng sống.
Ban đầu, Tề Như Sương cảm thấy cực kỳ khó chịu với những thay đổi đột ngột này. Những bộ quần áo cải cách quá ngắn, để lộ da thịt nhiều hơn so với những bộ thường phục cầu kỳ của hoàng thất, khiến cô cảm thấy vô cùng phản cảm. Nhưng dần dần, cảm giác khó chịu ấy mờ nhạt, thay vào đó là sự thoải mái kỳ lạ mà trước đây cô chưa từng có.
Ở đây, cô phải tự làm tất cả—nấu ăn, giặt giũ, làm vườn—những việc mà trước kia chỉ có nô tỳ mới phải làm. Ban đầu, thị nữ tâm phúc Triệu Tuyết Nghi định giúp cô làm vườn, nhưng ngay lập tức, một cảnh quan áo đen phụ trách khu phố lạnh lùng lên tiếng:
"Muốn hiểu giá trị của hạt gạo thì tự mình ra vườn mà trồng lấy. Ở đây ai cũng bình đẳng! Không làm thì đói!"
Tề Như Sương tức giận đến run người, cảm thấy bản thân bị xúc phạm. Nhưng bây giờ, cô lại nhận ra, chính nhờ những lần "ép buộc" ấy mà cô đã học được cách trân trọng sức lao động. Cô bỗng nhận ra, hóa ra thế giới trước đây của mình nhỏ bé đến mức nào.
Nhưng bình yên chẳng kéo dài lâu.
Một ngày nọ, khi đang xếp hàng nhận tem phiếu đổi lương thực, một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Hoàng tỷ, phiếu tháng này của tỷ cho muội mượn trước nhé?"
Tề Như Sương thở dài:
"Muội lại thế nữa rồi. Cả năm nay, đến bao giờ muội mới tự lo được cho mình đây?"
Bên cạnh, Tề Hoài khoanh tay cười nhạt:
"Tỷ lúc nào cũng nhiều phiếu nhất. Đừng ích kỷ thế chứ!"
Triệu Tuyết Nghi không nhịn được, giật lấy tem phiếu từ tay họ, lớn tiếng:
"Các người không biết xấu hổ à? Công chúa không phải kho lương của các người!"
TÁT! Tề Hoài tức giận tát thẳng vào mặt Triệu Tuyết Nghi.
"Tiện tỳ, ngươi nghĩ mình là ai mà dám lên tiếng?"
Nếu là trước đây, Triệu Tuyết Nghi chắc chắn sẽ im lặng chịu đựng, bởi cô biết phản kháng đồng nghĩa với cái chết. Nhưng sau một năm sống trong xã hội mới, những tư tưởng bình đẳng đã thấm sâu vào máu cô. Không nói lời nào, cô thẳng chân đạp Tề Hoài một cú đau điếng, sau đó bồi thêm một gối và quật mạnh vào hàm hắn.
"Ngươi nghĩ ngươi vẫn còn là vương gia sao? Vẫn có thể ức hiếp người khác sao?"
"Ngươi nghĩ mình là đàn ông thì có quyền chà đạp nữ tử sao?"
"Ta nói cho ngươi biết, thời thế đã thay đổi! Ở đây, ngươi cũng chỉ là con kiến nhỏ nhoi như bao người khác thôi!"
Dứt lời, cô tung thêm một cú đá thẳng vào hạ bộ.
"Cái này là để giáo huấn ngươi, tội bất hiếu với tỷ tỷ của mình..."
Trận ẩu đả thu hút sự chú ý của cảnh quan áo đen. Anh ta giơ roi điện quất mạnh xuống đất, giọng nghiêm khắc:
"Trật tự! Giải tán! Ai không liên quan tiếp tục đổi phiếu!"
Sau đó, anh lấy còng tay, lạnh lùng khóa Tề Hoài và Triệu Tuyết Nghi lại.
"Cả hai theo ta về bốt. Cấm gây gổ đánh nhau trong trại, đã quên rồi sao?"
Tề Như Sương cau mày: "Thưa giáo quan, việc này cũng một phần do tôi…"
Chưa kịp nói hết câu, giáo quan đã cắt ngang:
"Yên tâm đi, ta sẽ tra rõ, ai sai ai đúng, ai gây chuyện trước đều sẽ bị trừng phạt thích đáng. Ta nói được làm được."
Ba người bị giải đi. Lúc này, Tề Như Sương lặng lẽ cầm phiếu đi đổi lương thực. Nhưng vừa bước đi, một giọng nói vang lên phía sau:
"ĐỨNG LẠI!"
Tề Như Ngọc làm như không nghe thấy, tiếp tục đi.
"TA BẢO MUỘI ĐỨNG LẠI!"
Tề Như Ngọc chậm rãi quay lại, giả vờ ngây thơ:
"Trưởng tỷ, có việc gì sao?"
Gương mặt Tề Như Sương tối sầm, giận dữ quát lớn:
"Muội quên những gì chúng ta đã được dạy rồi sao? Muội quên rằng ăn cắp là sai trái sao?"
Tề Như Ngọc nhướng mày, cười khẩy:
"Mượn vài lá phiếu thôi mà, có cần làm quá lên không?"
Lần đầu tiên trong đời, Tề Như Sương không còn nhẫn nhịn nữa. Cô cười lạnh:
"Mượn? Được thôi, vậy giờ ta không cho mượn nữa. Còn số phiếu muội đã 'mượn' trước đây, trả lại hết đi!"
"Muội có biết những tờ giấy đó là công sức ta và Tuyết Nghi cả tháng trời bỏ ra không? Sao các người không tự mà làm lấy đi cớ chi ăn cắp công sức của người khác?"
"..." (lượt bớt 3000 chữ :v)
Tề Như Ngọc mặt dày đến mấy cũng không giữ nổi vẻ bình thản. Cô ta cười gằn, ném thẳng những tờ phiếu xuống đất:
"Hừ! Chỉ là mấy bao gạo, khoai thịt thôi mà! Bào ngư, nem công, chả phượng ta còn ăn chán, mấy thứ hạ đẳng này… ta không thèm nữa!"
Nói xong, cô hất cằm kiêu ngạo rời đi, bỏ lại Tề Như Sương đứng lặng giữa trời chiều đỏ rực…
0
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
